Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 53: Chuyến đi từ thiện.


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 53: Chuyến đi từ thiện.

Chuyện thứ bảy: Bọn tớ là gia đình của cậu! – Xin lỗi.
Phòng y tế của cô nhi viện…
– Tỉnh rồi! Lâm Lâm tỷ tỉnh rồi! – Tây Qua và Hòa An vừa nhìn thấy cô tỉnh lại liền reo lên.
Vì để không làm gián đoạn chuyến đi, trừ hai thằng nhóc này và bạn học chứng kiến sự việc thì tất cả mọi người chỉ biết là Lâm Lâm vì bị mệt mà ngất đi.
Tuấn Khải ân cần hỏi han cô:
– Em không sao chứ?
– Em không sao. Chỉ là hơi nhói nhói sau gáy. – Vừa nói, Lâm Lâm vừa dùng tay sờ sờ sau gáy mình. Đoạn, cô đảo mắt nhìn mọi người rồi ngẩn ra, – Nhưng mà đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Họ, bạn cùng lớp Lâm Lâm thở dài rồi cười nhẹ, đồng thanh nói lời xin lỗi khiến cô lại ngẩn ra. Thấy vậy, Nguyên Nguyên liền nhanh chóng kéo họ ra ngoài cho cô nghỉ ngơi.
Trong căn phòng nhỏ của cô nhi viện, Lâm Lâm ngồi nghe TFBOYS và hai thằng nhóc kể lại việc đã xảy ra. Kì thực là cô quá chủ quan rồi! Hội Nam thần kia không chỉ có một Vũ Tiểu Tuyết không dễ đối phó mà còn có một Vân Lam cực kì khó nhằn. Nhưng cũng chỉ sau hôm nay là không sao nữa rồi. Khi trở về trường, Vân Lam nhất định sẽ bị kỉ luật. Chậc, nghĩ tới đây, lòng cô nhẹ hẳn ra. Mặc dù không phải công lao to lớn gì nhưng chí ít thì việc cô bị đánh ngất, xém xíu bị thiêu chết cũng có ích a, chính là chặt đứt được một phần quan trọng trong cái Hội đội lốt kia.
– Được rồi, em không sao. Chúng ta nên đi nấu bữa trưa cho các em rồi đó! – Lâm Lâm nhìn đồng hồ rồi giục mọi người.
– Nhưng mà…

– Không nhưng nhị gì hết. Đi thôi! Nè, hai nhóc cũng phải giúp chị đó.
Lâm Lâm kéo năm người vào gian bếp cũ. Hơn ba mươi phút cô nằm trong phòng y tế thì mọi người căn bản cũng thực hiện xong bước đầu là xử lý nguyên liệu. Khi cả nhóm cùng đến liền bắt tay vào gói hoành thánh nấu. Mặc dù món ăn đạt được yêu cầu lúc đầu Lâm Lâm đưa ra nhưng vì hơi muộn hơn đội A nên không giành được phần thắng. Về vấn đề này… chẳng ai biết trước được. Nhưng mà việc rửa chén thì… Lâm Lâm cô đành chịu, cuối cùng liền lấy cớ trốn đi.

Lâm Lâm, Tây Qua và bé gái lúc sáng chạy ra con suối nhỏ gần cô nhi viện chơi. Không ngờ chưa đi được bao lâu thì cả ba phát hiện có một cái đuôi nhỏ tên Hòa An vẫn luôn theo phía sau. Đi chơi mà, thế nên cô cũng cho thằng nhóc đi theo. Nói gì thì nói cũng nhờ có thằng nhóc mà cô không sao, dù gì cũng nên cảm ơn nó một tiếng.
Lâm Lâm ngồi trên tảng đá, đặt bé gái trên đùi rồi kể chuyện cho nó nghe. Lâu lâu cô lại quay sang nhắc hai đứa nhóc loi nhoi kia cẩn thận kẻo té xuống suối. Nhìn hai nhóc con vui vẻ, bất giác lòng cô trùng xuống hẳn, khóe mắt cũng cay cay. Thấy vậy, bé con trên đùi cô liền lo lắng hỏi:
– Tỷ tỷ, chị sao vậy?
Lâm Lâm ôn nhu nhìn bé con trên đùi, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc, nói: “Chị không sao. Chỉ là em dễ thương như vậy, làm chị thật nhớ mẹ, nhớ em.” Bé con nghe vậy liền hỏi tiếp:
– Em chị cũng rất dễ thương, đúng không? Bạn ấy và mẹ chị đâu?
– Chị cũng không biết… Em ấy chưa ra đời thì đã cùng mẹ chị đi rồi… đi tới một nơi rất xa rất xa…
– Tỷ tỷ, chị đừng buồn, cũng đừng khóc. Nếu như chị khóc thì họ ở nơi xa sẽ buồn lắm đó.

