Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 51: Chuyến đi từ thiện.


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 51: Chuyến đi từ thiện.

Chuyện thứ ba: Tôi thích sự đơn giản – Tây Qua.
Lâm Lâm cùng ba thành viên TFBOYS dạo vài vòng qua hậu hoa viên của cô nhi viện Thiên Sứ tìm các em nhỏ ở trường tiểu học. Đi được một lúc, cô liền giật mình nhớ ra vài chuyện mà hỏi ba người:
– Khải ca, trường tiểu học tham gia cùng chúng ta là trường nào vậy?
– Là trường tiểu học Bắc Kinh, cách Cảnh Sơn khoảng hai mươi phút đi bộ. – Tuấn Khải nói.
– Tham gia cùng chúng ta là các em lớp sáu, nghe nói cả đoàn có khoảng ba mươi em…
Thấy Thiên Tỉ biết khá rõ, trong khi bản thân một chút cũng không, Nguyên Nguyên liền hỏi cậu làm sao biết nhiều như vậy. Thiên Tỉ liền cười mỉm, úp úp mở mở nói: “Tớ có tai mắt!”
– Phải rồi, Lâm Lâm, buổi trưa của các bé ở đây em định nấu món gì vậy?
Lâm Lâm nhìn Tuấn Khải rồi lắc đầu. Kinh phí nhận được không phải là quá ít, cũng chẳng phải là phân vân lựa món để giành chiến thắng. Vấn đề to bự đang ngự trị trong đầu Lâm Lâm là phải nấu một món gì đó mà tất cả các em đều “ăn được”, hơn nữa là phải ăn rất ngon miệng. Cô xem qua rồi, có nhiều em ở đây phải ngồi xe lăn hay nằm liệt một chỗ, ý thức cũng không được tốt, thế nên cô phải làm món gì đó khiến cho các em có thể ăn một cách vui vẻ, đồng thời còn phải cảm nhận được hương vị của nó. Chậc! Vấn đề này thật không dễ dàng gì nên cô nghĩ mãi vẫn chưa ra. Bất giác lại nảy ra một ý kiến nho nhỏ:
– Nè, mọi người nói xem, đội A sẽ nấu món gì nhỉ?
– Hay là để anh đi xem thử. – Tuấn Khải đề nghị.
– Cũng được… – Lâm Lâm đang suy nghĩ liền ậm ừ vài tiếng.
Nghe tới ăn, Nguyên Nguyên mắt sáng rỡ, vội vã chạy theo người anh của mình, để lại hai người kia còn đang ngơ ngơ ngác ngác. “Ăn gì mà chạy nhanh vậy?”, hai người nghĩ thầm. Sau khi Tuấn Khải và Nguyên Nguyên đi khuất, Lâm Lâm ngước nhìn Thiên Tỉ:
– Sao cậu biết nhiều vậy? Bộ cậu là người của Hội Học sinh hả?

