Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 253: Người bất tử
Editor: Nguyetmai
Nhà tù huấn luyện viên, cực Đông đảo nhân tạo Liên minh Pokemon.
Nơi đây giam giữ những huấn luyện viên phạm pháp ở chi bộ cực Đông Liên minh cùng lũ Pokemon của họ.
Đây chính là nơi tụ tập nhiều tên tội phạm độc ác nhất.
Vị trí của nó xa và khuất nên bình thường rất ít người đến đây. Nhưng hôm nay lại có một vị lãnh đạo của Liên minh ghé thăm.
Nhân viên bảo vệ dẫn một người đàn ông trẻ tuổi và trợ lý của anh ta cùng đi xuống dưới nhà giam bằng thang máy.
Người đàn ông trẻ tuổi đội mũ Kê-pi, mặc trang phục sĩ quan, tay đeo găng bằng da màu đen.
Bên cạnh anh ta lờ mờ như có một con Pokemon hệ U linh với đôi mắt đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, cái miệng dạng khóa kéo lúc đóng lúc mở để lộ ra một nụ cười kỳ dị.
Thi thoảng người bảo vệ lại cảm nhận được cái lạnh khiến anh ta khẽ rùng mình. Con Banette ẩn nấp trong bóng tối ấy khiến cho anh ta thấy vô cùng áp lực.
Tất nhiên, người đàn ông trẻ tuổi đang đi bên cạnh càng khiến anh ta áp lực hơn.
Hắc Bái là tên của người đàn ông đó.
Anh ta là Phó Tham mưu Ban Công tác Mặt trận chi bộ cực Đông của Liên minh. Ngoài ra còn được mệnh danh là “Vị tướng nhiều mưu”.
Hắc Bái chưa tới ba mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ.
Trở thành một Tham mưu phó ở tuổi đời còn trẻ như vậy đã đủ chứng tỏ năng lực của anh ta rồi.
Không những vậy, anh ta còn là huấn luyện viên cấp Thiên Vương trẻ nhất trong Liên minh Pokemon!
Quanh người anh ta nhiều ánh hào quang như vậy, nên cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ trong Ban Công tác Mặt trận.
Chỉ là… đầu óc của anh ta không được bình thường!
“Đã đến nơi rồi ạ.”
Người bảo vệ dẫn Hắc Bái và trợ lý của anh ta xuống tầng thấp nhất của nhà giam. Nơi đây chuyên giam giữ những tên tội phạm đặc biệt, trước mặt họ chỉ có duy nhất một cánh cửa phòng giam số hóa.
Ánh mắt Hắc Bái quét một vòng, khóe miệng mang theo một nụ cười đúng chất tâm thần, anh ta ra lệnh:
“Mở cửa đi!”
Nhân viên bảo vệ gật đầu rồi lấy chìa khóa điện tử ra quét mã. Sau khi cánh cửa nhận dạng thành công và mở ra, cậu ta dẫn Hắc Bái và trợ lý của anh ta đi vào bên trong.
Căn phòng phía sau cánh cửa bị chặn bởi một tấm kính cường lực. Một đầu tấm kính đặt một chiếc máy tính, còn đầu bên kia là một phòng giam.
Trong căn phòng giam có giường và nhà vệ sinh. Trên chiếc giường có một người với tấm thân khổng lồ đang nằm cuộn trọn như đang ngủ.
“Dậy đi, dậy đi, có người đến!”
Nhân viên bảo vệ gõ dùi cui vào kính cường lực tạo ra những tiếng “bong bong” để đánh thức người bên trong phòng giam.
Cái người đang nằm trên giường trong phòng giam, mơ màng quay lại nhìn, từ từ đứng dậy trong tiếng thúc giục của nhân viên bảo vệ.
“Qua đây mau! Đừng có mà lề mề!”
Trong giọng điệu của người bảo vệ có sự hung dữ quen thuộc. Ở một nơi như nhà tù, ngày ngày đối mặt với những thành phần tội phạm, nếu không học được vẻ mặt này thì sao áp chế được chúng.
Người trong phòng giam chậm rãi bước đến gần trước tấm kính, một bóng đen tự dưng ập xuống.
