Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 254: Ngả bài
Editor: Nguyetmai
Sân bay Tân Chử.
Lâm Châu đứng ở sảnh đến thì thấy một nhóm khách du lịch đang bước ra.
Một nhóm gồm hơn chục người, vô cùng nổi bật.
Huấn luyện viên tuy không phải có khí chất vương giả gì nhưng cử chỉ hành vi của họ quả thật rất khác với người bình thường, rất dễ dàng để phân biệt được.
Lâm Châu dẫn theo hai trợ lý mà Vương Hoa Thần điều tới bước lên nghênh tiếp. Trong khi hai người trợ lý xách hành lý giúp họ thì Lâm Châu bước lên đang định chào hỏi mấy người phía Liên minh này.
Nhưng khi nhìn thấy người này, Lâm Châu hơi ngơ người.
“Sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi lại không được ở đây?”
Fujiwara Sakura tháo kính râm ra, lườm Lâm Châu và nói.
Lâm Châu nghĩ bụng, Fujiwara Sakura là người thuộc Ban Cảnh bị mà. Sao cô ta lại ở đây? Cậu cứ tưởng lần này chỉ có người của Ban Công tác Mặt trận đến thôi chứ.
“Hai người biết nhau à?”
Một người con trai dáng cao gầy đội chiếc mũ trên đầu bước lên từ phía sau, nhìn thấy Fujiwara Sakura và Lâm Châu đang nói chuyện thì lên tiếng hỏi.
Một “ác ma” như Fujiwara Sakura không có nhiều bạn. Hiếm thấy có ai dám nói chuyện với cô ta kiểu đó.
Người con trai bước lên, vòng qua người Fujiwara Sakura và bắt tay với Lâm Châu.
“Tôi là Thiệu Thiên, người của Ban Tìm kiếm Liên minh Pokemon.”
Fujiwara Sakura nhướng mày nhìn Thiệu Thiên ở đâu nhảy lên chen vào cuộc nói chuyện. Nếu là cô của một năm trước thì chắc chắn đã xông lên “quạt” cho cậu ta một trận rồi. Bà đây đang nói, làm gì có chỗ cho chú em xen vào??
Nhưng bây giờ Fujiwara Sakura cố gắng tu tâm dưỡng tính với mục đích trở thành chủ gia tộc nên không được tùy tiện tức giận…
“Lâm Châu, chủ phòng gym Mầm Non ở thành phố Tân Chử.”
Lâm Châu mỉm cười bắt tay với Thiệu Thiên. Người này rất thân thiện, không có vẻ gì kiêu ngạo của một huấn luyện viên cao cấp cả.
Nhưng sao lại là… Ban Tìm kiếm?
Liên minh nói người của Ban Công tác Mặt trận sẽ tới mà.
“Hừ, chủ trì là tôi còn chưa lộ diện mà hai người đã thông đồng với nhau “chiếm sóng” trước rồi.”
Phía sau lại có một người thanh niên trẻ tuổi khác bước lên, gạt Thiệu Thiên ra, mỉm cười bắt tay với Lâm Châu.
“Lục Minh, Ban Công tác Mặt trận, trưởng nhóm lần này. Phía sau tôi đều là những thành viên của Ban Công tác Mặt trận, tổng cộng có mười người đều đạt trình độ huấn luyện viên trung cấp trở lên.”
“Còn về hai cái người mang thêm rắc rối đứng bên cạnh này thì cậu không cần để ý đâu.”
Lục Minh nói, thẳng tay gạt Fujiwara Sakura và Thiệu Thiên sang một bên.
Giờ thì Lâm Châu hiểu rồi, hai người này không phải là cùng đội với Ban Công tác Mặt trận.
Chín ban của Liên minh đại diện cho các chức năng và thế lực của các trưởng lão khác nhau. Sự việc ở Tân Chử lần này phải là do Ban Công tác Mặt trận quản lý. Không biết sao hai con người kia lại tham gia.
Tóm lại cứ không liên quan đến Lâm Châu là được.
Lâm Châu cũng không muốn tham gia sâu vào các vấn đề của chín ban trong Liên minh, bọn họ có thể giải quyết được cái cửa chỗ nhà máy phát điện đó là được rồi.
“Chủ phòng gym Lâm đây đúng là tuổi trẻ tài cao. Còn trẻ như này đã làm một chủ phòng gym rồi. Tôi đã xem phần phát biểu của cậu trên bản tin rồi, tôi vô cùng tán thành.”
Lục Minh cười nói, Lâm Châu nghe xong thì ngơ ngác không hiểu anh ta đồng ý cái gì? Sau đó cậu mới nhận ra, ý của anh ta là đồng ý với cái câu “Tất cả các vị đều là rác”…
OK, anh nói gì thì là thế.
Lâm Châu chỉ cười trừ mà không đáp lại.
Thực ra cậu không hề biết rằng Lục Minh đã biết cậu từ lâu rồi.
Từ đầu khi Trần Cát Lương cướp lại đá tiến hóa Mega từ tay Fujiwara Sakura, cái tên Lâm Châu đã được nhắc đến rồi.
Chỉ là Lục Minh không ngờ cậu sinh viên đến huấn luyện viên cũng không phải lúc đó. Chỉ chưa đầy một năm đã chuyển mình thành một người đứng đầu của một phòng gym.
Mặc dù chủ phòng gym cũng phân biệt đẳng cấp khác nhau, nhưng người đứng đầu chính là người đứng đầu, cho dù lập trường hoàn toàn khác nhau đi nữa.