– Đâu có! Tôi chỉ là phụ giúp Khải ca một chút. Làm lớp phó thôi cũng đủ phiền rồi.
Lâm Lâm khẽ “ờ” một tiếng. Song, cô lại hỏi tiếp: “Trường chúng ta năm nào cũng tổ chức làm từ thiện hả? Lại lấy cả ngày thứ bảy? Vậy mà còn bắt mặc đồng phục thể dục nữa…”
– Là truyền thống. Chuyến đi thường được tổ chức vào ngày thứ bảy thứ ba của tháng mười và tháng một. Còn vấn đề đồng phục là để tránh lạc. Cậu biết mà, có nhiều cô nhi viện ở rất xa, thuộc mấy vùng ngoại thành giống thế này, nên mặc đồ tự do các giáo viên sẽ không quản lý được. Bộ.. cậu không thích hả?
– Không phải, chỉ là cảm giác có chút lạnh thôi… – Lâm Lâm khẽ cười.
Vừa dứt câu, cô thấy cổ mình ấm lên một cách lạ thường. Cô hơi cúi đầu rồi ngước lên, nhìn theo hướng bàn tay đang quàng chiếc khăn màu đỏ. Là Thiên Tỉ, cậu đã lấy khăn choàng của mình quàng lên cổ cô. Cậu cười mỉm, để lộ xoáy lê rất sâu bên má trái. Đoạn, cậu khẽ cất lên thanh âm trầm ấm bên tai Lâm Lâm, phả ra từng làn hơi nóng ấm: “Nếu biết lạnh thì lần sau ra ngoài mặc nhiều một chút.”
Cử chỉ của cậu sao lại ấm áp và ân cần như vậy chứ? Thật là, lỡ như cậu bị lạnh thì phải làm sao? Lâm Lâm nhìn cậu, môi mỏng khẽ mấp máy định nói thì lại bị nụ cười của cậu chặn lại. Ý định của cô, tất nhiên cậu hiểu nên mới như vậy. Kết quả lại khiến cô thấy ngại mà cúi đầu. Vội đổi chủ đề, cô lại hỏi tiếp: “Làm từ thiện để nâng cao tinh thần tương thân tương ái, vậy nếu như có người trong suốt sáu năm (2) học ở trường đều không tham gia thì sao?”
– Hầu hết các học sinh trong trường đều được đi ít nhất là một lần. Vì ban đầu có ít người tham gia nên đều là bắt buộc. Nhưng sau này thì khác rồi, việc đó chỉ dành cho những học sinh có hạnh kiểm không tốt thôi. Những người muốn tiếp tục tham gia thì có thể trực tiếp đăng kí. Cậu có thấy chuyến đi này không? Có hẳn tám chuyến xe đến bốn nơi, như vậy cũng đủ biết số người đăng kí tham gia tăng lên nhiều thế nào. Nếu như còn không rõ thì cậu có thể lấy Vương Nguyên nhi làm dẫn chứng thiết thực nhất. Năm nào có thời gian thì cậu ấy cũng tham gia, hơn nữa còn là người đăng kí đầu tiên. – Thiên Tỉ từ tốn giải thích.
– Còn Tiểu Tuyết và Vân Lam?
– Đều giống Vương Nguyên nhi.
– Thật sao?
Thiên Tỉ “ừ” một tiếng. Sau đó liền hỏi cô có muốn xem thử không. Vấn đề này, tất nhiên là cô muốn biết rồi, thế nên liền nhanh chóng gật đầu. “Đi thôi!”, Thiên Tỉ giục. Nhìn cậu đi phía trước, Lâm Lâm cảm thấy đặc biệt khó hiểu. Trước đó hỏi gì cũng đều tường tận giải thích, quay mặt một cái liền lạnh nhạt, kiệm lời. Thế giới này, con trai mới đúng là khó hiểu! Nhưng mà cô cũng đâu biết, có người đang sắp ngại chết rồi nên mới thành ra như vậy. Thiên Tỉ đối với con gái vẫn là có chút nhát a
~ …
Thiên Tỉ dừng lại ở đám đông lớn nhất. Trước mắt hai người là hình ảnh một thiếu nữ đang ngồi xổm chơi với những đứa trẻ. Nhỏ vận trên người bộ đồng phục thể dục màu nhạt, mái tóc xoăn dài từ lâu đã được búi cao gọn gàng. Nở một nụ cười ôn nhu nhìn những đứa trẻ, trong đôi mắt nhỏ lại hiện lên tia ấm áp, cưng chiều. Phong cảnh này, thoạt nhìn liền khiến người ta mê đắm.