Lúc hắn nằm trên giường còn chưa quan sát được rõ ràng, bây giờ khi hắn đứng lên bước lại gần thì rất dễ nhận ra người này khác với người bình thường.
Hắn cao tận ba mét! Trông như một người “khổng lồ”!
Hắn đội chiếc mũ màu đỏ cũ rách, mái tóc trắng dài buộc bừa lại. Hai mắt vô hồn cùng quần áo rách nát trông như một gã ăn mày nhếch nhác.
Thân hình to lớn đứng gần lại, mặc dù đã được ngăn bởi một tấm kính cường lực nhưng người bảo vệ vẫn thấy vô cùng áp lực, cậu bất giác lùi lại.
Nhưng trái ngược với người bảo vệ, đôi mắt Hắc Bái lại sáng lên, đập tay lên tấm kính cường lực, mặt gần như dán chặt lên đó, hết lần này đến lần khác thăm dò người khổng lồ trước mặt bằng ánh mắt, tự lẩm bẩm một mình một cách phấn khích:
“Tuyệt, tuyệt. Hình dáng vật sống kỳ diệu này, một sinh mạng thú vị như này lại bị các người nhốt ở đây. Lãng phí, lãng phí…”
Hắc Bái phấn khích cứ lẩm bẩm một mình, trông không khác gì kẻ thần kinh.
Hắc Bái ngắm nhìn một lúc, chép miệng như vẫn chưa hết tiếc. Anh ta nói với người bảo vệ đứng bên cạnh:
“Cậu ra ngoài trước đi.”
Nhân viên bảo vệ gật đầu rồi rời khỏi đó. Nhiệm vụ của cậu chỉ là đưa họ đến đây, còn lại thì không liên quan đến cậu nữa.
Sau khi nhân viên bảo vệ rời khỏi phòng giam, Hắc Bái nói với người trợ lý bên cạnh:
“Cậu đi lấy thông tin về hắn đến đây.”
Người trợ lý đi đến chỗ chiếc máy tính bên cạnh và bắt đầu tra thông tin. Tài liệu về tên tội phạm này chỉ được phép xem ở đây mà không được mang ra ngoài.
“Trong thời kỳ Thế chiến II, hắn ta được phát hiện trong trại tập trung của Đức Quốc xã. Do có hình dạng cơ thể khác với người bình thường nên đã bị đưa đến Phòng nghiên cứu của Liên minh.”
“Kết quả nghiên cứu cho thấy các Telomere* của gã khổng lồ này có khả năng tái sinh vô hạn và các nhà nghiên cứu không thể xác định tuổi của hắn. Họ đưa ra suy đoán, tuổi thọ của hắn có khả năng vượt ra khỏi giới hạn về tuổi tác của con người.”
(*) Telomere: tên gọi chỉ các trình tự lặp lại của DNA ở đầu mút của các nhiễm sắc thể.
Liên minh đã thử cố giao tiếp với hắn nhưng thất bại vì lúc nào hắn cũng ở trong trạng thái mơ hồ, thi thoảng còn có khả năng tấn công người khác.
Trợ lý đọc đến đây thì dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
“Đây là ghi chép của 80 năm trước, phía sau còn có những ghi chép về từng cuộc thí nghiệm và nói chuyện với hắn trong 80 năm qua…”
Hắc Bái vẫn đứng đó ngắt lời người trợ lý:
“Đừng đọc cho tôi những thông tin vô dụng như vậy, chúng chỉ tổ làm nhiễu đầu óc tôi thôi, tóm tắt lại, báo cáo ngắn gọn.”
Người trợ lý nuốt khan, quét ánh mắt trên tập tin:
“Qua quá trình nghiên cứu, phòng nghiên cứu đã đưa ra kết luận cuối cùng rằng đây là một cơ thể bất tử, người tù này sở hữu một cơ thể bất tử và một sinh mệnh không biết bao giờ mới kết thúc…”
“Liên minh cũng tìm thấy một số manh mối. Thỉnh thoảng hắn có thốt ra một vài từ trong miệng: AZ, Đức vua Kalos, vũ khí tối thượng…”
AZ chắc là tên của hắn.
Từ những thông tin khác, Liên minh suy đoán rằng đó là người còn sống sót của nền văn minh nguyên sơ của thế giới Pokemon.
