Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 124:
Huệ tần đột nhiên hít sâu một hơi, túm khung cửa sổ kéo mình lại.
Động tác của nàng quá mức rõ ràng, ngay cả Thu Vãn cũng nhịn không được mà bị nàng hấp dẫn, thấy vẻ mặt Huệ tần sửng sốt bất định, Thu Vãn kinh ngạc không thôi: “Huệ tần nương nương?”
Huệ tần theo bản năng đáp: “Ở ngoài cung không cần gọi ta là nương nương.”
Thu Vãn vội vàng sửa miệng: “Huệ phu nhân.”
“A.” Huệ tần khô cằn đáp lời, cuối cùng khi đã phục hồi tinh thần, nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thu Vãn, sau đó đột nhiên ghé sát tới gần nâng mặt Thu Vãn lên ngó trái ngó phải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn bị động tác của Huệ tần làm cho trở tay không kịp, nàng ngơ ngác nhìn Huệ tần, vẻ mặt hoang mang nói: “Huệ…… Huệ phu nhân?!”
“Quả nhiên là rất giống.” Huệ tần nhỏ giọng thầm thì.
“Cái gì?”
“Không có gì.” Huệ tần buông mặt nàng ra, bước thẳng ra ngoài.
Thu Vãn theo bản năng đứng lên muốn đuổi theo, Huệ tần lại vẫy tay, nói: “Không có chuyện gì, muội cứ ngồi đi, hình như ta nhìn thấy người quen ở cách vách, ta qua đó hỏi một chút.”
“Người quen?” Thu Vãn mờ mịt.
Không phải Huệ tần nương nương nói lần đầu tới Giang Châu sao, Huệ tần có người quen ở Giang Châu từ khi nào vậy?
Nàng buồn bực nhìn theo Huệ tần đi ra ngoài, quả nhiên, chẳng được bao lâu lại vang lên tiếng đập cửa phanh phanh phanh, lực đạo rất lớn, âm thanh vang vọng, không cần nghĩ cũng biết đó là Huệ tần.
Thu Vãn nhịn không được bưng kín mặt mình.
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Thu Vãn ngưng thần lắng nghe, giọng nói của vị công tử tuổi trẻ kia rất quen tai. Nghe cuộc đối thoại của hai người, lúc này Thu Vãn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đúng là vị công tử bọn họ vừa gặp dưới lầu.
Thật sự quá trùng hợp.
Thanh âm nói chuyện bên ngoài trầm xuống, không lâu sau Huệ tần liền trở về, sắc mặt cổ quái nhìn Thu Vãn.
“Huệ phu nhân?”
Huệ tần ngoắc ngón tay với nàng: “Muội ra đây với ta.”
Thu Vãn đứng dậy, còn chưa kịp nâng chân lên, Huệ tần lại đột ngột sửa lời: “Không được, muội không cần tới đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn lại ngồi trở về, bất đắc dĩ nói: “Huệ phu nhân?”
“Muội nói cho ta biết, muội lớn lên có giống cha muội không?”
“Cha muội?” Thu Vãn sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn đáp: “Muội giống cha nhiều hơn.”
“Chính là người này.”
“Người nào?”
Huệ tần thở dài một hơi, lần thứ hai xoay người đến cách vách đấm cửa phanh phanh phanh: “Thu đại nhân, phu nhân nhà chúng ta thân mình không tiện, làm phiền ngài nhấc chân sang bên này.”
Thu Vãn sửng sốt.
Thu……
Nhã gian bên cạnh vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân truyền đến, một vị nam tử trung niên có bảy tám phần giống Thu Vãn xuất hiện. Thu Vãn lập tức mở to hai mắt, không cầm lòng được mà đứng lên.
“Cha……”
Tướng mạo Thu Vãn dịu dàng, trên mặt không có nửa phần nam tính, tuy nhiên cùng là ngũ quan đó đặt trên mặt Thu phụ lại không có nửa phần nữ tính mà là thập phần tuấn tú, bất cứ ai nhìn thấy đều có thể nói hai người cực kỳ giống nhau.
Công tử vừa gặp ở dưới lầu đang trợn mắt há hốc miệng, hắn quay đầu nhìn Thu phụ, lại quay đầu nhìn Thu Vãn. Trăm triệu không nghĩ tới, người vừa rồi mình gặp được thế nhưng lại chính là nữ nhi của bằng hữu tốt.
Thu phụ nhíu mày: “Sao con lại ở đây?”
“Con theo…… theo tướng công tới đây, đi qua Giang Châu, tướng công có công vụ phải xử lý nên con và Huệ phu nhân ra ngoài đi dạo một chút.” Thu Vãn dừng lại, nghi hoặc nói: “Cha, vì sao người lại ở chỗ này?”
Thu Vãn rất hiểu Thu phụ.
