Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 255: Cuộc họp tác chiến
Editor: Nguyetmai
“Điều này thì tôi không nói trước được.”
Fujiwara Sakura lắc đầu đáp.
“Từ năm ngoái đã bắt đầu xảy ra chuyện các huấn luyện viên gặp phải người ngoài hành tinh rồi. Chuyện của cậu không phải trường hợp đầu tiên, chẳng qua vì Liên minh đã phong tỏa toàn bộ tin tức mà thôi.”
Nửa năm trước, có một lỗ hổng Ultra xuất hiện ở Thái Bình Dương. Lúc đó có một lượng lớn Pokemon ngoài hành tinh đã xâm nhập vào Trái đất nhưng chúng đã bị các Hải quân Hoa Kỳ và quân chi viện của Ban Công tác Mặt trận đẩy lùi.
Liên minh đã thực hiện các nghiên cứu mọi mặt phân tích trận chiến đó, và đưa ra kết luận rằng tuy lỗ hổng Ultra mở lại, song nó không thể giữ trạng thái ấy trong một thời gian dài ở Trái đất.
Trận giao đấu lần đó chỉ được coi là một phép thử.
Đây là tin tốt cho chúng ta, đồng nghĩa với việc chúng ta vẫn có có thời gian nghỉ ngơi, tạm thời chưa phải đối mặt với đòn tấn công toàn diện của người ngoài hành tinh.
Nhưng hiện tại các bộ phận liên quan trong Liên minh đều đang gấp rút chuẩn bị mọi thứ. Chẳng hạn việc thành lập đặc khu mới như Tân Chử là để nhanh chóng mở rộng số lượng huấn luyện viên, tôi còn nghe nói Ban Công tác Mặt trận đang tìm kiếm vũ khí tối thượng gì đó nữa…”
Lâm Châu ngáp ngáp rồi nói:
“Vì vậy, nhiệm vụ cứu Trái đất lần này được giao lại cho cô và mọi người rồi. Một chủ phòng gym bé nhỏ như tôi sẽ đứng sau lưng cổ vũ cho mọi người.”
Fujiwara Sakura trừng mắt:
“Cậu mơ hay quá. Chủ phòng gym là người lãnh đạo của khu vực, càng những lúc như này lại càng phải xung phong đi đầu, hiểu chưa?”
“Không những cậu không trốn tránh được mà thân là chủ phòng gym như cậu nếu lỡ như khu cậu quản lý bị tấn công thì cậu càng phải lao ra đầu tiên.”
Lâm Châu đã bị sốc khi nghe Fujiwara Sakura nói như vậy.
“Sao tôi không biết có điều lệ như vậy trong quy định dành cho chủ phòng gym nhỉ?”
“Đây là lời kêu gọi thời chiến, chủ phòng gym nhất định phải tham gia, nếu không sau trận chiến Liên minh nhất định sẽ tìm cậu tính sổ. Dù tôi không phải người bên ban Công tác Mặt trận, nhưng tôi lại biết rất rõ về điều khoản này của bọn họ.”
Hơn nữa chỉ có mình phòng gym của cậu nằm ngoài Đảo nhân tạo của Liên minh. Do đó cậu phải gánh trách nhiệm bảo vệ cả nước đấy.”
Fujiwara Sakura nháy mắt với Lâm Châu.
“…”
Lâm Châu im lặng không nói gì.
“Mặc dù nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng cậu phải có lòng tin.”
Fujiwara Sakura giơ nắm tay lên cổ vũ.
“Tôi chửi thề được không?”
Lâm Châu lúc này đột nhiên muốn bỏ chạy. Phòng gym này có thể không làm nữa được không?
“Các người đang chơi tôi có phải không? Một cái đảo có nhiều phòng gym như vậy, mỗi chủ phòng gym chỉ phải quản có xíu việc. Sao đến lượt tôi lại biến thành cả nước vậy hả???”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Fujiwara Sakura an ủi Lâm Châu.
