Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất

Chương 33: Cô Đơn: Cô Đơn Đang Hát.


Đọc truyện Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất – Chương 33: Cô Đơn: Cô Đơn Đang Hát.


*Quay lại buổi sáng, đang là thời gian trực nhật…*
Lâm Lâm ở nhà vệ sinh nữ thay bình hoa, nhưng do không có nước nên cô đã di chuyển sang khu bên cạnh. Trước lúc đi cô có ghé ngang qua lớp học thì bắt gặp Vân Lam đang đứng bên cạnh chỗ cô ngồi, tay đang làm gì đó.
– Vân Lam, cậu đang làm gì vậy?
Ả giật mình quay lại khi nghe Lâm Lâm hỏi, miệng ấp úng trả lời:
– Tớ để quên đồ nên quay lại đây lấy. Nhưng lúc vào thấy cặp của cậu bị rớt nên tớ lại nhặt lên.
– Vậy cảm ơn cậu nha. Phải rồi, tớ thấy cậu đến rất sớm. Cậu có thấy Thiên Tỉ đâu không?
– À… Lúc nãy tớ thấy cậu ấy đến phòng Chủ tịch, chắc là trên đó lại có việc rồi. Ừm… Tớ phải đi ôn bài với bạn rồi, tớ đi trước nha.
Nói rồi Vân Lam vội chạy đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vì Lâm Lâm không nghi ngờ hành động của mình. Khuôn miệng ả khẽ cong: “Bước một của kế hoạch, Vân Lam, mày làm tốt lắm…”
Lâm Lâm dừng lại một chút rồi nhìn lên đồng hồ. Còn đứng đây nữa thì sẽ không có thời gian ôn bài, thế nên cô vội chạy đi thay nước bình hoa. Thiên Tỉ lúc này trở về, vô tình nhìn thấy bóng Lâm Lâm khuất xa. Hình dáng của Lâm Lâm từ lâu cậu đã ghi nhớ mất rồi, hơn nữa còn rất rõ nên vừa nhìn thấy là biết ngay, không lẫn vào đâu được. Nhưng chính điều này đã khiến cậu phân vân, rối trí khi Lâm Lâm hỏi cậu có tin cô hay không. Kết quả là hại cả hai người cắt đứt mối quan hệ bạn bè, gây ra một sự hiểu lầm lớn. Đồng thời, nó còn gián tiếp giúp Vân Lam hoàn thành kế hoạch, khiến cho vết thương của Lâm Lâm một lần nữa bị rỉ máu.
.
.

.
– Cậu là Phương Dạ Lâm có đúng không? – Một bạn học xinh đẹp đặt hai tay xuống bàn Lâm Lâm, gương mặt hớn hở hỏi cô.
“Ở đây là đâu vậy? Người này là…”
“Ừm, cậu là…”, Lâm Lâm đang đọc sách thì ngước mặt lên nhìn bạn học đó trả lời. Vừa nhìn thấy y, cô liền sững người. Nụ cười đó thật sự rất đáng yêu, nó như ánh nắng buổi sáng vậy, ấm áp nhưng không chói mắt, vừa nhìn thấy liền động lòng yêu thích. Hai tay y cầm một cây bút chì đưa ra trước mặt Lâm Lâm, khóe miệng cong lên: “Cứ gọi tớ là Thanh Thanh. Tặng cho cậu. Sau này chúng ta làm bạn, có được không?”
Lâm Lâm nhìn cây bút chì rồi nhìn y, chân mày hơi nhướng lên ngạc nhiên. Y đặt cây bút lên tay cô, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, giọng trong trẻo nói: “Cậu mới chuyển đến đây, vẫn chưa có bạn. Thế nên tớ sẽ trở thành bạn của cậu. Tớ để ý thấy cậu thích vẽ nên mua nó tặng cậu, xem như là quà gặp mặt.”
– Nhưng mà… tớ không có quà gì tặng cậu cả.
– Không sao cả. Chúng ta là bạn mà.
Y nhìn cô rồi cười, đôi mắt hơi híp lại, trông rất đáng yêu. Phải, y là Thanh Thanh, người bạn đầu tiên của Lâm Lâm khi cô vừa mới chuyển đến Vân Nam.

