Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 234: Câu chuyện trang trại


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 234: Câu chuyện trang trại

Editor: Nguyetmai

Trước mặt Lâm Châu là một nhà kính lớn đón nắng với diện tích cỡ hai cái sân vận động, bên trong trống trơn không có cái gì.

Đây là khu vực thuộc sở hữu cá nhân mà Vương Hoa Thần đã đồng ý cung cấp cho mỗi người như đã hứa lúc đầu.

Lúc đó Lâm Châu bảo Vương Hoa Thần để cho cậu một mảnh đất trống là được. Cậu muốn dùng nó để khởi nghiệp chăn nuôi.

Trong nhà có nhiều miệng ăn mỗi ngày đòi cơm như thế mà cậu không làm tí nghề phụ thì có mà nghèo kiết xác.

Lâm Châu bước vào nhà kính, lấy PokeBall rồi thả Servine ra. Cậu chỉ vào khu đất trống và nói: “Sử dụng Grass Terrain để che phủ tất cả chỗ này.”

Servine nhìn lại Lâm Châu. Nó bĩu môi, nghiêng đuôi ra điều lẩm bẩm, miễn cưỡng làm theo lệnh cậu.

Grass Terrain bắt đầu lan rộng dưới cơ thể Servine và mở rộng dần ra khu vực xung quanh. Chỉ một lúc sau, toàn bộ mặt đất trong nhà kính đã dược phủ đầy cỏ.

Dưới ảnh hưởng của sức sống mãnh liệt do năng lượng hệ Cỏ tạo ra, những cây cỏ lớn nhanh như thổi, càng mọc càng cao, cao tới tận đầu gối Lâm Châu mới chịu dừng lại.

Lâm Châu lấy PokeBall và thả Lugia con ra.

“Cắt rồi thu hoạch chỗ cỏ này lại đi.”

Lugia con vui vẻ lăn tròn trên cỏ xanh, lốc xoáy biến thành một lưỡi cắt bằng không khí. Nó giống như một máy cắt cỏ, cắt xoẹt xoẹt mấy cái là đã được một vựa cỏ.

Braixen khởi động Confusion gom cỏ thành một đống, khu đất được phát quang lại cho Servine tiếp tục trồng lứa cỏ khác.

Chúng cứ thay phiên nhau như thế được khoảng mấy chục lần.


Cuối cùng Lâm Châu tính toán thu được khoảng hơn 50 tấn cỏ!

Tất nhiên, trong cỏ cũng chứa nước, vì vậy nó có vẻ nặng hơn trọng lượng thật, nhưng sản lượng mà Servine tạo ra cũng đủ khiến người khác bất ngờ rồi.

Hơn nữa, cỏ mọc từ cánh đồng cỏ Servine có mẫu mã rất đẹp, dinh dưỡng dồi dào và chất lượng tuyệt vời.

Dự trữ được nhiều thức ăn gia súc như vậy, nếu muốn bắt đầu chăn nuôi gia súc, viết nên câu chuyện chăn nuôi hoàn toàn không thành vấn đề.

Vấn đề bây giờ là phải kiếm bò sữa ở đâu?

Lâm Châu suy nghĩ, thứ này chỉ có thể tìm được ở chỗ của hai người.

Một là Huân tước Jon, hai là ở chỗ An Đa Đa.

Hai người này, một người là nhà tư bản cá mập trong ngành Pokemon thực thể, và người kia là đào tạo viên chuyên về trứng Pokemon học…

Cậu gửi trước một tin nhắn cho An Khả, rất nhanh đã thấy cô nhắn lại.

“Đa Đa bảo là nó có thể tạo ra được trứng của Miltank, nhưng nếu cậu muốn nuôi để sản xuất MooMoo-Milk thì chắc chắn không được do phẩm chất của trứng không đủ tốt.”

“Các Pokemon Miltank được nuôi phục vụ cho ngành sản xuất sữa thường là thế hệ bò sữa chất lượng cao đã trải qua quá trình nuôi giống và cải tạo vài thế hệ. Chất lượng sữa được sản xuất ra cũng cực kì cao, tìm bừa một con Miltank sẽ không được như vậy đâu.”

“Ngành công nghiệp sữa này không phải cậu cứ muốn là làm được đâu. Còn cần rất nhiều những thứ chuyên môn khác nữa.”

Câu nói của An Khả khiến Lâm Châu không biết nên làm sao. Trước đó cậu chỉ nghĩ đến việc tạo ra nguồn thức ăn đặc biệt, miễn sao Pokemon có thể ăn, giải quyết xong vấn đề ăn uống của chúng là được. Nhưng mọi chuyện lại không hề đơn giản như cậu nghĩ.


“Tuy nhiên, nếu cậu muốn, cậu có thể tài trợ kinh phí vào một dự án nghiên cứu của con bé. Nó sẽ giúp cậu gây giống một con Miltank đáp ứng được yêu cầu.”

Tim Lâm Châu nhảy lên.

“Sẽ mất bao lâu?”

“Chắc mười năm.”

“…”

Mười năm thì còn làm ăn được gì nữa! Đợi đến lúc đó chắc cậu nghèo kiết đến mức phải đi ăn mày rồi.

Thôi, phía An Đa Đa chắc không có triển vọng gì rồi. Chỉ còn cách liên hệ với gã Huân tước bủn xỉn thôi.

Do đó, Lâm Châu lại tìm đến ông ta.

Khi bên kia nghe thấy cậu đang cần một con Miltank chất lượng cao thì nói ngay bên ông ta có nguồn hàng có thể mua được và cũng đồng ý giúp cậu.