“Các chủ phòng gym trên đảo nhân tạo còn có các nhiệm vụ chiến lược khác, vả lại phòng tuyến hậu cần tương đối an toàn, cũng không đến nỗi đáng sợ như cậu nghĩ đâu.”
“Với cả lãnh đạo các nước và gia tộc huấn luyện viên lớn của các nơi cũng sẽ tham gia, nhiệm vụ chủ yếu của cậu chỉ cần hỗ trợ là được rồi.”
Lâm Châu bĩu môi nói:
“Lời của người trong Liên minh nói, tôi không tin nữa đâu nhé.”
“Xí, cứ làm như cậu không phải người trong Liên minh ấy. Yên tâm, chuyện về sau sắp xếp như nào thì để sau hẵng nói. Liên minh cũng không ngu gì mà giao cho cậu việc cậu không làm được.”
“Tôi chỉ là một huấn luyện viên trung cấp bình thường, cho nên cứ giao việc nhẹ nhàng cho tôi là được.”
Fujiwara Sakura, Lục Minh, nhóm trưởng nhóm người của Ban Công tác Mặt trận và Thiệu Thiên thuộc Ban Tìm kiếm đều là những huấn luyện viên cao cấp. Lâm Châu nghĩ thầm làm gì có cửa mà chơi với mấy người họ.
“Nếu cậu sợ Liên minh sẽ lôi cậu ra làm bia đỡ đạn thì cậu có thể xem xét việc gia nhập Fujiwara. Sau này khi tôi trở thành chủ nhân của gia tộc Fujiwara rồi tôi sẽ che chở cho cậu, người trong Liên minh sẽ không dám động đến cậu nữa.”
“Hờ hờ…”
Lâm Châu miệng cười trừ, trong lòng thì nghĩ đi theo các người để nay gây hấn chỗ này, mai động chạm chỗ kia, gây thù chuốc oán suốt ngày á? Không có cửa đâu, một người khiêm tốn, ngoan ngoãn như tôi còn lâu mới đi theo các người.
Nếu những suy nghĩ trong lòng Lâm Châu để người khác biết được chắc họ sẽ ngạc nhiên lắm vì chưa thấy ai không có não như cậu ta. Bản thân cậu gây chuyện nhiều như thế nào chẳng lẽ cậu không biết?
“Cười cái sh*t! Rốt cuộc cậu có đồng ý không? Nếu lần sau tôi còn mời cậu nữa thì tôi là con cậu!”
Fujiwara Sakura bị Lâm Châu làm cho tức đến nỗi phồng mang trợn mỏ.
“Đừng nói tôi không nhắc trước. Trong Liên minh, sau khi cậu tốt nghiệp Đại học Pokemon, nếu muốn chuyên tâm kinh doanh phòng gym thì còn được chứ nếu muốn vào được một trong chín ban của Liên minh thì rất khó nếu như không có “ô dù”.”
Lâm Châu nhún vai không nói gì nữa. Hình như từ sau khi có một nguồn quả thần kỳ ổn định rồi cậu không còn ý nghĩ muốn vào làm ở chín ban trong Liên minh nữa thì phải.
Trước đây vì thiếu tài nguyên nên cậu không có cách nào khác. Bây giờ có thể tự cung tự cấp được rồi, cậu lại thấy quay về nhà nuôi bò vẫn tốt hơn. Ít tham gia vào mấy cái chuyện vớ vẩn đó của chín ban trong Liên minh vì cậu cũng biết rõ trong đó chỉ toàn những chuyện rắc rối.
“Nói về chuyện khác đi. Đây vốn là chuyện bên Ban Công tác Mặt trận, cô và Thiệu Thiên bên ban Tìm kiếm đến đây làm gì?”
“Tôi muốn đến thì đến. Sao? Không được à?”
