Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 235: Sữa bò mang hương vị nghệ thuật


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 235: Sữa bò mang hương vị nghệ thuật

Editor: Nguyetmai

Lâm Châu nhận được sự ủng hộ của Vương Hoa Thần nên thấy khả thi hơn rất nhiều. Cậu biết ít nhất con đường kinh doanh của mình sẽ không bị cản trở gì. Chỉ cần hoàn thành các giấy tờ thủ tục kinh doanh là xong.

Lễ cắt băng khánh thành chính thức phòng gym sẽ diễn ra vào tuần tới. Vương Hoa Thần yêu cầu bọn họ đến lúc đó phải có mặt dự lễ cắt băng, ngoài ra không có việc gì khác.

Về nhà vào buổi tối, người chị nhớ em trai mình là Lâm Lam cứ bám rịt lấy cậu không thôi. Lâm Châu sao có thể không biết cô muốn gì chứ. Cậu moi các loại đồ ăn vặt đặc sản cậu mua ra nhét vào tay cô. Sau đó thoắt cái không biết cô đã chạy đâu mất tiêu.

Cậu sắp xếp hành lý rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Có một bưu kiện chuyển phát nhanh được gửi đến cho Lâm Châu. Bên trong là hai quả PokeBall được bảo quản trong hộp có mật mã.

Trong hai quả PokeBall đó là đôi bò giống mà Lâm Châu bỏ 20 triệu ra mua về.

Một con Miltank và một con Tauros…

Tác dụng của giống bò này là dùng để sinh sản những con con chất lượng cao và đòi hỏi các nhà nghiên cứu chuyên nghiệp mới nuôi được.

Lâm Châu liên lạc với An Đa Đa và bảo cô đi cùng mình tới phòng gym.

Lối vào khuôn viên phòng gym.

Khi Lâm Châu xuống xe đã thấy An Đa Đa đến từ trước đó, còn có… An Khả.

Cùng dung nhan nhưng dáng người hoàn toàn khác nhau, Đa Đa vẫn còn chưa trưởng thành mà đã… Ôi… cô chủ thật đáng thương.


Lâm Châu chào hai người và hỏi:

“Cô chủ, sao cô cũng đến đây?”

An Khả nhướng mày đáp:

“Sao? Tôi còn không được đến à? Tôi không yên tâm để em gái mình qua đây một mình.”

Lâm Châu thầm nghĩ, hôm này cô chủ tâm trạng không tốt, không nên chọc tức cô ấy thì hơn.

Đa Đa cười nham nhở xích tới bên cạnh Lâm Châu, nhìn An Khả và nói:

“Chị đừng lo, nếu anh ấy dám làm gì em sẽ báo cảnh sát bắt anh ấy ngay!”

An Khả cốc mạnh vào đầu cô rồi kéo cô qua phía mình, mắng:

“Chị lo cậu ta báo cảnh sát bắt em ý, được chưa? Em có thể ngoan một chút được không? Đừng có để hormon dậy thì lấn át lí trí như thế.”

Lâm Châu còn nói được gì nữa? Cứ coi như không nghe thấy hai người họ nói chuyện đi, cậu dẫn hai người họ vào trong khuôn viên của phòng gym, đi đến khu đất cá nhân của mình.

Sau đó thả Miltank và Tauros ra…

Đa Đa vừa nhìn thấy đôi bò giống thì mắt sáng lên, cô bước lên quan sát tỉ mỉ chúng, sờ sờ rồi nói:

“Đôi bò giống này khá đó. Thật may là anh có quan hệ nên mới có được đôi bò giống này, thế tài liệu nghiên cứu và bảng hệ tộc đâu?”

“Còn cần những thứ đấy à?”


Lâm Châu ngơ người, cậu mù tịt về chăn nuôi.

“Thôi. Nhìn là biết đối phương cũng không định đưa cho anh, bán cho anh đôi bò này là may lắm rồi.”

Đa Đa xua tay.

“Cái đấy có ảnh hưởng nhiều không? Để anh đi đòi bọn họ.”

“Không cần đâu, chắc anh không lấy được số tài liệu đó đâu. Vì nếu đưa cho người khác thì không sao, chứ đưa cho bậc thầy chăn nuôi An Đa Đa em thì không phải là chỉ có chuyện thôi đâu, mà họ xong chuyện luôn.”

An Đa Đa tự tin nói.

“He he, lai tạo thế hệ sau thôi mà, em rành nhất là cái này.”

An Khả đứng bên cạnh làm tròn nghĩa vụ dạy dỗ em gái của một người chị. Đập một cái lên đầu cô em khiến cô nước mắt lã chã.

“Em mà còn cứ câu nào cũng đưa đẩy như thế là chị đánh em đến đơ luôn đấy.”

Lâm Châu đứng bên cạnh khuyên nhủ.

“Tuổi dậy thì mà, ai đến tuổi này cũng thế cả. Lúc nào cũng hứng thú với mấy thứ nhạy cảm mà chúng nó chưa biết.”

Nhưng Đa Đa không chịu mà cứ nhảy dựng lên:

“Ai nói em không biết, em đã đỡ đẻ cho Pokemon nhiều lắm rồi. Có gì mà chưa từng thấy đâu. Em… đừng! Chị ơi! Ái! Đừng đánh nữa! Em sai rồi! Em không nói nữa đâu…”


Trẻ con ý mà, không làm thì không sao. Em làm như vậy thì anh không cứu nổi em rồi.

Lâm Châu khịt mũi, cô em gái này của An Khả, mặt học sinh thân hình phụ huynh, lúc nào cũng thích lấy việc quyến rũ người khác làm trò vui.