Lâm Lâm khẽ cười, cốc nhẹ đầu bé con, nói nó ngốc. Phải,… ngốc! Phương Dạ Lâm cô làm sao mà khóc? Cô căn bản là không thể nữa, cũng chẳng dám… Không có tư cách.
“Vậy, cha chị đâu?”
Bé con thì vẫn là bé con thôi. Nó lại hỏi Lâm Lâm một lần nữa, và lần này khiến cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Đối với những đứa trẻ còn đang tuổi ăn tuổi chơi, ngây thơ như thế, lời nói của người lớn đặc biệt quan trọng. Chính là không thể dùng hiện thực khiến nó ám ảnh, lây nhiễm tính xấu hay bị tổn thương. Lâm Lâm cười gượng, giọng đùa nói với bé con trên đùi:
– Cha của chị… ừm… Có một ngày đẹp trời, ông ấy tìm được một nơi chơi rất vui muốn đưa chị đi, nhưng mà chị không chịu nghe lời, thế nên bị ông ấy bỏ lại. Nè, là chị không ngoan nên bị cha bỏ lại. Em không được học theo chị đâu đó, phải biết nghe lời người lớn, có biết không?
Bé con tròn mắt nhìn Lâm Lâm, ngoan ngoãn lặp lại lời cô nói: “Lâm tỷ không ngoan, em sẽ không học theo đâu!”.
Một lần nữa phải nhấn mạnh, bé con thì vẫn là bé con thôi. Suy nghĩ đơn thuần, ngây thơ, thấy Lâm Lâm không vui liền nhanh chóng an ủi: “Không có ai bên cạnh, chắc chị buồn lắm. Tỷ tỷ, em sẽ là gia đình của chị, có được không?” Đơn thuần… Một câu nói liền khiến cô cảm động mà không nói nên lời. Hai thằng nhóc loi nhoi kia lúc này cũng không đùa giỡn nữa, nhanh chóng chạy lại ôm lấy cổ cô, hùa theo bé con. Đây là cảm giác gì? Cảm động? Có lẽ vậy… Lâm Lâm chẳng biết nói gì, chỉ có thể ôn nhu nhìn ba đứa trẻ.
Vô ưu vô lo, đây là ước muốn của cô. Nếu như vậy thì sẽ không phải buồn nữa rồi. Nhưng mà… xem ra có chút viển vông?! …
Chìm đắm chưa được bao lâu, Lâm Lâm lại bị ba người nào đó phá rối. “Tớ, tớ cũng là gia đình của cậu. Cả hai người họ nữa.”, Nguyên Nguyên từ trong lùm xông ra, miệng í ới không ngừng.
– Chúng ta là gia đình, sau này sẽ cùng chia sẻ, cùng học tập, vui buồn có nhau, có được không? Đại ca, Tiểu Thiên Thiên, hai người nói có đúng không?
– Ờ… Ừm… Chính thế!