Vũ Tiểu Tuyết như vậy, liệu có ai tin nhỏ là người xấu không? Có lẽ không, nhưng từ lâu Lâm Lâm đã đứng ngớ người, một lần nữa bị vẻ đẹp của Tiểu Tuyết cuốn hút, miệng liên tục khen, thanh âm rất nhỏ rất nhỏ: “Thật đẹp… Thật đẹp…”
– Cậu sao vậy?
Lâm Lâm vẫn dán mắt vào phong cảnh trước mặt, chẳng buồn liếc nhìn Thiên Tỉ dù chỉ một cái. Đoạn, cô dùng giọng điệu ngưỡng mộ nói với cậu: “Tôi không sao. Vũ Tiểu Tuyết… Cậu xem, cô ấy có phải rất đẹp, rất hoàn mĩ không? Được một người như cô ấy theo đuổi, chắc các cậu vui lắm, đúng không?”
– Đúng là cô ấy rất đẹp, cũng rất hoàn mĩ. Nhưng tôi thì không thích.
– Tại sao vậy? – Nghe Thiên Tỉ nói, Lâm Lâm ngạc nhiên đưa đôi mắt nâu to tròn nhìn cậu, – Tôi cảm thấy cô ấy đối với các cậu đều rất “dụng tâm” mà. Hơn nữa còn có phần tôn sùng, chiếm hữu. Chính là Hội Nam thần đó.
– Bởi vì tôi thích sự đơn giản… – Thiên Tỉ hơi ngừng lại, giữ lấy ba chữ ở cổ họng, “giống như cậu…”. Thế rồi cậu lại tiếp, – Cậu ngộ thật đó! Tôi chưa thấy ai lại tự đi đánh giá thấp bản thân mình như vậy, lại còn ngưỡng mộ người đang đối đầu với mình nữa.
– Ừm… Đúng là ngộ thật!
Cô là đang “tự vả” sao? Tự mình chê mình, cuối cùng liền mặc kệ cậu, quay mặt sang chỗ khác. Vô tình cô lại nhìn thấy cái gì đó ở phía xa liền vội bảo cậu cùng tới đó. Trước mắt Lâm Lâm là ba đứa trẻ, một gái hai trai. Nhìn quần áo trên người có thể thấy hai bé trai là học sinh tiểu học. Bọn chúng đang cãi nhau, còn bé gái thì đang ngồi khóc dưới đất. Thằng nhóc đứng bên trái trông rất quen, nó đỡ bé gái đứng dậy, quát lớn: “Cậu làm gì vậy? Sao lại xô ngã em ấy chứ?”
– Ai biểu thứ bẩn thỉu đó cứ đeo theo tôi? Tôi xô ngã nó thì liên quan gì cậu?
– Chúng ta đến đây là để học tập, chơi với các em chứ không phải đi…
– Cậu đang định lên mặt dạy đời tôi à? Thứ còn chưa đủ mười một tuổi như cậu có tư cách gì để nói chuyện với tôi chứ. – Thằng nhóc bên phải vội chen ngang.
– Cậu cũng mới được mười một tuổi một ngày thôi mà, bảy ngày nữa thì tôi cũng bằng cậu. Chúng ta học cùng cấp, như nhau thôi.

