Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 52: Chuyến đi từ thiện.


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 52: Chuyến đi từ thiện.

Chuyện thứ tư: Em sẽ đi.
Mọi người trong nhóm phụ trách nấu ăn quây quần lại, ngoài ra còn có cả Tây Qua và TFBOYS. Họ cùng bàn bạc về món ăn sẽ nấu. Có người nói làm cơm chiên dương châu, nhưng như vậy thì quá khô khan. Có người lại nói nấu mì, thế này thì chỉ có những bé lớn ăn được. Lại có người nói nấu cháo, vừa nhạt, lại trùng ý tưởng. Chọn tới chọn lui, vấn đề nhỏ cũng trở nên khó khăn!
“Hoành thánh!”, Tây Qua và ba người TFBOYS cùng đồng thanh làm cả bọn được một phen giật mình. Ngẫm nghĩ một lúc, hoành thánh chính là món phù hợp nhất. Lâm Lâm cùng Vân Lam liền viết tên các nguyên liệu cần mua ra giấy, sau đó chia ra cho mọi người đi chợ.
Sau khi trở về, cô phân công cho các bạn trong nhóm xử lý nguyên liệu đã mua. Bấy giờ cô mới phát hiện, trong bếp không có củi. Trong lúc cô đang loay hoay, Hòa An lại từ đâu chạy tới, kéo áo Lâm Lâm nói nhỏ:
– Lâm Lâm tỷ, em biết kho để củi ở đâu. Để em chỉ đường cho.
Thằng nhóc chỉ đường cho Lâm Lâm, sau đó thì nhanh chóng “chuồn” đi chơi. Cô nhìn Hòa An rồi cười nhẹ, thằng nhóc cứ như chú sóc nhỏ, rất nhanh liền khuất sau bóng cây, thật đáng yêu! Chợt, điện thoại cô rung lên. Có tin nhắn mới, là của Trần Tường.
[Tiểu Tuyết định nhốt em trong kho củi, tạm thời đừng đến đó.]
[Tiểu Tuyết?]
[Phải, lúc nãy anh thấy cô ta đem củi cất trở lại kho, còn luôn miệng nói sẽ nhốt em trong đó cho bỏ tật ve vãn Thiên Tỉ. Tốt nhất là đừng đi, chuyện lấy củi cứ để cho anh.]
[Như vậy thì em càng phải đi. Đây là cơ hội tốt đó.]
[Lâm Lâm, em điên rồi hả?]
[Không sao đâu! Anh đừng lo. Lúc em bị nhốt anh sẽ giúp em mà, phải không? Giúp em gọi mọi người đến làm chứng.]

Nhắn xong tin nhắn cuối, Lâm Lâm lập tức tắt điện thoại đi đến kho củi.

Bên chỗ Trần Tường…
– Anh gì đó ơi… Anh có cần em giúp không?
– Là Hòa An à. Nè, em đừng phá anh. – Trần Tường vội đáp lại thằng nhóc.
– Lúc nãy có một chị trong nhóm, tên là gì ấy… À, tên Vân Lam nhờ em gọi Lâm tỷ ra kho củi, trông mặt không tốt lành gì…
Nghe thằng nhóc nói, Trần Tường giật mình, giữ lấy vai nó hỏi lại. Hòa An vẫn giọng chắc nịch nói với anh là Vân Lam. Bấy giờ anh sững người, ai cũng biết Vân Lam với cô có hiềm khích lớn, lần này cô lại đến kho củi một mình, không phải rất không ổn sao? Thời gian có hạn, anh không dám chần chừ, nhưng anh còn phải gọi mọi người đến nữa. Chợt, anh liếc sang Hòa An: “Nhóc giúp anh một chuyện có được không?”
– Được. Nhưng có điều kiện.
– Điều kiện gì cũng được. Nè, em giúp anh đi gọi các anh chị trong nhóm chúng ta ra kho củi có được không?
– Được. Điều kiện của em là… – Thằng nhóc nói nhỏ vào tai Trần Tường.
Anh gật gật đầu, nói với nó sau khi xong việc thì cứ tìm Lâm Lâm lấy. Còn anh thì nhanh chóng chạy tới kho củi.