Lấy tính tình lười biếng của Thu phụ, một năm khó mà đặt chân ra khỏi huyện Thanh Thành một lần. Nàng chỉ nghỉ chân ở Giang Châu một lát, thế nhưng có thể gặp được Thu phụ, tỷ lệ này còn nhỏ hơn cả đang trên đường bị sét đánh trúng.
Thu Vãn ngẫm nghĩ, nhịn không được nói: “Cha, người được thăng chức?”
Ngoại trừ làm quan ở Giang Châu, Thu Vãn không nghĩ ra được nguyên nhân gì.
Thu phụ nhàn nhạt nhìn nàng, nói: “Nhìn ta giống được thăng chức lắm sao?”
Thu Vãn chân thành lắc đầu.
Thuận tiện cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thiếu chút nữa liền cho rằng Hoàng Thượng thật sự bị sắc đẹp làm mê muội mà thăng chức cho một tiểu tri huyện không hề có công trạng. Nếu thật sự như thế, ngược lại Thu Vãn sẽ lo lắng.
“Vậy vì sao cha lại ở đây?” Thu Vãn kinh ngạc: “Nơi này là Giang Châu nha.”
Giang Châu cách huyện Thanh Thành cả một quãng đường thật dài, nhìn thế nào cũng không giống nơi mà Thu phụ sẽ đi.
Thu phụ lắc đầu, đi vào nhã gian, ngồi xuống vị trí đối diện nàng, lười biếng nằm bò ra, tư thế rất không ưu nhã nhưng lại thập phần thoải mái. Mọi người ở đây, ngoại trừ Thu Vãn, Tình Hương và vị công tử hiểu biết tính nết của ông thì khóe mắt tất cả những người còn lại đều giật giật.
Thu phụ lười mở miệng, vị công tử kia liền chủ động nói: “Tụ Ngọc Trai này là sản nghiệp của Thu huynh, lần này Thu huynh tới đây cũng vì thị sát sản nghiệp, một năm chỉ tới một lần như vậy không ngờ lại gặp được phu nhân, thật sự quá trùng hợp.”
Công tử dừng một chút, lại nói: “Thu huynh, ta và huynh quen biết nhiều năm, vì sao chưa bao giờ nghe nói huynh còn có một nữ nhi?”
Thu Vãn hơi gật đầu: “Ta rời nhà nhiều năm, theo tướng công sống ở kinh thành, hôm nay mới trở về.”
Công tử bừng tỉnh, lại nói: “Còn chưa giới thiệu với phu nhân, tại hạ Trương Quân Sơn, ba năm trước quen biết lệnh tôn, hiện giờ đã là bạn tri kỷ.”
Mí mắt Thu phụ giật giật, không biết có nên thừa nhận người bạn tri kỷ này hay không.
Thu Vãn lại hỏi: “Tụ Ngọc Trai này trở thành sản nghiệp nhà chúng ta từ khi nào, vì sao con lại không biết gì cả?”
Thu phụ trầm mặc hồi lâu, sau đó mới mở miệng: “Mười một năm trước.”
Thu Vãn nhẩm tính trong lòng, mười một năm trước là khoảng thời gian lần đầu tiên Thu phụ đưa nàng tới Giang Châu.
Khi đó, Tụ Ngọc Trai vẫn còn là Xuân Phong Lâu.
Thì ra lần đó tới Giang Châu không phải vì du ngoạn, mà là vì phát triển sản nghiệp sao?
Thu Vãn khá ngạc nhiên, nàng chưa từng nghe được một câu nào từ trong miệng Thu phụ.
“Vậy vì sao không mở ở huyện Thanh Thành?” Thu Vãn nghi hoặc: “Không phải chỗ đó càng gần hơn sao?”
Thu phụ: “Chỗ đó quá nhỏ.”
Thu Vãn bừng tỉnh đại ngộ.
Đúng rồi, huyện Thanh Thành không phồn hoa như Giang Châu, trước đó nàng vừa tiêu phí một khoản tại Tụ Ngọc Trai. Ở đây cho dù là vị trí có giá rẻ nhất thì cũng hiếm người có thể chi trả được.
Huệ tần bên cạnh nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy phương thức ở chung của hai cha con nhà này thật kỳ quái.
Vào nhã gian hồi lâu, cuối cùng Thu phụ cũng chủ động mở miệng: “Sao con lại trở về?”
Trong ánh mắt ông lộ ra vẻ khó hiểu, đánh giá Thu Vãn từ trên xuống dưới một lần, tầm mắt dừng lại trên bụng nàng hồi lâu, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
Thu Vãn có thể đoán được ý tứ của Thu phụ.
Nói không chừng ông đang cảm thấy chỉ số thông minh của nàng quá thấp, cung đấu thất bại, cho rằng nàng bị đuổi ra khỏi cung đấy.