Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 232: Gần Mimikyu thì ăn như lợn


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 232: Gần Mimikyu thì ăn như lợn

Editor: Nguyetmai

Đảo nhân tạo Liên minh, Đại học Pokemon cực Đông.

Lâm Châu ngồi trong khu huấn luyện phía sau núi, giám sát việc luyện tập của đám Pokemon. Cậu lúc thì cười ngây ngốc, lúc thì lại nhăn mặt cau mày.

Giáo sư Liêm Câm không nhìn nổi nữa, ông xoa cái đầu trọc của mình rồi bước tới, gõ mạnh vào đầu Lâm Châu rồi nói:

“Cậu làm gì đấy hả? Từ Thái Lan về được một tuần rồi mà cứ bất thường vậy, đầu óc hỏng rồi à? Hôm nào cũng cười như thằng ngốc vậy.”

“Giáo sư, thầy không hiểu, thầy không hiểu đâu.”

Lâm Châu vẫn cười nham nhở.

“Tôi không hiểu cái gì? Chỉ là bắt được một con Pokemon loại mới thôi mà nhìn cậu vui đến mức không biết trời đất trăng sao gì nửa.”

Giáo sư bĩu môi nhìn Lugia bé nhỏ đang bay tới bay lui.

Lâm Châu cười và không nói gì cả. Giáo sự trọc không biết Lugia, cũng không biết Pokemon cấp Thần nghĩa là gì, ông chỉ coi đó là một loài Pokemon mới mà thôi.

Điều này rất bình thường. Sự hiểu biết của con người về các Pokemon vẫn đang trong quá trình phát triển không ngừng. Còn có nhiều loại Pokemon mà con người vẫn chưa tìm ra.

“Xem ra con Pokemon này không đơn giản đâu. Mức năng lượng không cao nhưng nhìn từ mức độ phát triển và mật độ năng lượng có thể thấy thực lực của nó vô cùng mạnh, nuôi nó chắc tốn kém lắm nhỉ?”

Mặt Lâm Châu đờ ra, bị Giáo sư trọc động đúng chỗ đau nhất, chẳng gì khiến cậu phát lo ngoài vấn đề lương thực cho nó cả.

Ngay lúc Lugia con tìm thấy cậu ở sân bay và tỏ ý muốn đi theo cậu, điều đầu tiên cậu nghĩ tới không phải niềm vui mà là vấn đề về lương thực cho nó.


Cậu cũng không nghĩ Pokemon trong truyền thuyết có thực lực mạnh như vậy mà lại ăn ít.

Quả nhiên, sau mấy lần cho nó ăn viên năng lượng xong, cậu biết ngay sức ăn của tên nhóc này lớn đến đâu rồi.

Lượng thức ăn hằng ngày của Braixen, Mimikyu, Servin, Ditto, Milotic và Charjabug cộng lại may ra mới bằng của một mình cậu nhóc này.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là Lâm Châu đều cảm thấy phiền não.

Mặc dù cậu có vườn quả của Servine cùng số thù lao hậu hĩnh mà Huân tước Jon trả cho cậu lúc làm nhiệm vụ ủy thác, nhưng thế cũng chẳng chống đỡ dược bao lâu, sớm muộn thì cũng “miệng ăn núi lở” mà thôi.

“Cậu nuôi nhiều Pokemon như vậy thì áp lực về thức ăn cho chúng chắc chắn không nhỏ. Hay là cậu bán con chim nhỏ màu trắng kia lại cho tôi, tôi giúp cậu giảm bớt chút áp lực?”

Giáo sư trọc đề nghị.

“Không có cửa đâu thầy ơi!”

Đùa chứ, làm sao có chuyện đem bán một Pokemon cấp Thần. Lâm Châu dù nhịn đói cũng phải kiếm cơm cho đám Pokemon ăn, làm sao có thể bán chúng đi.

Mấy ngày nay cậu cũng nắm được đại khái thực lực của Lugia con rồi.

Mức năng lượng của nó vào khoảng cấp Tinh Anh, cũng có nghĩa là tương đương với đám Braixen.

Nhưng phải biết rằng để đạt được cấp bậc đó, Lâm Châu đã phải bỏ ra bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu thời gian và chính Pokemon cũng phải cố gắng luyện tập nhiều như thế nào.

Còn Lugia non thì chỉ mới nở ra từ trong trứng chưa tới hai tuần… Đây có lẽ là tư chất bẩm sinh của chủng tộc nó rồi.


Thế hệ sau của những Pokemon trong truyền thuyết luôn có xuất phát điểm cao hơn những Pokemon khác. Chúng vốn đã thắng ngay từ vạch đích rồi.

Và, hơn thế nữa.

Lâm Châu bảo Lugia non dùng chiêu thức để đo xem sức mạnh thể chất và mật độ năng lượng của nó.

Tất cả các mặt như sức mạnh chiêu thức, năng lực và tốc độ thực tế của nó thể hiện hoàn toàn đạt đến trình Pokemon cấp Quán chủ, sở hữu thực lực cấp Quán chủ!

Điều này có nghĩa là gì?

Đại khái là, nếu bây giờ cho Lugia con đấu trực diện với chiếc Boeing AH-64 Apache thì chẳng những hỏa lực của đối phương không có chút uy hiếp nào mà Lugia con có thể nặn chiếc máy bay thành một đống sắt vụn dễ như bỡn.