“Em cho anh một thời hạn đi, giờ có bò giống rồi thì phải mất bao lâu mới có thể bắt đầu sản xuất sữa?”

“Bây giờ có một con đã có thể cho sữa được rồi. Dự kiến sẽ có ba hoặc bốn con Miltalk trong thế hệ tiếp theo. Cái này thì không chắc vì con phải xem tỷ lệ đực cái sau sinh nữa, nhưng đại khái mất ba tháng.”

“Sản lượng thế nào?”

“Một con Miltank nếu được cho ăn đầy đủ sẽ có thể cho ra 70 kilogam sữa một ngày.”

“Hơn nữa, vì Pokemon như Miltank sẽ khác với những con bò bình thường, chúng có hiệu suất cho sữa rất cao, chức năng cơ thể đơn giản hơn và tỷ lệ tắc sữa thấp và không hề bị ảnh hưởng về tuổi thọ khi sản xuất sữa như những con bò bình thường. Chúng có thể cho sữa trong một thời gian dài.”

“Nhưng em vẫn khuyên là nên để nó sản xuất sữa theo giờ giấc làm việc như một con người. Đừng vắt sữa quá nhiều, nếu không sẽ gây hại cho Pokemon.”

Đây có coi là một vấn đề không? Lâm Châu xua tay và nói:

“Chắc chắn rồi, mỗi ngày sản xuất sữa năm tiếng, nghỉ hai ngày cuối tuần, nghỉ lễ theo quy định của nhà nước. Tâm trạng bò sữa không tốt thì có thể nghỉ phép. Bình thường cho chúng nghe nhiều nhạc Bethoven để bồi dưỡng cảm xúc, cho ra những ly sữa thơm có hương vị nghệ thuật…”

Lâm Châu sẽ không giống như một số xưởng sản xuất chui, ép Pokemon lao động như công cụ 24 giờ mỗi ngày. Cậu vẫn biết đâu là giới hạn.

Loài Pokemon như Miltank cũng rất thông minh, nếu mình cung cấp cho chúng môi trường mà chúng thích và cho chúng thức ăn đáp ứng được nhu cầu của chúng thì chúng sẽ cố gắng lao động hết sức có thể để đổi lại đãi ngộ đó. Đó là mối quan hệ trong công việc, chỉ là chúng sẽ hơi bị mất tự do một chút mà thôi.

Vì xét cho cùng, con người khác với Pokemon. Sự tiếp xúc của xã hội loài người với Pokemon vẫn ở giai đoạn coi chúng là thú cưng, là người thân và là người bạn.

Pokemon vẫn phải dựa vào con người để tồn tại chứ không có Pokemon nào thực sự được hòa nhập với xã hội trong vai trò bình đẳng như con người cả.

Có thể một ngày nào đó, sẽ có một loại Pokemon thông minh không kém gì con người, không cần dựa vào con người, nó tự làm việc, tự mua nhà, tự chọn bạn đời và sinh sống trong xã hội này…


Đây là một kiểu lý tưởng, nhưng vẫn chưa thành hiện thực ở thời điểm hiện tại.

“Được rồi, anh hiểu rồi, à quên chưa hỏi, em có chấp nhận công việc này không?”

Lâm Châu hỏi Đa Đa.

“Tất nhiên đồng ý rồi, điều kiện ở đây tốt như vậy, tiền lương lại cao, tội gì mà em không đồng ý? Nhưng mà em định chuyển một số dự án nghiên cứu vẫn đang làm qua đây. Cũng cần dùng khu đất này để nuôi mấy con Pokemon, có được không?”

“Tất nhiên là được.”

Bản thân Lâm Châu cũng không dùng đến chỗ này. Dù sao chủ yếu dùng để nuôi bò, nên giao hết cho chuyên gia như Đa Đa quản lý cũng được.

“Trang trại này sẽ bàn giao lại cho em, cần bổ sung thiết bị gì hay nhân sự nào thì cứ liên hệ trực tiếp với người phụ trách ở đây. Việc sản xuất MooMoo-Milk nên cố gắng đưa vào quỹ đạo càng nhanh càng tốt.”

Lâm Châu dặn dò lại.

Đa Đa muốn làm gì chỗ này cũng được. Cậu chỉ cần chút thu nhập kinh tế đơn thuần là được rồi. Dù sao vì muốn nuôi mấy miệng ăn trong nhà nên cậu mới làm thêm công việc phụ này.

“Yên tâm đi. Anh đang có thiên thời địa lợi nhân hòa, đầy đủ các điều kiện như thế này muốn lỗ cũng khó.”

Trong lòng Đa Đa cũng có kế hoạch cả rồi. Ở đây vừa có bò giống cao cấp, cỏ nuôi bò đầy đủ, lại còn có tư liệu nghiên cứu phong phú, muốn thất bại cũng khó lắm.

Lâm Châu đưa hai người đi dạo quanh quanh, cũng sắp buổi trưa rồi, bọn họ đi đến nhà ăn trong khuôn viên.

Chất lượng rất tốt, giá cả rất cao, nhưng người trong nội bộ được miễn phí.

Mấy ngày tiếp theo, Đa Đa đã chính thức bắt đầu tiếp quản công việc quản lý trang trại của Lâm Châu, cô mua sắm rất nhiều thiết bị và làm có vẻ rất nghiêm túc.

Một tuần nhanh chóng trôi qua.

Chớp mắt cái đã tới ngày chính thức cắt băng khánh thành phòng gym.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.