Vừa nhìn thấy Thanh Thanh, nước mắt Lâm Lâm liên tục rơi. Sau đó trước mắt cô lại xuất hiện hàng loạt những hình ảnh quen thuộc… “Lớp học sao?”
– Lâm Lâm, tớ vẫn chưa làm bài tập, cô sắp kiểm tra tới chúng ta rồi, phải làm sau đây? – Chân mày Thanh Thanh hơi nhíu lại, đôi mắt lo lắng sợ hãi nhìn Lâm Lâm.

Cô ngồi bên cạnh, mở cặp lấy ra hai cái nhãn vở mới toanh. Cầm lấy vở Thanh Thanh, Lâm Lâm cẩn thận dán đè nhãn vở lên cái nhãn cũ, rồi dùng bút viết tên mình lên. Thanh Thanh ở bên cạnh hốt hoảng nhìn cô: “Nè, cậu làm vậy thì sẽ bị phạt đó”. Lâm Lâm dán tiếp cái nhãn lên vở của mình rồi viết tên y, giọng ấm áp bảo:
– Không phải nói chúng ta là bạn bè sao? Lần này tớ bị phạt thay cậu, sau này tiếng Trung của tớ có chỗ nào không tốt thì cậu sẽ giúp tớ sửa lỗi sai. Như vậy có gọi là giúp nhau học tập không a~ – Lâm Lâm cười nhìn y, đôi mắt trìu mến, ngập tràn tình cảm.

– Thanh Thanh. Thanh Thanh, cậu có sao không?
– Tớ không sao.
Lâm Lâm nhìn thấy Thanh Thanh nằm dưới đất, khuôn mặt bị bầm liền không khỏi xót xa. Vội đỡ y ngồi dậy, Lâm Lâm liền bay thẳng vào đám người đã đánh y. Cô không có võ, nhưng đánh Thanh Thanh thì cô không tha cho. Bọn chúng mạnh tay đấm vào mặt Lâm Lâm một cái làm cô ngã nhào xuống đất. Thanh Thanh thấy vậy mà xót, từ bên ngoài cũng lao vào, miệng hét to: “Không được đánh Lâm Lâm. Tao sẽ liều chết với tụi bây”.
– Thanh Thanh, mặc kệ tớ, đừng có qua đây.
– Cậu là hảo bằng hữu, bạn tốt nhất của tớ, tớ nhất định sẽ không bỏ mặc cậu đâu.
Hai đứa con gái đánh nhau với năm thằng con trai lưu manh trong xóm. Nắm tóc, cắn nhéo, cào cấu đủ thứ trò, cuối cùng bọn chúng cũng nản trước sự lì lợm của hai người mà rút lui. Kết quả tuy tốt nhưng hai người bấy giờ toàn thân đầy thương tích. Đứa bầm mắt phải, chân trái què. Người bầm mắt trái, chân phải trật. Họ cùng dìu nhau về nhà, trông bộ dạng hơi khó coi nhưng đều rất vui vẻ, cười cười nói nói suốt quãng đường…

– Thanh Thanh, cậu đừng chơi nữa mà. Mẹ cậu bệnh ở nhà chưa khỏi, cậu còn lấy tiền đi chơi thì lấy tiền đâu mà chữa cho dì ấy? – Mày Lâm Lâm nhíu lại, nước mắt liên tục rơi, hai tay giật mạnh người bạn của mình ra khỏi cái máy trò chơi chuyên lừa tiền người khác.

Thanh Thanh vẫn không nhúc nhích, một tay đẩy Lâm Lâm ngã sõng soài xuống đất, mắt và tay còn lại vẫn dán vào màn hình, tiếp tục trò chơi của mình.

– Mẹ tớ mất rồi… Huhu – Thanh Thanh hai hàng nước mắt chạy tới bên cạnh Lâm Lâm. Y đã khóc, khóc rất nhiều khi mẹ y mất, khóc đến kiệt sức mà ngã vào lòng cô.
– Thanh Thanh, đừng khóc nữa. Bây giờ tớ sẽ là gia đình của cậu. Cậu phải sống thật tốt có biết không?
Lâm Lâm cũng ôm y vào lòng, cùng y khóc. Mẹ Thanh Thanh mất, cô cũng đau lòng. Cô hiểu mà. Lúc cô mất mẹ, Thanh Thanh cũng ở bên cạnh cô như vậy, làm gia đình của cô. Bây giờ, cô cũng trở thành gia đình y. Cô dùng tình cảm của mình để chở che, bảo vệ y. Sau đó là dùng sự chân thành, những lời động viên, khuyên nhủ để xoa dịu nỗi đau trong y.

