Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 233: Hoàn thành phòng Gym


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 233: Hoàn thành phòng Gym

Editor: Nguyetmai

Chuyến bay hạ cánh.

Lâm Châu ra khỏi sân bay, bắt taxi vào thành phố, phía trước cậu là khung cảnh quen thuộc của thành phố Tân Chử.

“Cuối cùng cũng về nhà rồi, trường cho nghỉ hè tận hơn một tháng, có thời gian về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Kim Ân Tĩnh khẽ vươn vai, miệng thổi kẹo cao su, mái tóc ngắn dưới chiếc mũ lưỡi trai của cô gần đây có dài hơn một chút. Chủ yếu là vì cô bận huấn luyện nên không có thời gian cắt sửa.

Đã gần bốn tháng kể từ khi bọn họ thi đỗ kỳ thi Quốc gia và theo học tại Đại học Pokemon. Bận rộn học tập và huấn luyện nên thời gian trôi qua thật nhanh.

Tháng Bảy là kỳ nghì hè của trường Đại học Pokemon.

Nhưng không phải kỳ nghỉ của sinh viên mà là của các giáo viên. Sinh viên cũng nghỉ theo vì làm gì có ai lên lớp dạy họ đâu.

Nếu các sinh viên muốn ở lại trường học tập và rèn luyện tiếp thì thư viện và sân tập của trường vẫn luôn mở cửa dành cho họ.

Thực ra hầu hết những ai về trong kỳ nghỉ hè đều là sinh viên mới, những sinh viên cũ đều thích ở lại trường hoặc đi thực hiện “nhiệm vụ thực hành”.

Bởi vì họ phải tích lũy học phần. Sinh viên mới nhập học nên không có áp lực về học phần nhiều như sinh viên cũ.

Năm người đám Lâm châu đều tranh thủ kỳ nghỉ này để về nước. Ngoài việc về thăm người thân ra, mục đích còn vì chuyện của phòng Gym như Vương Hoa Thần nói.

“Tôi nghe nói rằng vừa rồi cậu đã đi làm “nhiệm vụ thực hành” rồi à?”


Kim Ân Tĩnh ngồi ghế sau lên tiếng hỏi.

Chỉ có cô và Lâm Châu ngồi chiếc taxi này, Cao Bác và những người khác ngồi xe phía sau.

“Đúng vậy, thầy giáo có bố trí cho tôi một nhiệm vụ.”

“Thế nào? Có khó không? Cậu vào mê cung à? Trong đó có gì?”

“Nhiệm vụ không nằm trong mê cung mà nằm ở Thái Lan. Sao? Cậu có hứng thú với mê cung à?”

“Cũng có một chút, trước đó tôi từng bàn bạc chuyện này với Cao Bác và Tô Bạch. Bây giờ chúng tôi cũng được cấp quyền vào mê cung rồi nên muốn đi xem thử. Dù sao đó chỉ là kiến thức được học từ sách vở, nếu không được nhìn, được vận dụng thực tế thì cứ cảm thấy phí công học sao ấy.”

“Đúng là thực hành vẫn hữu ích hơn.”

Lâm Châu gật đầu, Kim Ân Tĩnh nói đúng. Những chuyện như này vẫn phải tự mình áp dụng thì mới hiểu được, chứ cứ ở nhà đọc sách thì cũng vô tác dụng.

Nếu không thì nhà trường cũng sẽ không đưa các nhiệm vụ thực hành vào hệ thống học phần, lại còn chiếm tỷ lệ cao như vậy.

“Trước đây tôi từng vào mê cung rồi. Mấy người các cậu lập thành đội, với sức mạnh của các cậu, chỉ cần không tiến vào quá sâu thì chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Thực lực của Pokemon hoang dã cũng không mạnh lắm.”

“Tất nhiên, thuốc men, đồ tiếp tế, môi trường lại là những thứ rắc rối hơn nhiều đám Pokemon hoang dã. Cho nên tôi khuyên nhóm các cậu thế nào cũng nên có một chiến thuật phối hợp.”

“Ngoài ra, về lũ thợ săn, các nhóm thám hiểm lớn…”


Lâm Châu không giấu giếm những kinh nghiệm của mình về mê cung. Bọn họ từ lúc rời khỏi cuộc thi cấp thành phố đến bây giờ đã có mối quan hệ khá tốt, cũng có thể coi như là bạn bè được rồi.

Kim Ân Tĩnh lắng nghe kinh nghiệm của Lâm Châu, âm thầm ghi lại để về nhà chuẩn bị thật kĩ lưỡng.

Đợi lần này quay về trường sau kỳ nghỉ, bọn họ sẽ thử thám hiểm mê cung sơ cấp xem sao.

Tài xế nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ thì biết được họ là huấn luyện viên, trong lòng không khỏi cảm thán, nhìn họ vẫn còn rất trẻ mà.

Tài xế thầm nghĩ, nghe nói đấy là một nghề lương cao, kiếm được rất nhiều tiền. Họ còn trẻ vậy mà dã kiếm được nhiều tiền thế thì chắc chắn là những con người thành công rồi.

Có tiền thì về sau cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn. Đâu như ông phải đội mưa đội gió, vất vả kiếm được đồng tiền.

Thực ra đây là quan điểm chung của hầu hết những người bình thường hiện nay, bởi vì những người bình thường không hiểu về nghề huấn luyện viên, họ chỉ biết rằng nghề đó được trả lương cao.