Mặc dù theo các tàn tích được khai quật bởi Liên minh cho thấy nền văn minh này có tồn tại, nhưng hiện nay nó đã bị diệt vong trong cuộc chiến với người ngoài hành tinh. Nhưng AZ này chắc nhờ vào khả năng bất tử của mình nên mới sống tới tận bây giờ.
Về sau, khi các phe phái nội bộ trong Liên minh phân cực, phòng thí nghiệm đã bị giải thể lại thêm công cuộc nghiên cứu về AZ không có gì tiến triển trong nhiều thập kỷ, nên hắn đã bị một phe nào đó trong Liên minh chuyển đến nhà tù huấn luyện viên này.
Người trợ lý càng đọc càng kinh sợ. Dù cậu làm việc cho Hắc Bái nên cũng đã thấy những thứ khiến con người ta kinh ngạc nhưng đây thật sự là lần đầu tiên cậu gặp một người bất tử.
Trên nhiều ghi chép thí nghiệm có cái còn ghi họ đã tìm cách giết chết AZ rồi để hắn sống lại. Khiến người đọc tê rần cả da đầu.
“Vũ khí tối thượng…”
Hắc Bái lẩm bẩm.
“Đúng, thứ tôi cần là cái này. Vũ khí tối thượng đang ở đâu?”
“Trong tài liệu không có ghi chép gì cả.”
Người trợ lý lắc đầu. Cậu ta cứ nghĩ Hắc Bái được lãnh đạo Ban Công tác Mặt trận cử đến nhà tù huấn luyện viên này để tìm thứ gì đó, nhưng cậu ta không ngờ nó lại thú vị đến thế.
Hắc Bái quay sang đập tay lên mặt kính cường lực. Mặt anh ta gí sát vào kính, mắt trừng to rất đáng sợ, đập lên kính và nói như một kẻ thần kinh:
“Ông biết đúng không? Chắc chắn ông biết! Vũ khí tối thượng ở đâu? Nói cho tôi biết đi!”
AZ ở bên kia tấm kính vẫn một khuôn mặt mê man, đờ đẫn đứng ở đó, như thể hắn mất đi ý thức rồi vậy.
Nếu người ngoài thấy cảnh này thì chẳng khác gì cuộc nói chuyện của một kẻ điên và một tên ngốc cả.
Nhưng thực ra lại là cuộc hội thoại của một “vị tướng nhiều mưu” trong Liên minh và một kẻ bất tử không biết bao giờ mới chết.
“Cung điện Parfum, cánh đồng hoang Lumiose, Rừng rậm Santalune…”
Hắc Bái bỗng nhiên lẩm bẩm những cái tên, từng địa danh phun ra từ miệng anh ta đều là các mê cung nhỏ trong một mê cung lớn mang tên Kalos.
Khuôn mặt anh ta gí sát trên tấm kính cường lực, miệng vẫn đọc những cái tên còn đôi mắt dán chặt vào AZ.
“Động Reflection*, thị trấn Dendemille, thị trấn Geosenge…”Khi nghe đến cái tên “Thị trấn Geosenge”, cơ thể của AZ dường như hơi run rẩy.
“Thị trấn Geosenge! Nói cho tôi biết có phải ở Thị trấn Geosenge hay không!”
Hắc Bái hét lên, nhưng AZ không hề nhúc nhích, như thể mọi thứ ban nãy chỉ là ảo giác.
Người trợ lý cứng người đứng bên cạnh. Cách Hắc Bái xử lý mọi chuyện đều rất kỳ lạ và khác người, điển hình của lối tư duy “kẻ tâm thần” nên người bình thường không thể hiểu anh ta đang làm gì. Cho nên cậu chỉ có thể đứng bên cạnh quan sát.
Nhưng sau khi anh ta hét cái tên thị trấn Geosenge xong thì không làm gì nữa mà quay ngoắt đi ra phía ngoài cửa một cách vội vàng.
Người trợ lý vội vàng đi theo và hỏi:
“Ấy ấy! Tham mưu! Ngài đi đâu vậy!”
“Mê cung thị trấn Geosenge!”
Hắc Bái vứt lại một câu rồi không thấy bóng dáng đâu nữa