– Lâm Lâm, mày là đồ đáng ghét, đồ cặn bã, thứ rác rưởi đáng vứt đi.
– Đồ con lai. Ba mẹ mày bỏ mày đi rồi. Mẹ mày không cần mày nữa, bà ta về chầu trời rồi.
– Cha mày cưới vợ mới cũng bỏ mày luôn rồi, chẳng còn ai quan tâm đồ ngu xuẩn như mày nữa đâu. Hahaha…
Một đám học sinh vây xung quanh mắng Lâm Lâm, dùng những từ ngữ khó nghe nhất để miệt thị cô và gia đình cô. Lâm Lâm nghe những lời bọn người kia mắng cha mẹ mình thì xông thẳng vào chúng, nhưng sức lực quá kém cỏi. Bọn chúng lấy đông hiếp yếu, một phát liền xô cô té ngã. Lâm Lâm chống tay đứng dậy nhìn bọn chúng.
Chúng đã ném vào người Lâm Lâm, nào là rác, trứng gà, cà chua… rồi cùng xúm nhau cười cô. Lâm Lâm đứng thần người, mắt vẫn luôn hướng về một người đang đứng trong đám đông đó, người mà cô luôn cho là bạn tốt, luôn dùng hết khả năng của mình mà bảo vệ, chở che. Ánh mắt đó chứa đựng sự hy vọng, mong chờ, mong chờ rằng y sẽ đến bên cạnh cô và mọi thứ sẽ không như những gì đang diễn ra trước mắt.
– Thanh Thanh à, cậu còn không mau mắng đồ rác rưởi đó. Cậu sao không thỏa sức mà chửi như những gì cậu đã nói vậy? – Một tên trong đó đặt lên tay Thanh Thanh cái trứng gà, đôi mắt trợn to nói lời đe dọa y, – Trứng này, cậu mau ném vào cái thùng rác đó đi. Nếu như cậu không ném thì sẽ không có tiền đi chơi đâu đó. Hay là… cậu cũng muốn giống như đồ rác rưởi đó?
Nghe tới từ tiền, ánh mắt Thanh Thanh khác hẳn. Y mạnh tay ném thẳng cái trứng vào đầu cô, miệng bắt đầu chửi. Giọng nói trong trẻo của y hòa với tiếng của bọn người kia, chỉ toàn là lời mắng chửi. Họ mắng cô, mắng cha mẹ cô. Còn cô thì vẫn đứng trơ ra đó, hứng lấy những thứ bọn họ ném vào người mình, khuôn mặt bấy giờ đã ướt đẫm nước mắt và cả trứng… Cô không tin vào mắt và tai mình nữa, nước mắt thì cứ trào ra liên tục. Người cô xem là bạn, là gia đình đã phản bội cô chỉ vì một chữ tiền thôi. Cô tự hỏi bản thân mình không phải đã rất tốt với Thanh Thanh sao, cuối cùng lại bị y phản bội như vậy. Tình cảm bấy lâu nay của cô không thể thắng được tiền và sự mê nghiện trò chơi của Thanh Thanh sao?

