Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 252: Thuần hóa Pokemon mà khó hơn lên trời!


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 252: Thuần hóa Pokemon mà khó hơn lên trời!

Editor: Nguyetmai

“Chuyển phát nhanh Pelipper, nhiệm vụ ắt hoàn thành!”

Lâm Châu ký nhận, sau đó mở thùng hàng ra thì thấy bên trong có một chiếc hòm khóa bằng mật mã nhỏ xinh, vuông vức màu bạc.

Lâm Châu nhập vào mật khẩu mà Tony đưa cho rồi mở chiếc hòm ra, bên trong hòm đựng một quả PokeBall.

Lâm Châu cầm quả bóng lên và sờ thì thấy hình như là chất liệu nhựa cứng có thể cách điện.

Quả cầu trông lấp lánh rực rỡ và có độ trong mờ, có thể nhìn thấy cả tuabin điện đang quay tròn bên trong, tạo hình rất ngầu, rất thu hút.

PokeBall do bậc thầy Tony tạo ra luôn có thiết kế rất đẹp. Người đàn ông này chế tạo PokeBall giống như đang làm ra một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Tất nhiên với cái giá cả đó mà làm xấu Lâm Châu cũng không hài lòng.

Lâm Châu lấy ra một quả PokeBall nát bươm.

Đây là PokeBall nhốt con Luxray. Chưa tới hai ngày đã phải thay đến quả thứ ba rồi, những quả trước đều đã bị nó phá nát hết cả.

Con Luxray này là pokemon có sức phản kháng mạnh nhất mà Lâm Châu từng gặp trước giờ. Thực lực của bản thân nó vốn đã rất mạnh rồi nên PokeBall chẳng thể nào giữ được nó, nên cứ hở ra có cơ hội là nó lại thử phá PokeBall.

Trước khi Lâm Châu nhận được quả PokeBall mà Tony chế tác, cậu không có cách nào khác ngoài việc khống chế Luxray bằng thuốc gây mê. Thế mà vẫn bị nó dùng sức mạnh phá hỏng mất hai Pokeball.


Pokemon cấp Quán Chủ quả là không đùa được. Sức bền và thể lực của nó tốt đến kinh người.

Cũng may cuối cùng PokeBall cậu đặt làm cũng đã giao đến nơi.

Lâm Châu bơm thuốc mê cho Luxray rồi nhờ Braixen và mấy Pokemon khác khống chế và ép nó chuyển sang PokeBall mới.

Muốn khống chế một con mèo nhỏ đi tắm đã mất sức lắm rồi, huống hồ là một con mèo to bự lại còn biết phóng điện!

Lâm Châu vật lộn một lúc lâu mới đưa được con Luxray vào quả PokeBall mới.

Thông qua lớp vỏ ngoài mờ mờ, Lâm Châu có thể thấy Luxray đang gầm gừ tức giận và phóng điện bên trong quả bóng, nhưng dòng điện được hút vào tuabin mất hút luôn nên nó không thể phá hỏng được PokeBall nữa.

Cái này tuyệt quá!

Lâm Châu mắt sáng lên, đúng là tiền nào của nấy! Hiệu quả của PokeBall được đặt làm đặc biệt này quả thật ăn đứt những cái bình thường khác!

PokeBall đúng thật là một phạm trù phải học. Lâm Châu nghĩ sau này nếu có thời gian cậu nhất định phải đi gặp Tony để học hỏi xem có “mót” được cách chế tạo PokeBall không.

Sự thông hiểu của cậu về các kiến thức liên quan đến cây quả và thuốc men cũng đã đạt đến trình độ rất cao rồi.

Những cái thuộc về cơ bản cậu đều hiểu và nắm được hết. Nhưng bảo cậu tự mình nghiên cứu, phát minh ra mấy cái mới thì cậu chịu vì cậu thiếu sự tích lũy kinh nghiệm về mặt chế tạo, sáng chế.

Cậu thấy rằng những kiến thức của ngành “tay trái” này chỉ cần nắm đến đây là đủ rồi. Dù gì sức lực con người cũng có hạn, trở thành huấn luyện viên mới là con đường chính của cậu, còn những cái khác chỉ là phụ trợ nên nắm được đủ dùng là tốt rồi.


“Để xem lần này mày có chịu ngoan ngoãn hay không. Khống chế được mày rồi nhé!”

Lâm Châu nhận được PokeBall và nhốt được con Luxray này xong thì có thể thoải mái lên mặt với nó được rồi.

Con Luxray này có mức năng lượng cực kỳ cao, hoang dã và khó thuần hóa, đã thế còn rất hung dữ và thích tấn công. Nó luôn có ý nghĩ thù địch và tấn công với tất cả các loài khác xung quanh mình.

Có thể nói rằng đây là Pokemon “khó nhằn” nhất mà Lâm Châu từng gặp, thực sự là một “đứa cứng đầu” không dễ gì thuần hóa được.

Ngày trước Servine cũng rất bướng bỉnh, khó bảo nhưng lúc đó bị Braixen mạnh hơn nó khống chế nên nó không làm gì được.

Nhưng con Luxray không dễ xử lý như vậy.

Lâm Châu lấy PokeBall rồi thả Luxray ra.

Khi con mèo lớn này vừa xuất hiện, đôi mắt đỏ vàng vừa nhìn thấy Lâm Châu đã nhào tới luôn không chút chần chừ.