Lục Minh khẽ cảm thán, con người này thật sự khiến người ta phải bất ngờ.
Tiếp theo đó, Lục Minh giới thiệu với Lâm Châu các thành viên trong đội của mình. Họ làm quen nhau xong thì lên xe trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Lâm Châu phải ngồi cùng xe với trưởng nhóm là Lục Minh để hai người có thể bàn bạc và trao đổi với nhau. Nhưng cuối cùng Fujiwara Sakura lại nằng nặc kéo Lâm Châu sang ngồi cùng xe với mình.
Đoàn xe lăn bánh đi về hướng khách sạn.
Trên xe, Fujiwara Sakura nhìn Lâm Châu rồi khen:
“Được đấy, mới một năm không gặp mà đã thành ông nọ bà kia rồi, làm chủ phòng gym cơ đấy. Bây giờ tôi muốn làm chủ phòng gym cũng không có tư cách đâu.”
“Hôm nay bữa ăn trên máy bay có món gì dùng chanh ấy nhỉ?”
Lâm Châu nhún vai.
Fujiwara Sakura bĩu môi:
“Xì, cả một món hời như thế đập vào mặt cậu. Cậu vui quá đến nỗi phát điên rồi.”
“Nhưng mà cậu cũng đủ đen đấy. Lần trước tham gia bài đánh giá nội bộ thì gặp phải người ngoài hành tinh, bây giờ làm chủ phòng gym rồi cũng đụng phải chúng. “Món hời” kiểu này đúng là không ai địch nổi.”
Theo lời của Fujiwara Sakura thì rõ ràng là cô ấy đã biết chuyện bài đánh giá nội bộ trước đó của Lâm Châu, cô ấy cũng đã xem đoạn video ấy rồi.
“Vậy rốt cuộc cái người da xanh đó là như thế nào?”
Mặc dù đã biết được một vài chuyện nhưng Lâm Châu vẫn hỏi vờ như không biết.
“Người ngoài hành tinh là những kẻ xâm lược đến từ một nơi gọi là không gian Ultra. Có thể nhất thời cậu sẽ không tin nổi chuyện này nhưng thật sự thì loài người không phải nền văn minh duy nhất trong vũ trụ này.”
“Trong Thế chiến thứ hai, họ đã từng xâm lược Trái đất của chúng ta một lần. Lúc đó các nước phải đối mặt với một cuộc xâm lăng bất ngờ từ một nền văn minh bên ngoài Trái đất, sau một thời gian lửa chiến triền miên, các nước mới cùng nhau đánh đuổi được lũ người ngoài hành tinh này.”
Vào thời điểm đó, trên Trái đất không có nhiều cổng mê cung, hiểu biết của con người về Pokemon cũng chưa phát triển như bây giờ.
Một nền khoa học công nghệ trình độ thấp đối chọi với lũ người ngoài hành tinh sở hữu một trình độ khoa học và công nghệ phát triển và những Pokemon có sức mạnh thần kỳ khiến con người gặp rất nhiều bất lợi và phải chịu những tổn thất nặng nề lúc bấy giờ.
May mắn thay trận chiến diễn ra trên Trái đất nên người ngoài hành tinh có rất nhiều điểm bất tiện, chúng không thể thích nghi với môi trường khí quyển của Trái đất. Thêm vào đó là lỗ hổng Ultra, con đường đưa chúng tràn sang Trái đất lại có nhiều hạn chế, có rất nhiều thứ không thể đi qua được lỗ hổng đó. Con người nhờ thế, vất vả lắm mới giữ lại được Trái đất, đồng thời nhờ có đại hiền giả của Tiên cung để cưỡng chế đóng lại lỗ hổng Ultra.”
“Tuy nhiên, lỗ hổng Ultra không bị đóng lại vĩnh viễn và cuối cùng lũ người ngoài hành tinh vẫn có thể quay lại.”
“Liên minh Pokemon đã được thành lập vào thời điểm đó, họ khai hoang các mê cung và Pokemon, đào tạo ra những huấn luyện viên để chiến đấu chống lại lũ người ngoài hành tinh có thể quay lại bất cứ lúc nào.”
“Việc thành lập Ban Công tác Mặt trận, bên ngoài thì nói là để chống lại lũ thợ săn, nhưng thực tế là để đào tạo binh lính chống lại sự xâm lược của lũ người ngoài hành tinh.”
Những chuyện đã xảy ra cách đây một trăm năm này là bí mật giữa Liên minh và các nước. Họ tránh công khai cho những người bình thường và những người huấn luyện cấp thấp biết để tránh lòng người hoang mang. Chuyện này tôi cũng chỉ được biết sau khi gia nhập Ban Cảnh bị hai năm trước.”
Những lời của Fujiwara Sakura đủ để làm sụp đổ thế giới quan của một người bình thường.
Ai có thể nghĩ rằng trong một cuộc sống hòa bình và thịnh vượng như này lại đang cất giấu một câu chuyện về một nền văn minh thù địch có sức đe dọa lớn đến loài người cơ chứ.
Nhưng Lâm Châu thì không hề bất ngờ. Trước hết vì cậu đã biết đến sự tồn tại của người ngoài hành tinh. Thứ hai, kể từ khi gia nhập Liên minh Pokemon, trong cuộc sống hằng ngày cậu cũng dần dần nhận ra một vài điều bất thường.
“Thế có nghĩa là… người ngoài hành tinh đã quay trở lại? Sắp có đánh nhau rồi à?”
Lâm Châu hỏi với vẻ không chắc chắn. Đây chính là viễn cảnh tương lai mà cậu không muốn thấy nhất.