Chuyện thứ năm: Để cho tớ.
…30 phút trước…
– Tiểu Tuyết, cậu đang làm gì vậy?
Vân Lam vừa bước chân vào gian bếp cũ đã thấy Tiểu Tuyết đang loay hoay với mấy đống củi trong đó. Vừa nhìn thấy ả, đống củi trên tay nhỏ rơi xuống đất. Nhanh chóng đến bên ôm lấy ả, Tiểu Tuyết nói trong nước mắt: “Lam, Lam… Tớ muốn xử lý Phương Dạ Lâm… Tớ…Vừa nãy tớ thấy nó đi cùng Thiên Tỉ, trên cổ còn choàng khăn của cậu ấy. Lúc nó trả lại khăn, cậu ấy ôn nhu nhìn nó, trên môi còn nở một nụ ấm áp hiếm thấy. […] Cậu nói xem, có phải Thiên Tỉ thích nó rồi không? Có phải tớ không còn cơ hội bên cạnh cậu ấy nữa không? Tớ phải nhốt nó vào kho củi, tớ phải xử nó…”
Nhìn thấy Tiểu Tuyết khóc nấc trong vòng tay của mình, mặt Vân Lam đanh lại, toàn thân nóng như lửa đốt. Đoạn, ả đưa bàn tay vuốt nhẹ lên lưng thiếu nữ đang vùi đầu trong ngực mình mà an ủi:
– Tiểu Tuyết ngoan, bình tĩnh lại đi, cũng đừng khóc nữa. Thiên Tỉ chỉ là nhất thời bị nó mê hoặc thôi. Cậu vẫn còn cơ hội mà. Hơn nữa trong ngàn người vạn người cũng chỉ có cậu là xứng với Thiên Tỉ nhất thôi, biết không?
Tiểu Tuyết rút đầu khỏi ngực Vân Lam, tay dụi dụi mắt hỏi ả có thật không. Ả liền mỉm cười nhìn nhỏ, giọng chắc nịch khẳng định. Đoạn, ả tiếp:
– Cậu nhớ nó từng khiến tớ mất mặt trước lớp không? Thế nên chuyện lần này cậu cứ để cho tớ, tớ nhất định sẽ cho nó biết tay. Nè, nếu như cậu còn ở đây thì các bạn ở đội A sẽ lo lắng lắm đó. Bây giờ thì đừng khóc nữa, cậu cứ trở về chờ tin tốt của tớ là được.
– Lam, chỉ có cậu là tốt với tớ nhất thôi.


Chuyện thứ sáu: Bại lộ.
Như chỉ dẫn của nhóc Hòa An, Lâm Lâm men theo con đường nhỏ phía sau cô nhi viện đến kho củi. Nấn ná ở ngoài một lúc, cuối cùng cô cũng bước vào trong. Toàn thân cảnh giác, Lâm Lâm chậm rãi quan sát xung quanh cũng như phía sau lưng. Nhưng nơi này ngoài củi ra thì chẳng có gì khác nguy hiểm nên cô cũng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, bắt tay vào việc chính là lấy củi. Lời Trần Tường nói với cô chắc không đúng đâu, nếu thật sự như vậy thì bây giờ cô đã tiêu rồi; thiết nghĩ, Vũ Tiểu Tuyết kia cũng chỉ là nói đùa thôi!
Lâm Lâm gom củi lại thành bó, lúc khom người chuẩn bị mang đi thì thấy sau gáy đau nhói, sau đó thì ngất đi.
Không phải Tiểu Tuyết, là Vân Lam. Ả đã tới.
Sau khi đánh ngất Lâm Lâm, ả cận thận kéo cô đến một góc khuất phía sau đống củi rồi ra ngoài khóa cửa lại. Cầm lấy can xăng vừa mua được, ả mở nắp, miệng bắt đầu phát ra những thanh âm chanh chua: “Phương Dạ Lâm, tất cả đều do mày tự chuốt lấy. Ai bảo mày lo chuyện bao đồng, phá vỡ giới hạn của tao, lại còn ve vãn bọn họ, khiến bạn tao khóc… Lần này thì mày chết chắc rồi!”
– Dừng lại đi, Vân Lam! – Trước khi ả bắt đầu đổ xăng ra thì Trần Tường đã kịp ngăn lại. Anh nhanh tay giật lấy can xăng, đẩy ả ngã sõng soài xuống đất.
Theo sau anh còn có TFBOYS. Ba người họ không nói gì, tạm nén sự tức giận mà nhìn quanh. Đoạn, Nguyên Nguyên giơ chân định đạp tung cánh cửa gỗ thì bị Tuấn Khải và Thiên Tỉ ngăn lại. Dù là việc gì thì cả ba cũng không thể nào phá hoại tài sản của cô nhi viện được, cuối cùng đành khó nhọc mở khóa cửa vào trong.
Thấy Lâm Lâm bất tỉnh dưới sàn, Thiên Tỉ liền ngồi xổm xuống. Hiểu ý, hai người anh em cũng nhanh chóng đỡ cô lên lưng cho cậu cõng ra ngoài.
– Cậu ấy bất tỉnh rồi.
Tiếng Nguyên Nguyên vừa dứt, Trần Tường liền lao tới xách cổ áo Vân Lam lên, đôi mắt hung dữ nhìn ả quát: “Nói! Cô đã làm gì Lâm Lâm hả?”
– Hội trưởng, tốt nhất là anh nên buông tay ra đi. Xem anh hành xử kìa, thật chẳng ra thể thống gì!
Trần Tường do dự buông tay. Ả liền chỉnh lại cổ áo sau khi được anh thả ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Trông bộ dạng đó của ả, Nguyên Nguyên thật không thể kiềm chế, vội lên tiếng vạch trần:

