Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 34: Một Đêm Không Ngủ.


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 34: Một Đêm Không Ngủ.

Trong đêm tối tịch mịch, có một người đang khóc. Là Lâm Lâm, cô đang chống chọi lại cô đơn, nước mắt, quá khứ và cả dáng vẻ yếu đuối của mình. Trong lúc đó cũng có một người đang dằn vặt, đang lạc trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình…
*Nhà Thiên Tỉ*
Từ lúc về nhà, đầu óc Thiên Tỉ cứ trống rỗng, bên tai thì cứ văng vẳng những lời Lâm Lâm đã nói. Ngoài trời đã khuya nhưng chuyện sáng nay cứ tồn tại mãi trong đầu cậu, nó giống như vừa mới xảy ra vài giây. Cậu nằm trên giường, lăn qua lăn lại hơn chục vòng cũng không tài nào ngủ được. Hình dáng của Lâm Lâm lại xuất hiện trong đầu cậu. Hai má cô đỏ ửng, trong lòng ấm ức nhưng vẫn đứng dậy đối đầu với bạn học trong lớp. Cứng đầu, bướng bỉnh, mạnh mẽ. Theo sau đó là hình ảnh Lâm Lâm lúc đứng trước cậu. Ánh mắt đó, Thiên Tỉ không thể nào quên được. Nó vẫn luôn tồn tại, rất chân thật.
Cậu đột nhiên ngừng lại, không lăn nữa. Cậu phát hiện rồi, trong ánh mắt đó, không chỉ có sự hy vọng vào cậu, nó còn có cả sự yếu đuối. Đột nhiên Thiên Tỉ lại ngồi bật dậy. Cậu tại sao lại quan tâm cô nhiều như vậy? Cậu tại sao lại phải trách mình quá ngốc, quá vô tâm khi không nhận ra vẻ yếu đuối đó của cô? Đáng ghét. Cậu thích Lâm Lâm? Đầu óc cậu lại rối lên, tất cả cứ như một mớ bòng bong vậy. Hai tay cậu đưa lên, không ngừng vò đầu mình, mái tóc theo đó cũng rối hết cả. Cậu thả lỏng người, ngã ra sau.

Thiên Tỉ nằm ngửa trên giường, nhìn lên ánh đèn trên trần. Bấy giờ Thiên Tỉ thừa nhận rồi, trong lòng cậu quả thật là có Lâm Lâm, cậu thích cô. Gục rồi. Nhưng mà… muộn rồi. Hiện tại, ngay cả làm bạn thôi cậu cũng không thể làm được huống hồ gì nói cho cô nghe. Bây giờ thì cậu thích nhưng không thể thộ lộ, gần ngay trước mắt nhưng thực chất lại xa rất xa.
Tay Thiên Tỉ bỗng dưng vươn lên, bàn tay mở rộng, sau đó lại nắm chặt lại: “Lâm Lâm, ánh sáng này thật giống em… không thể nắm bắt… Tôi thật sự rất muốn biết em rốt cuộc là người như thế nào và đặc biệt là muốn nói với em rằng tôi thích em…”.
“Vân Lam… xem ra tôi quá chủ quan rồi… không ngờ cô lại là người của Tiểu Tuyết”.
Trước là Lâm Lâm, sau là Vân Lam, hình ảnh của bọn họ cứ thay phiên nhau hiện lên trong tâm trí cậu. Nụ cười nham hiểm và vẻ mặt lúc ả ta khóc, sao lại có thể giả tạo đến như vậy? Người này diễn thật sự rất đạt, trình độ có thể nói còn tốt hơn những diễn viên chuyên nghiệp, ngay cả một người thông minh, tinh mắt như Thiên Tỉ cũng bị cô ta lừa. Thiên Tỉ bấy giờ lại cảm thấy việc mình làm là không sai. Nếu như cậu nói giúp Lâm Lâm, cậu sẽ không thể hiểu rõ được bộ mặt thật của Vân Lam mà cẩn thận đề phòng. Hơn nữa, cậu mà nói giúp thì Lâm Lâm sẽ phải chịu nhiều rắc rối hơn… […]
“Ài… Ông trời ơi, cuối cùng con phải làm sao để có thể ở bên cạnh, giúp đỡ Lâm Lâm mà không phải gây ra rắc rối cho cô ấy đây?”