Nó há cái miệng đỏ au, nhe những cái răng sắc nhọn như thể có thể cắn vụn được mọi thứ. Nó lao lên muốn cắn vào cổ Lâm Châu hoàn toàn không chút kiêng nể, đòn tấn công đầu tiên đã là đòn chí mạng!

Vành đai màu hồng của Ditto nhà Lâm Châu biến thành một bộ khung chiến giáp chắc chắn, phần chân trở thành chiếc lò xo giúp Lâm Châu bắn được ra rất xa, tránh khỏi phạm vi tấn công của con Luxray.

Braixen và Servine lao lên giữ chặt nó lại.


Lúc này Lâm Châu mới có thể nói chuyện bình thường với nó được.

“Nghe tao nói, tao biết mày có thể hiểu được. Mày hãy ngoan ngoãn một chút, đừng lúc nào cũng dữ dằn như vậy. Chúng ta…”

“Grào!”

Lâm Châu chưa nói xong đã bị tiếng gầm gừ giận dữ của nó ngắt lời.

Cái đầu sư tử màu xanh đen hung dữ cố gắng rướn về phía cậu, những cái răng ngoạm vào khoảng không phát ra những tiếng “cạch cạch” khiến người ta phát sợ. Nếu bị nó cắn trúng dù chỉ một phát chắc chắn cũng đủ tiêu đời rồi.

Con Luxray cứ như không biết mệt. Trạng thái tinh thần nó căng như dây đàn, căn bản không chịu nghe ai nói cả.

Quá trình giao lưu rất quan trọng trong việc thuần hóa Pokemon.

Bản thân lũ Pokemon đều hiểu được con người nói gì, chỉ là chúng có muốn nghe hay không thôi.

Lâm Châu có cố “niệm kinh” ra rả đi nữa cũng vô ích vì trên đầu con Luxray cũng chẳng có cái “vòng kim cô” nào, cho nên nếu nó đã không muốn nghe là nó sẽ không nghe.

Chỉ có thể từ từ tiếp xúc với nó như thế này, sau đó cố gắng tìm thứ nó có thể thích hoặc ghét để kích thích nó xem có hiệu quả hay không.

Thực ra quá trình thuần hóa các Pokemon không quá cao siêu như mọi người nghĩ. Chẳng qua là thử các phương pháp khác nhau để hiểu được tính cách của Pokemon, tìm ra một cách giao tiếp phù hợp.

Tại sao Pokemon phải nghe lời bạn?

Với Mimikyu thì vì nghe lời Lâm Châu nó sẽ có cơm ăn, Ditto thì do hợp với cậu, còn Braixen thì Lâm Châu với nó kiểu không thể sống thiếu nhau rồi… Tất nhiên nếu thời gian đã lâu rồi thì cũng chẳng cần lý do nữa.

Trong một tuần tiếp theo, Lâm Châu liên tục cố gắng thử thuần hóa Luxray nhưng hầu như vẫn giậm chân tại chỗ.


Thuần hóa Pokemon bao gồm một vài giai đoạn.

Bước đầu tiên là làm cho chúng không còn chủ động đánh ra những đòn chí mạng với người huấn luyện nữa.

Nhưng ngay ở giai đoạn này Lâm Châu đã phải trầy vi tróc vảy.

Đến hôm nay rồi mà con Luxray cứ nhìn thấy Lâm Châu là lại ra cái vẻ muốn cắn chết cậu, chẳng có tí tiến bộ nào cả.

Cậu đã dùng đủ mọi thủ đoạn “bỉ ổi” như trêu mồm nó bằng thức ăn, uy hiếp, dỗ ngọt gọi nó là đại ca hay tìm mèo cái đến quyến rũ nó… mà vẫn chẳng có hiệu quả mấy. Cách mềm mỏng hay cứng rắn đều vô tác dụng với con Luxray này, Lâm Châu có dùng trăm phương nghìn kế thì nó vẫn trưng ra cái bộ mặt: “Tao muốn cắn chết mày.”

Thuần hóa nó đúng là khó hơn lên trời…

Nhưng Lâm Châu vẫn chưa nản lòng. Pokemon cấp Quán Chủ mà lại dễ thuần phục như thế thì chẳng có gì là độc đáo nữa cả.

Với lại không phải con nào cũng giống con chim béo ú, dễ dãi suốt ngày mặt dày mày dạn bám lấy người ta như Lugia nhà cậu đâu.

Lâm Châu đã tìm An Khả để hỏi xem có loại cỏ bạc hà mèo* nào dùng cho Pokemon không. Cậu định dùng thử xem thứ kích thích loài mèo thần kỳ ấy có tác dụng với con Luxray hay không.

(*) Cỏ bạc hà mèo: hay được gọi là “cần sa” dành cho mèo, có tác dụng kích thích hưng phấn của chúng.

Lâm Châu và con Luxray đã giày vò nhau được một tuần rồi. Hôm nay tạm nghỉ vì cậu có chuyện quan trọng phải làm.

Hôm nay người của Ban Công tác Mặt trận Liên minh sẽ tới đây và cậu phải ra sân bay đón họ.

Lâm Châu ra khỏi phòng gym và lên chiếc xe mà Vương Hoa Thần điều đến đón cậu. Lần này cậu không bắt taxi vì đường đường là một chủ phòng gym mà suốt ngày đi ra ngoài bằng taxi, người ngoài nhìn vào lại mất hết oai phong.

Mặc dù nói là để Lâm Châu tiếp đón nhưng Vương Hoa Thần đã sắp xếp ổn thỏa hành trình, chỗ ăn chỗ ở cho họ hết rồi. Lâm Châu chỉ cần có mặt là được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.