Mặc dù có chút ồn ào, nhưng mà chân thành như vậy, còn có ánh mắt ngập tràn yêu thương, thật rất cảm động. Bất giác khóe môi nở ra một nụ cười vui vẻ, Lâm Lâm khẽ cất lên thanh âm bé nhỏ: “Có lẽ tất cả kinh hỉ của tôi chính là quen biết được bạn tốt như các cậu…”
– À… Lâm Lâm tỷ… – Hòa An kéo kéo áo cô, – Có được bạn bè tốt như TFBOYS, chị thật là may mắn nha. Nhưng mà có thể đáp ứng điều kiện nho nhỏ của em không? Chính là giúp em xin chữ kí của các anh ấy…
Nghe nhóc Hòa An kể về thỏa thuận với Trần Tường, Lâm Lâm mới vỡ mộng. Vâng, thằng nhóc này không tốt như cô nghĩ. Nhưng mà nãy giờ nó nói gì, cô thật sự không hiểu. May mắn là thế nào? TFBOYS là ai? Cô thật sự không biết. Vội hỏi lại thằng nhóc, bấy giờ nó lại phang cho cô một câu “TFBOYS là ai chị cũng không biết, sao lại chậm thông tin như vậy a?” Thật là, lỗi thời thì cứ nói đại ra đi, còn chậm thông tin này nọ…
Thằng nhóc vẫn chưa kịp giải thích cho cô nghe thì từ trong lùm cây lại có người nhảy ra. Cô thật không hiểu hôm nay là ngày gì mà lại có nhiều “Tarzan” như thế, cũng thật may là cô chưa bị dọa chết.
Trở lại với vị khách mới tới kia, thì ra là Trúc Như. Y thay thằng nhóc tung một tràng về TFBOYS khiến cô cũng mắt hoa ý loạn luôn. Cô giờ mới hiểu rõ, họ không phải người thường, họ là thần tượng mới nổi được nhiều người yêu thích; Vũ Tiểu Tuyết chắc cũng là vì hai từ thần tượng mà họ đang mang nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy…
– Trước nay tôi đối với cậu vẫn luôn có nhiều thành kiến, cũng có nhiều hành động không hay… Lần này mới biết được, thì ra trước giờ vẫn luôn hiểu lầm cậu. Lâm Lâm, xin lỗi. Tôi rất mong cậu có thể bỏ qua chuyện cũ… có thể trở thành bạn bè… – Trúc Như chìa tay ra, ngụ ý làm hòa.
Lâm Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi cũng bắt tay làm hòa với Trúc Như. Cô không phải là quá dễ giải, chỉ là người xưa có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”, Trúc Như cũng biết mình sai nên cứ cho qua đi. Ngày tháng học chung còn rất dài, nếu có thể quen thêm một người, không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Chân lý này, cô thật cũng chỉ mới nhận ra không lâu.
Trở lại với nhóc Hòa An, nó vẫn vòi Lâm Lâm giúp nó xin chữ kí của TFBOYS. Bọn họ cũng vui vẻ mà giúp cô đồng ý. Thành lập chưa được bao lâu lại có được một fanboy như thế, không phải là quá tốt rồi sao? TFBOYS, ba người họ cũng đâu phải kẻ keo kiệt a
~…
Chuyện thứ tám: Các cậu thật sự muốn nghe?
Cảnh Sơn, 6 giờ 15 phút tối…
Chuyến đi kết thúc, mọi người an toàn trở về. Lâm Lâm chia tay mấy người bạn học, định về nhà thì bị ba người tâm hồn trẻ con nào đó kéo đi chơi. Nguyên Nguyên viện cớ ngày mai là chủ nhật, vừa hay ở gần trường có chợ đêm nên rủ mọi người cùng đi. Cuối cùng vì không thể từ chối nên Lâm Lâm đành thuận theo ý họ. Nói là đi chợ đêm, nhưng cả nhóm cũng chỉ ghé qua vài quầy thức ăn, một phần là vì ở chợ rất đông, dễ bị phát hiện; phần còn lại là vì mục đích chính của ba người. Cả nhóm dừng lại ở một quán ăn nhỏ rồi gọi vài món. Đoạn, Nguyên Nguyên phát biểu trước:

– Ei, Lâm Lâm! Vừa nãy có phải nói ba người bọn tớ sẽ là gia đình của cậu không?
– Ừm. Nhưng mà biết được thân phận của các cậu, bản thân cảm thấy có chút không ổn…
– Không có cái gì là không ổn cả. Ba người bọn tớ bây giờ cũng chỉ là những học sinh bình thường thôi, cậu đừng quan tâm quá nhiều. … Nhưng mà, có phải cậu cũng nên tiết lộ một chút về bản thân không?
Lâm Lâm tròn mắt nhìn Nguyên Nguyên:
– Nè, tớ có giống như các cậu đâu mà lại hỏi vậy? Hơn nữa không phải mọi người quá rõ về tớ rồi sao?
Lời Lâm Lâm vừa dứt, Tuấn Khải ở đối diện cô liền nghiêm túc ngồi thẳng lưng, một tay đặt trên bàn, một tay đếm đếm:
– Ừm… Chính là ba em, mẹ em, còn có đứa em mà em từng nói,…
– Chỉ là ba người bọn tôi thấy cậu nói chuyện với mấy đứa nhóc có chút gượng nên mới thắc mắc thôi… Nếu như cậu không muốn cũng không sao cả…
Thiên Tỉ vừa dứt câu, Lâm Lâm liền thay đổi sắc mặt. Chuyển tầm nhìn đến ba người, nghiêm túc hỏi: “Mọi người thật sự muốn biết?” Ba người đồng lòng gật đầu, bấy giờ cô mới bắt đầu câu chuyện của mình:
– Cha của tôi là nhân viên của một công ty nhỏ ở Vân Nam. Năm đó do công ty gặp vấn đề tài chính, cha tôi đành phải chuyển công tác về một vùng quê miền nam Việt Nam. Sau đó không lâu, cha quen mẹ tôi, cả hai người cũng nhanh chóng kết thành vợ chồng. Hai người tuy lúc đó rất khó khăn, buổi sáng cày ruộng, buổi tối làm thuê, nhưng họ vẫn luôn yêu thương nhau, cùng nhau cố gắng. Đáp lại sự nỗ lực đó, cha tôi cuối cùng cũng làm ăn phát đạt, có nhà, có đất cũng như thành lập được một công ty cho riêng mình. Sau đó, năm bảy tuổi, cả gia đình tôi liền theo cha về Vân Nam sống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.