– Nói gì thì nói tôi vẫn lớn hơn cậu. Đợi tới lúc cậu được mười một tuổi thì hãy nói chuyện với tôi. – Thằng nhóc bên phải vênh mặt. Đoạn, nó nhếch mép cười, – À à… hay là cậu thấy nó nghèo như cậu nên mới ra sức bảo vệ nó? Tội nghiệp chưa? Chậc! Chậc!
“Cậu…”, thằng nhóc bên trái chưa kịp nói hết thì Lâm Lâm đã vội vào can:
– Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa! Nè, hai nhóc tên gì vậy?
“Tỷ tỷ cứ gọi em là Tây Qua”, thằng nhóc bên trái lễ phép.
“Tây Qua… Tên nghe quen quen”, Lâm Lâm nghĩ thầm.
– Hòa An. – Trái với vẻ lễ phép của Tây Qua, thằng nhóc kia nói trống không.
Lâm Lâm hơi lườm Hòa An, lòng thầm nghĩ trẻ em ngày nay chắc là bị chiều hư hết rồi. Đoạn, cô ngồi xổm xuống, lấy từ túi ra một viên kẹo đưa cho bé gái, giỗ nó nín khóc. Xong, cô lại quay sang, khéo léo dỗ ngọt thằng nhóc Hòa An khó ưa này: “Chị thấy Tây Qua nói đúng đó. An An, nhóc phải biết quan tâm các em nhỏ này một chút, không được xô ngã em nữa. Em ấy vì thấy thích nhóc nên mới đeo theo nhóc như vậy đó!”
– Ai cho chị gọi tôi An An ngọt xớt như vậy chứ?
– Tỷ tỷ kẹo ngọt! – Tây Qua bỗng dưng reo lên khiến cô giật mình. – Tỷ còn nhớ đệ không?
Lâm Lâm ngẫm nghĩ một chút, quả thật Tây Qua, cái tên này quen lắm. Có vẻ như từng gặp qua.
– Đệ nhớ hồi đầu tháng chín tỷ tỷ bị lạc… – Tây Qua vội nhắc.
À à, cô nhớ rồi, tại thằng nhóc này mà cô vào nhầm nhà của tên “dở hơi” nào đó, kết quả liền cãi nhau một trận. Cơ mà nhóc Tây Qua nói như vậy có chút không hay a. Bị lạc, lỡ như có người nào nghe được chắc cô độn thổ cũng không kịp mất!
– Thì ra là cùng một phe…
– Dạ Lâm! – Rề rà phía sau, cuối cùng Thiên Tỉ cũng tới. Hòa An định nói gì đó, thấy cậu liền im bặt luôn.
– Thiên Thiên ca! Em tìm anh nãy giờ a~ – Tây Qua lại reo lên.

– Thì ra em ở đây, Tây Qua. Đã lâu không gặp.
Lâm Lâm và Hòa An nhìn hai con người đang diễn cảnh huynh đệ lâu ngày không gặp đến phát chán. Tây Qua thì cười tươi như hoa, còn Thiên Tỉ thì ôn nhu xoa đầu. Sến súa! Ai nhìn cũng biết họ thân nhau nên Lâm Lâm cũng không hỏi. “Tai mắt” mà Thiên Tỉ nói lúc nãy chắc cũng là nhóc Tây Qua này. Cùng lúc, hai cái tên nhoi nhoi kia cũng trở về, vậy mà rất nhanh sau đó liền hợp bọn với Thiên Tỉ.
Vui vẻ một lúc, mấy người bọn họ cũng trở về với chuyện chính. Tuấn Khải báo cáo:
– Đội A nấu cháo thịt đó, hơn nữa cũng đã đi chợ rồi. Chúng ta trở về bàn bạc đi là vừa.
“Ừm”, trừ Hòa An thì mọi người đều đồng thanh. Tây Qua dắt theo bé gái rồi tham gia đội B cùng với TFBOYS. Họ cùng nhau cười nói rất đắc ý. Có vẻ là câu kéo được thêm các em tiểu học khác rồi nên mới như vậy. Lâm Lâm cũng lẽo đẽo đi theo, nhưng chưa kịp bước thì đã bị người ta kéo áo lại…
– Tôi tham gia nữa… có được không? – Hòa An đưa ánh mắt năn nỉ nhìn Lâm Lâm.
– Cũng được. Nhưng nhóc phải xưng hô chị em cho đàng hoàng. Còn nữa, lúc xin hay nhờ người khác làm gì thì phải nói “làm ơn…”
Hòa An ngượng ngùng quay mặt sang bên rồi lại phụng phịu má nghe theo Lâm Lâm: “Tỷ tỷ… Làm ơn… cho em tham gia với…”
– Như vậy có phải tốt hơn không? – Lâm Lâm cười xòa.

——————————————————–
(1) Tây Qua: Nhóc này từng xuất hiện ở chương 2. Là hàng xóm trước của Thiên Tỉ, quan hệ giữa cả hai cũng khá tốt. Và cũng vì nhóc này mà Thiên Tỉ mới vòi mẹ có em a~ (Nhóc sinh tháng 10).
(2) Cảnh Sơn là trường sơ trung + cao trung, nên nói là sáu năm học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.