Lâm Châu có chút ngạc nhiên và vui mừng. Đúng là chỉ có một “cá mập” giàu vốn như ông ta mới làm được chuyện này.

Nhưng cái giá đưa ra không hề rẻ.

20 triệu tệ cho một cặp bò giống.


Điều này không liên quan gì đến mức năng lượng mà là giá trị thương mại và giá trị khoa học đằng sau việc chăn nuôi giống bò này.

Thứ người ta bán là một thành quả nghiên cứu khoa học.

Nếu không vì nể mặt Huân tước Jon thì người ta sẽ không bán cho Lâm Châu đâu.

Hợp đồng được soạn thảo rất nhanh. Toàn bộ quy trình thực hiện qua máy tính còn nhanh hơn so với mua hàng trên Taobao. Lâm Châu đã chuyển khoản qua tài khoản huấn luyện viên của mình. Bên kia cũng giao cặp bò cho cậu, ngày mai hàng sẽ đến nơi.

Lâm Châu có một chút phấn khích, trang trại Miltank của cậu cuối cùng cũng thực hiện được rồi!

Tuy nhiên, khi cậu suy nghĩ kĩ lại thì vẫn nên tìm một người có chuyên môn để quản lý giúp cậu mảng nuôi dưỡng này vì cậu vừa không có thời gian lại không có kinh nghiệm gì cả.

Tìm vài đào tạo viên đến, mình trả công cho họ để họ quản lý giúp mình. Thế mới giống việc mà một ông chủ nên làm.

Lâm Châu suy nghĩ xong, cậu lại nhờ An Khả hỏi An Đa Đa xem có muốn đến giúp cậu kinh doanh nông trại hay không. Cậu sẽ trả công cô ấy hậu hĩnh.

Hơn nữa còn sẵn sàng cung cấp cho cô ấy một môi trường nghiên cứu tốt hơn và tài trợ nghiên cứu nhiều hơn.

Đúng, Lâm Châu đang chiêu dụ nhân tài. Vì theo những gì cậu biết từ chỗ An Khả, An Đa Đa là một nhân tài trong mảng trứng học và Pokemon học. Kêu gọi cô ấy về làm việc ở phòng gym Mầm Non chắc chắn là một chuyện chỉ có lãi không có lỗ.

Gầy dựng hoạt động của một phòng gym và tiếp xúc với các Pokemon hằng ngày chắc chắn là việc các đào tạo viên mong muốn. Vậy tội gì mà không tìm một người giỏi một chút chứ?

Hơn nữa, cậu cũng chẳng phụ trách việc trả tiền lương cho An Đa Đa.

Trước đó Vương Hoa Thần cũng nói mọi chi phí trả cho nhân viên bảo trì và vận hành đều có người tài trợ.

Vụ này tính thế nào cũng không lỗ được, chỉ chờ xem An Đa Đa có đồng ý hay không thôi.

Tất nhiên, có thể người ta thích công việc đang làm hơn và không muốn đến với cậu.


An Khả gửi tin nhắn đến nói là An Đa Đa muốn suy nghĩ kĩ hơn, ngày mai sẽ nói cho cậu quyết định của cô ấy.

Được thôi, dù sao chuyện này cũng không cần vội. Nếu An Đa Đa không tới thì cậu sẽ tìm người khác là được.

Quan trọng nhất là các bé Miltank sắp tới tay cậu rồi. Câu chuyện chăn nuôi của riêng cậu cũng sắp khai bút rồi. Những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Gần đến buổi chiều, mấy người họ đã đi tham quan gần hết phòng gym rồi. Tối đến họ cùng nhau đi ăn một bữa cơm. Mọi người càng lúc càng thân thiết hơn.

Thẩm Khánh Minh bình thường không thích tụ tập nhưng giờ ít nhất đã không còn từ chối những hoạt động tập thể nữa, có điều hắn vẫn cứ trưng cái mặt mâm ra.

Chỉ tiếc một điều là Lưu Lạc không có ở đây. Cậu ta vẫn đang luyện tập cùng chú mình ở ven biển chi bộ cực Tây.

Nhưng cậu ấy cũng gửi đến một video, xem ra cậu ta ở bên đó cũng ổn.

Sau khi ăn xong, mọi người chia tay nhau. Lâm Châu ở lại một lúc để bàn với Vương Hoa Thần về việc MooMoo-Milk.

“MooMoo-Milk có tác dụng rất tốt đối với sự phát triển cơ thể của các Pokemon. Nó được coi như là một dạng tài nguyên đào tạo bổ trợ và trước giờ chỉ bán trong giới huấn luyện viên.”

“Hiện giờ tôi có các điều kiện trong tay để có thể sản xuất và muốn phổ biến sản phẩm này trong thế giới dân thường.”

Vương Hoa Thần kinh ngạc thốt lên:

“Cậu cũng được đấy. Im ỉm kiếm được thứ tốt như vậy. Thật sự không biết cậu làm như nào mà có được nó.

Tuy nhiên, đây có thể coi là hoạt động khai phá ngành công nghiệp mới liên quan đến Pokemon ở trong nước, phù hợp với tôn chỉ của đặc khu mới. Chính phủ chắc chắn sẽ bật đèn xanh cho cậu, cậu cứ thoải mái mà làm.”

Đặc khu mới ở Tân Chử được các quốc gia liên kết với Liên minh Pokemon xây dựng lên.

Quốc gia này rất vui khi thấy những người dân thường có thể thông qua cơ hội này bước chân vào thị trường huấn luyện viên cũng như thị trường Pokemon của Liên Minh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.