Ngoài họ ra vẫn còn một người nữa không thể ngủ được…
*Nhà Nguyên Nguyên*
Hai tay gối dưới đầu, đôi mắt khẽ nhắm hờ lại nhưng Nguyên Nguyên không ngủ được. Cậu vẫn còn thắc mắc nhiều thứ, và cả lo lắng. Đoạn, cậu đưa tay rút ra trong cuốn nhật kí nhỏ của mình một tấm ảnh ngắm. Trong ảnh là một người con gái với mái tóc nâu sẫm đang ôn nhu vuốt ve một chú chó nhỏ. Người đó không ai khác chính là Lâm Lâm. Tấm ảnh đó được chụp vào lần đầu hai người gặp nhau, nhưng cô hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của nó. Có thể nói, nó là do cậu chụp lén. Nguyên Nguyên lúc rửa xong đã muốn trả cho cô nhưng sau đó liền thấy thôi mà giữ lại làm của riêng. Kết quả là mỗi đêm đều lấy ra ngắm một chút.
Nguyên Nguyên nhìn chăm chăm vào cái trán của cô trong tấm ảnh. Mặc dù cậu biết cô là đang giấu chuyện gì đó gì nhưng cậu không giận cô, ngược lại còn cảm thấy lo lắng, bất an. Cậu không chắc lắm, nhưng nó có thể đã khiến Lâm Lâm buồn. Sau đó… sau đó thì cô sẽ không để ý đến bản thân mà để vết thương kia loét ra cho xem. Nguyên Nguyên nghĩ lại những chuyện cũ đã qua. Có lẽ là cô ấy quá mệt mỏi chăng? Cậu bấy giờ lại cảm thấy tâm có chút lung lay. Lời Lâm Lâm nói với cậu, có thật là đúng như vậy không? Hay là do bản thân cậu đã suy nghĩ quá nhiều?
“Đáng ghét, tại sao cậu lúc nào cũng giấu tớ? Cậu từng nói không muốn thấy tớ lo lắng, chau mày vì cậu, vậy mà tại sao lúc nào cũng khiến tớ lo lắng nhiều như vậy? Cậu thích bảo vệ người khác và luôn quan tâm mọi người nhưng sao cậu chẳng bao giờ dành thời gian quan tâm chính bản thân mình vậy? Lâm Lâm… cậu thật ngốc… Nhưng chính điều đó lại khiến tớ… thích cậu…”.

Nguyên Nguyên phân vân, liệu cậu có nên hỏi rõ không hay là vẫn giữ im lặng? Nếu cậu hỏi, liệu có khiến Lâm Lâm buồn không? Cảm giác thật khó chịu… Không hỏi thì không rõ được, nhưng hỏi thì có thể khiến người đó đau. Cuối cùng cậu phải làm sao đây?
“Ngày mai… Ngày mai… tớ muốn đóng vai phản diện một lần… Tớ muốn hỏi rõ mọi chuyện… muốn chia sẻ cùng cậu… Lâm Lâm ngốc, cậu… nhất định không được giấu tớ nữa…” Đoạn, Nguyên Nguyên giữ chặt tấm hình rồi đặt nó lên ngực của mình. Tình cảm… đến lúc này thì nó không còn mơ hồ nữa rồi. Cậu đã hiểu việc bản thân mình quá quan tâm đến Lâm Lâm nhiều như vậy là do đâu rồi. Tất cả đều xuất phát từ sự yêu thích…
Một đêm tĩnh lặng đầy cảm xúc. Là đau thương, mặn chát. Là khó chịu, bứt rứt. Là lo lắng, bất an. Ba con người, không thể chợp mắt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.