Cô sai rồi, sai vì đã tin tưởng quá nhiều, sai vì đã lãng phí tình cảm vào người mà trong mắt họ cô không là gì. Trái tim cô bấy giờ đang rỉ máu, đau xót quá. Lâm Lâm cảm thấy thương hại chính bản thân mình. Ngu ngốc, phải, lời bọn họ mắng thật đúng…
– Mấy đứa tụi bây không được đánh nữa. Mau dừng tay lại đi mà.
Thứ nước nóng ấm và mặn chát kia tuông chảy liên tục từ khóe mắt, ướt đẫm khuôn mặt cô. Lâm Lâm đứng bên ngoài nhìn, miệng liên tục hét lên, dọa đánh đám người kia. Cô đã xông thẳng vào đám đông đó, cố gắng đẩy họ ra ngoài. Lâm Lâm ôm chặt lấy chính bản thân mình đang đứng khóc trong đám đông, cố gắng bảo vệ chính mình khỏi những lời khinh miệt kia và cả những thứ rác rưởi mà họ ném vào người… Bất lực, những thứ đó cứ xuyên thẳng qua thân thể cô, va mạnh vào chính cô lúc mười tuổi đang đứng đó. Lâm Lâm của mười tuổi vẫn đang khóc, vẫn đang hứng chịu sự tàn nhẫn của xã hội, những đau thương và cả sự dày vò vì bản thân quá ngu ngốc trong khi cô của hiện tại thì chẳng làm được gì. Đáng ghét, cô giờ chỉ có thể oán trách mình lúc bé quá tin người…
.
.
Lâm Lâm giật mình tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh. Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ… Cả người cô ướt đẫm vì mồ hôi, cả khuôn mặt cũng ướt vì những giọt nước mắt đã và đang trào ra trong vô thức. Quá khứ đó, tại sao lại đến vào lúc này chứ? Phải chăng là do dư âm của những chuyện lúc sáng? Lâm Lâm đã khóc, khóc trong giấc mơ và cả hiện tại. Cô ngồi sát vào đầu giường, hai chân co lại, ôm đầu gối khóc.
Quá khứ, nó giống như một thước phim đã cũ, hơn năm năm rồi, nhưng bản chất lại rất chân thực, rất có uy lực. Một khắc xuất hiện liền phá vỡ cả vỏ bọc mạnh mẽ của Lâm Lâm. Đáng ghét. Người đã cố gắng quên nhưng nó cứ luôn xuất hiện, luôn tồn tại mãi như vậy. Những lời cay nghiệt kia, tại sao không mất đi? Thước phim cũ rích kia, tại sao lại không mờ nhạt mà lại ngày càng rõ ràng như vậy? Không phải mờ đi sẽ tốt hơn sao? Sao lại dai dẳng đến vậy? Cố chấp bám lấy tâm trí cô, bộ vui lắm sao? Cái thứ nóng ấm đang chảy kia, cô không thể kìm lại được. Lâm Lâm lại sờ vào vết sẹo mà cô đã cắt ở cổ tay. Từng muốn chết nhưng sao số phận lại không để cô rời đi một cách thanh thản mà níu kéo Người ở lại? Liệu cắt một lần nữa thì có thể ra đi không?
Đầu Lâm Lâm lại suy nghĩ tiêu cực. Cô không muốn phải đau đớn, phải chịu đựng cái gọi là tự trách và sự ngu xuẩn của bản thân một khắc nào nữa. Chết tiệt. Mùi vị của nước mắt thật sự quá mặn!

Cả gian phòng bấy giờ im lặng và tối đen. Nó tĩnh lặng đến độ có thể nghe rõ cả những tiếng thút thít của cô. Trời khuya, bên ngoài mọi người đều ngừng hoạt động cả rồi, chỉ còn mình cô là ngồi đây khóc. Cô đơn. Cô đơn đang hát… Nó đang nhẹ nhàng cất lên tiếng hát trong điên loạn, chua xót. Từng lời, từng lời lay động lòng người khiến cô không thể ngừng rơi những giọt lệ chua chát kia. Nó là tiếng than vãn trong đêm tối và sự cô độc. Nó là tiếng khóc đau thương, gợi lên trái tim rỉ máu đang lạnh dần đi của Lâm Lâm. Không còn tin tưởng, không còn hy vọng cũng chẳng còn vui vẻ. Tất cả đều do cái quá khứ đó tạo ra. Bạn bè sao? Không còn nữa. Giấc mơ đó đã nhắc nhở Lâm Lâm, tất cả, không thuộc về cô… Không. Là bản thân không đáng có, tất cả mọi thứ của chính cô đều giống như những lời bọn họ miêu tả. Cặn bã, đáng vứt bỏ.
Lâm Lâm vẫn khóc, thân thể bắt đầu run lên. Cô có muốn dừng lại, muốn mạnh mẽ cũng không được, cô không thể cản lại những giọt nước mắt kia. Đau lòng, xót xa, tự trách. Vị mặn của nước mắt, Lâm Lâm lại phải nếm trải một lần nữa.
“Vỏ bọc… vỏ bọc… mày… đâu rồi…?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.