– Đừng tưởng những việc xấu cô làm trong trường là không ai biết. Tất cả chúng tôi đều rất rõ, nhiều lần sử dụng bạo lực ức hiếp bạn học, lấy trộm bóp Thiên Tỉ rồi hết lần này đến lần khác đổ lỗi cho người khác. Còn lần này? Âm mưu hãm hại bạn học? Tôi nói không ngoa đúng chứ, Vân Lam?
– Biết rồi thì các cậu đã làm gì được tôi nào? Là do nó ngu, vừa vào trường đã đi lo chuyện bao đồng, hại tôi mất mặt trước bạn học… Lần này nó bị như vậy là đã nhẹ tay rồi. Lẽ ra phải để nó chịu đau đớn giày vò mới đúng. Nhưng mà tôi xử lý nó chắc nhiều fan của các cậu ngưỡng mộ tôi lắm. Là cái gì…? Tứ Diệp Thảo đúng không? Họ nhất định sẽ tôn sùng tôi vì đã giúp họ loại bỏ được một cái gai lớn. Các người nghĩ xem tôi nói có đúng không? Ông trời cũng là giúp tôi nên mới cho nó cùng đội với tôi nữa mà!
– Mau im miệng. Tôi cấm cô xúc phạm tới các Tứ Diệp Thảo như chúng tôi. Hạng người không có não như cô có tư cách gì để nói như vậy chứ? – Ba người TFBOYS chưa kịp lên tiếng bảo vệ fan của mình thì một vài học sinh là Tứ Diệp Thảo đã ra mặt đáp lại sự biến thái trong tư tưởng của ả.
Bạn học đi cùng xe và hai giáo viên trốn trong bụi cây cũng lộ diện. Tất cả đều hướng mắt về phía Vân Lam, trên mặt nổi đầy hắc tuyến, giận dữ bộc phát như lửa. Người đầu tiên trong đám đông lên tiếng là Trúc Như: “Không ngờ người trước nay chúng tôi luôn quan tâm, đối xử tốt lại là hạng người như vậy. Thật mất mặt!”
– Phải, bọn tôi chỉ thấy kinh tởm hạng người như cô thôi. Tâm địa độc ác, mưu mô xảo trá!
– …
– Hừ! Trời không rảnh giúp những người như cô đâu. Thế nên đừng có đắc ý. Chuyện cùng xe cũng đều là sắp xếp cả!
Vân Lam xám mặt nhìn Nguyên Nguyên rồi lại nhìn Trần Tường với vẻ mặt đồng thuận bên cạnh. Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu những lời Nguyên Nguyên vừa nói. Và rất tiếc, Vân Lam không ngốc, ả quá thông minh để hiểu những lời đó nên mặt mày mới xám xanh như vậy. Tất nhiên, sau khi hiểu mưu đồ lật đổ Hội Nam thần của họ thì chắc chắn sau đó có ai hỏi gì thì ả cũng không khai, ra sức bảo vệ nó. Im lặng là cách tốt nhất mà ả có thể làm hiện tại.
– Khải ca, Nguyên nhi, chúng ta đưa cậu ấy đến phòng y tế của cô nhi viện trước đã. – Thiên Tỉ giục hai người anh em. Đoạn, đưa đôi mắt đã hằn lên tia giận dữ về phía Vân Lam, – Lần này thì không còn gì chối cãi nữa rồi. Vân Lam, tốt nhất là cô nên chuẩn bị tinh thần tiếp nhận kỉ luật của nhà trường khi trở về đi là vừa.
Sau khi TFBOYS rời đi, các bạn học cũng giải tán. Trần Tường báo cáo với hai giáo viên sau đó cũng đưa Vân Lam đi làm bản tường trình…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.