Điều này chẳng khác gì mới sinh ra đã biết đánh giặc, tốc độ lớn lên còn rất nhanh nữa..

Quả không hổ là Pokemon trong truyền thuyết, đến con cái của chúng cũng mạnh không gì địch nổi. Chẳng khác gì được kế thừa gene thiên tài, hoặc một nhân vật chính luôn sở hữu hào quang.

Tất nhiên Lâm Châu không đời nào giao một bảo bối như vậy cho người khác, mà cậu nhóc cũng chẳng đồng ý đâu.

“Tùy cậu thôi.”

Giáo sư trọc nhún vai.

“Nhưng phải nhớ là cung cấp đầy đủ nguồn tài nguyên chất lượng cao cho chúng, như vậy mới đảm bảo tốc độ phát triển mạnh của đám Pokemon và khai thác tối đa tiềm năng của chúng được.”

“Nếu cậu không đủ nguồn tài nguyên để nuôi nhiều con như thế thì vẫn nên nghĩ cách sớm. Vừa tốt cho cậu lại vừa không làm trì hoãn tư chất thiên bẩm của chúng.”


Giáo sư trọc nói xong liền đi luôn. Ông cũng chỉ nhắc nhở Lâm Châu vì sợ Lâm Châu hoài bão nhiều nhưng lực thì không đủ, năng lực kinh tế không gánh được nhiều Pokemon như thế mà vẫn cứ cố.

Lâm Châu nhìn Giáo sư trọc rời đi.

Tuy lời của ông ấy hơi khó nghe nhưng đó là sự thật. Làm gì có một huấn luyện viên trung cấp nào lại đi nuôi cả một đàn Pokemon như cậu đâu.

Bây giờ cứ ngồi chờ cạn tiền thế này thì cũng không được. Cậu phải nghĩ cách kiếm tiền, lập ra một phương án ổn định kinh tế lâu dài thì mới là điều hữu dụng và thực tế nhất.

Thời gian luyện tập trôi qua, đã đến giờ ăn của đám Pokemon rồi.

Mimikyu và Lugia tham ăn nhất nên chạy đến nhanh nhất.

Hai cậu nhóc ngồi bên cạnh, một đôi mắt “hạt đậu”, một đôi mắt to tròn giương lên nhìn Lâm Châu.

Chúng gõ đũa vào bát cạch cạch!

“Chúng con muốn ăn!”

Lâm Châu nhìn Lugia non đang chảy nước miếng, mặt hớn hở nhìn cậu, cậu bất giác ôm mặt.

Ôi trời, mày quả nhiên là đi theo tao để xin ăn mà.

Lúc trước có một tên tham ăn như Mimikyu là quá đủ rồi, giờ lại có thêm một tên khác.

Khi Lugia non mới đến còn hơi xấu hổ, nhưng chưa được hai ngày, dưới sự dẫn dắt của Mimikyu, nó đã ăn như hổ đói rồi!

Lâm Châu bất lực sâu sắc. Lúc đó sao cậu không để ý lại cho hai đứa này ở cạnh nhau cơ chứ?!

Gần mực thì đen, gần Mimikyu thì ăn như lợn!


Giờ muốn cứu vãn thì đã quá muộn rồi.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng đúng.

Braixen thì đam mê với việc luyện tập nhiều hơn và thích đắm chìm trong việc ngồi thiền.

Servine thì lúc nào mặt cũng vênh 360 độ, chẳng thèm để ý đến ai.

Milotic thì lúc nào cũng trưng cái mặt hung dữ, dọa người ta sợ không dám đến gần.

Charjabug thì ngày nào cũng ngoan ngoãn nằm kềnh phơi nắng.

Nhỏ tuổi hơn, ngốc nghếch hơn cũng chỉ có hai đứa kia nên mới chơi được với nhau.

Với cả dạo này Lâm Châu phát hiện ra Ditto cũng toàn tới tìm hai đứa nhóc này để chơi cùng.

Không ổn! Mình phải để mắt đến chúng, không thể để một đứa con ngoan bị hai đứa kia dạy hư được.

Lâm Châu vừa nghĩ đến cảnh ba đứa trẻ đáng thương ngồi thành hàng ở đó, gõ đũa gõ bát đòi ăn mà da đầu đã tê rần cả lên.

Viễn cảnh tồi tệ này cần được tiêu diệt ngay khi mới manh nha.

Lâm Châu thấy phải tăng cường kỷ luật với mấy đứa trẻ con này.

Braixen, Servine và Milotic dù sao cũng làm cho cậu yên tâm, tuy vẫn còn nhiều vấn đề, song chúng rất tự giác, có kỷ luật và khá trưởng thành nên Lâm Châu yên tâm để chúng tự phát triển.

Còn mấy đứa nghịch ngợm còn lại, ngày ngày chỉ biết nghịch, biết đòi ăn mà không chịu luyện tập tử tế, Lâm Châu quyết định mở một “trường mẫu giáo” cho chúng, cho lên lớp nghiêm túc mỗi ngày để rèn chúng vào khuôn khổ.

Tất nhiên, chuyện lập “trường mẫu giáo” thì phải lùi thời gian về sau một chút vì gần đây Lâm Châu không có thời gian, cậu còn phải quay về Tân Chử một chuyến.

Vương Hoa Thần đã gửi một tin nhắn cho cậu vào tuần trước, thông báo rằng việc xây dựng phòng Gym mới sắp hoàn thành rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.