Lâm Châu và những người khác ngồi xe đến vị trí do Vương Hoa Thần báo. Khi bước xuống xe, trước mặt họ là vô số những tòa nhà tụ lại thành một tổ hợp.

Lâm Châu nhớ rằng nơi đây từng là một vùng đất hoang. Vậy mà chưa đến nửa năm đã xây nên một quần thể kiến trúc rồi.

Cổng vào quần thể kiến trúc cao bốn hoặc năm mét, nhìn trông rất bóng bẩy. Bên trong là vô số công trình kiến trúc với nhiều thiết kế khác biệt và mang đậm phong cách hiện đại, tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.

Các dải cây xanh và đài phun nước ở khắp mọi nơi, tô thêm nét sinh động cho các tòa nhà.

Lâm Châu và mọi người đứng ở cổng nhìn vào tổ hợp kiến trúc đồ sộ, xinh đẹp này, cảm giác phấn khích hơn nhiều so với lúc đầu họ tưởng tượng.


Nơi đây chính là phòng gym thuộc về họ…

Thực ra lúc đầu bọn họ đều đã xem bản vẽ thiết kế của phòng gym rồi. Nhưng bản thiết kế sao mang lại được cảm giác phấn khích mãnh liệt như cảnh tượng thật.

Lâm Châu và mọi người bước vào khuôn viên của phòng gym. Vương Hoa Thần đang đứng trong đó đợi bọn họ với một nụ cười mỉm.

Lâm Châu giơ tay ra chào hỏi với hắn.

“Chào anh Vương, lâu rồi không gặp. Hình như tóc trên trán anh lại dịch lên trên thêm một chút thì phải.”

“…”

Vương Hoa Thần bĩu môi. Hắn biết Lâm Châu cố ý nhưng cũng lười so đo với cậu. Hắn chỉ cho bọn họ phòng gym phía sau lưng rồi nói:

“Đây là phòng gym mới của chúng ta. Tên đăng ký chính thức với Liên minh là: Phòng gym Mầm Non!”

“Nhận sứ mệnh từ Liên minh Pokemon, tạo ra bước cải cách đầu tiên để đào tạo ra càng nhiều những thế hệ huấn luyện viên mới trong thế giới dân thường.”

Ôi, Lâm Châu không có bất cứ nhận xét nào về cái tên tầm thường nay nhưng đúng là có cảm giác như một đơn vị mới vào nghề thật.

Tận dụng lợi thế địa lý và các ưu ái của Liên minh, phòng gym Mầm Non có thể mang đến cho dân thường bài thi cấp bằng giúp họ có thể trở thành huấn luyện viên.

Phòng gym Mầm Non cũng coi như là đầu cầu cung cấp các huấn luyện viên cho Liên minh Pokemon.

Tiếp theo đó, Vương Hoa Thần dẫn bọn họ đi tham quan một vòng quanh khuôn viên phòng gym. Dù sao họ cũng có thể xem là cổ đông và đây là cơ ngơi thuộc về họ.

Đúng là Liên minh Pokemon chi tiền có khác, mọi máy móc thông minh trong nhà và các thiết bị ngoài trời đều được trang bị đầy đủ.


Lâm Châu còn nhìn thấy cả các loại xe tự động chỉ có trên đảo nhân tạo, cũng như các thiết bị máy móc liên quan đến Pokedex, nơi đây giống như phiên bản thu nhỏ của thành phố thông minh trên đảo nhân tạo vậy.

“Thế nào? Mọi người hài lòng chứ? Về sau nơi đây sẽ thuộc về mọi người.”

Vương Hoa Thần cười rạng rỡ tuyên bố. Giờ phút đỉnh cao sự nghiệp, chuyện vui như này, tinh thần thoải mái thì ai cũng đều phấn khích vậy thôi.

“Về việc tuyển dụng nhân viên bảo trì hoạt động cho khuôn viên ngoài trời, chúng ta có thể tuyển dụng người bản địa. Liên minh Pokemon có một hệ thống đào tạo vận hành và quản lý phòng gym rất hoàn chỉnh. Nhân viên được tuyển dụng sau khi đào tạo xong có thể làm việc một cách dễ dàng.”

“Việc này cứ giao cho tôi là được. Về tiền nong thì Nhà nước sẽ chi trả phí vận hành kinh doanh nên mọi người cứ yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô cậu, thu nhập từ phòng gym chắc chắn sẽ có lợi cho mọi người.”

“Chỉ có một yêu cầu đó là nhất định phải vận hành thật tốt phòng gym này vì nó đóng vai trò rất to lớn khi là phòng gym đầu tiên dành cho dân thường.”

Vương Hoa Thần rất nghiêm túc. Vì đây là một công trình liên quan đến thể diện của Liên Minh.

Mấy người họ lắng nghe rồi gật đầu. Bọn họ cũng không hiểu chuyện kinh doanh nên vẫn bằng lòng tin tưởng vào sự sắp xếp của Vương Hoa Thần.

Lâm Châu len lén lại gần và hỏi Vương Hoa Thần: “Anh Vương, thế còn sân tập của tôi đâu?”

“Chỗ trong cùng phía sau phòng gym. Sao? Nóng lòng muốn đi xem à? Tôi đi cùng cậu hay là…?”

Lâm Châu xua tay.

“Không sao, anh cứ kệ tôi, tôi tự đi xem được rồi, tôi phải đi xem liệu có nuôi được bò sữa của mình ở đó không…”

Vương Hoa Thần ngơ ngác.

“Gì cơ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.