Fujiwara Sakura vẫn chưa hết tức nên cãi lại.
“Không có gì, cô thấy vui là được.”
Lâm Châu sợ rằng cô ta sẽ ghi thù với mình nên không hỏi nữa. Nhưng thực ra cậu cũng đoán được lý do chẳng gì khác ngoài mấy cái mâu thuẫn vớ vẩn giữa các ban trong Liên minh cả.
Fujiwara Sakura không dựa vào cửa kính, lặng lẽ nhìn một lúc rồi nói:
“Buổi tối đưa tôi ra ngoài đi dạo quanh đây đi. Lần thứ hai đến Tân Chử rồi mà tôi vẫn chưa đi được mấy đâu.”
“Có gì đâu mà xem?”
Lâm Châu ngạc nhiên, nghĩ bụng các người lặn lội chạy đến đây công tác bộ nhàn rỗi lắm à?
Trán Fujiwara Sakura nổi đầy gân xanh, cô rít giọng:
“Không có gì, chỉ là muốn đi loanh quanh mua ít đồ thôi.”
“Cô có thứ gì muốn mua vậy?”
“Tôi mua váy cho em trai tôi, được chưa!”
“???”
“Này, sao cậu cứ nói linh tinh lắm thế.”
“Ok, cô thích đi thì tôi chiều.”
Lâm Châu bĩu môi, đành phải đồng ý.
Đoàn xe đi đến khách sạn. Chuyến bay của bọn họ hạ cánh lúc chiều nên sau khi thu xếp ổn thỏa chỗ ăn ở cho họ xong cũng gần chập tối rồi.
Sau đó họ nói rằng muốn mở một cuộc họp tác chiến ở chỗ cửa mê cung kia, muốn Lâm Châu tham gia cùng. Còn lại thì không có chuyện gì nữa.
Buổi tối, Lâm Châu dẫn Fujiwara Sakura đi dạo quanh đó, nghe cô ấy kể một số chuyện về Liên minh Pokemon, và rồi… sau đó không có sau đó nữa. (Chi tiết chờ xem tại phần ngoại truyện)
Ngày hôm sau.
Lâm Châu đến nhà máy điện bỏ hoang như đã hẹn.
Xung quanh nhà máy điện bây giờ rất khác so với lúc trước. Trong ngoài mỗi nơi được giăng tận ba lớp lưới điện, xe bọc thép và các nhân viên có súng đứng canh trước cửa chỉnh tề, nghiêm túc tạo thành một lớp hàng rào bảo vệ.
Lâm Châu và mọi người phải trình chứng minh thư ra sau đó vượt qua ba lớp cửa mới đi vào được bên trong nhà máy điện.
Đây là những biện pháp bảo vệ mà các cơ quan nhà nước có liên quan đã sắp xếp sau khi nhận được thông báo của Vương Hoa Thần, chủ yếu là vì sợ sẽ có một cái gì đó chạy ra khỏi mê cung.
Cũng may là một tuần này, cửa mê cung vẫn không có vấn đề gì xảy ra. Tất nhiên nếu thực sự có chuyện gấp thì Liên minh cũng không phái người đến chậm như vậy.
Phòng họp bị bỏ hoang của nhà máy điện được dùng làm phòng chỉ huy tạm thời.
Lâm Châu, Lục Minh và mọi người ngồi dọc theo bàn hội nghị, tấm màn chiếu phía trước mặt họ bắt đầu chiếu những hình ảnh và video.
Trong bức ảnh là tình hình phía sau cánh cửa đá được chụp bằng máy bay không người lái cho thấy một số thảm thực vật đã bị nọc độc ăn mòn thành ra hoang tàn.
Từng bức ảnh được chiếu lên nhưng vẫn không có manh mối nào giá trị xuất hiện. Vì dù sao khi không có huấn luyện viên ở đây, các trinh sát viên cũng không dám để máy bay không người lái tiến vào sâu hơn.