Cung đấu không bằng nuôi mèo

Chương 123


Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 123:

Từ kinh thành đến Giang Nam, đi đường thủy sẽ nhanh hơn đường bộ một chút, Thu Vãn mơ hồ nhớ tới lần trước khi vào kinh, nàng phải ngồi trong xe ngựa rất lâu, bất luận là trời nắng hay mưa đều phải lên đường, một đường đi đi dừng dừng cũng hết hơn hai mươi ngày mới tới nơi. Mà lần này nàng trở lại sau 6 năm, bởi vì là Nam tuần nên tốn khá nhiều thời gian so với chuyến đi vào kinh của nàng. Cả đoạn đường mỗi lần đi ngang qua một địa phương nào đó đều sẽ dừng lại, chính vì thế nên trì hoãn không ít thời gian.
Thu Vãn có thai, bụng đã nhô lên, hành động bất tiện, hơn nữa nàng lại là lần đầu tiên đi thuyền, một khi không cẩn thận sẽ có phản ứng say tàu. Mấy ngày đầu khi mới lên thuyền, Thu Vãn vô cùng uể oải, mỗi ngày đều không nhấc nổi tinh thần, đám nô tài vừa bưng cá tươi lên nàng liền buồn nôn, Tiêu Vân Hoàn thiếu chút nữa đã ra lệnh quay thuyền hồi kinh.
Cũng may Thu Vãn vội vàng ngăn cản.
Qua nhiều ngày, cuối cùng Thu Vãn mới dần dần thích ứng được, sau đó mỗi lần thuyền cập bến nàng sẽ cùng Huệ tần cải trang trà trộn vào trong bá tánh, thừa dịp Tiêu Vân Hoàn bị quan viên địa phương kéo đi hai người sẽ chơi đùa một cách thống khoái.
Một đường đi đi dừng dừng, khi thuyền cập bến Giang Nam, rốt cuộc Thu Vãn cũng nhìn thấy cảnh vật quen thuộc của quê hương mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nơi này là Giang thành, lúc trước cha từng đưa thần thiếp tới nơi này.” Thu Vãn nhớ lại nói: “Lúc ấy thần thiếp còn nhỏ, cha tới tìm bằng hữu uống rượu, thời điểm ông chuẩn bị ra cửa thần thiếp đã quấn chặt lấy không cho ông đi. Cha bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải đưa thần thiếp đi cùng, đó là lần đầu tiên thần thiếp đến Giang Châu, lần này trở lại thần thiếp cảm thấy mọi thứ không khác khi còn nhỏ là bao.”
Thu Vãn nhìn một vòng, chỉ vào hàng mái trên cao: “Thần thiếp còn nhớ đó là tửu lầu, cha từng đưa thần thiếp đi nếm thử.”
Ở trong ký ức của nàng đó là mỹ vị, Thu Vãn không còn nhớ rõ lúc trước mình được ăn món gì, chỉ biết hương vị của nó rất ngon, thời gian sau này nàng đã từng hồi tưởng lại hương vị đó vô số lần. Bởi vì Giang Châu cách huyện Thanh Thành một khoảng cách, Thu phụ lại là người lười biếng không hay đi xa nhà, một lần kia đã là phá lệ, cho nên sau này Thu Vãn không có cơ hội được nếm lại nữa.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng, đưa ra lời đề nghị: “Không bằng chúng ta đến tửu lầu kia nếm thử?”
“Không được.” Thu Vãn lắc đầu: “Thực sự có nếm, nhất định cũng không bằng tay nghề của ngự trù.”
Lần này xuất cung, chẳng những có Vương thái y đi cùng mà ngay cả ngự trù của Ngự Thiện Phòng cũng đi theo, một đường này tất cả đồ ăn của Thu Vãn đều do một tay ngự trù làm. Thu Vãn hiểu rõ, chính là ký ức điểm tô cho những món cơm canh ở trong tửu lầu, nếu đi thật nói không chừng sẽ phải thất vọng rất nhiều đấy.
Thu Vãn ngoan ngoãn hỏi: “Kế tiếp bệ hạ có công vụ quấn thân hay không? Thần thiếp có thể cùng Huệ tần nương nương đi dạo trong Giang thành, sẽ không quấy rầy bệ hạ.”

Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng: “Hai người các nàng đi chơi, bỏ lại trẫm một mình ở trên thuyền?”
“Đâu phải trên thuyền.” Huệ tần vội vàng tiến lên, nói: “Hoàng Thượng ngài xem, tri phủ Giang Châu đã đi thuyền tới đón ngài rồi. Công vụ triều đình, hậu cung không thể nhúng tay, bệ hạ đi giải quyết công vụ trước đi, thần thiếp dẫn theo Uyển tần đi dạo Giang Châu, chờ ngài xử lý xong xuôi mọi chuyện thần thiếp và Uyển tần tự nhiên sẽ trở lại.”
Tiêu Vân Hoàn trừng mắt nhìn Huệ tần, bộ dáng cực kỳ không vui.
Hắn rất rõ ràng, một đường này người ra chủ ý đều là Huệ tần, nếu không như thế Thu Vãn cũng sẽ không gạt hắn lén chạy xuống thuyền. Phải biết rằng, mỗi lần hắn xã giao với những quan viên đó trở về, vốn dĩ muốn ôm Ngọc Cầu của mình hôn một chút sờ một chút, kết quả vào phòng lại phát hiện bên trong trống rỗng. Tiêu Vân Hoàn tức giận tới mức thiếu chút nữa nhổ hết lông trên người Sửu Cầu.
Nhưng mà……
Nghe Huệ tần nói xong, Thu Vãn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong, Tiêu Vân Hoàn nghẹn một hơi, trái tim lập tức mềm xuống.
Hắn thả nhẹ ngữ khí, nói: “Chú ý an toàn.”
Ánh mắt Thu Vãn sáng lên, vui vẻ gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng và Huệ tần về phòng thay xiêm y, còn chưa đi hai bước đã quay lại, chờ mong hỏi: “Bệ hạ định khi nào mới đi huyện Thanh Thành.”
Tiêu Vân Hoàn mỉm cười: “Chờ trẫm gặp tri phủ Giang Châu xong, ngày mai sẽ lên đường đến huyện Thanh Thành.”
Thu Vãn vui vẻ lên tiếng, sau đó bị Huệ tần kéo đi thay đồ.

Hai người thay những bộ xiêm y bình thường, chỉ dẫn theo Kim Châu Tình Hương và Kim Đào, mặt khác còn có ám vệ ở trong tối ngầm bảo vệ. Nhìn từ bề bên ngoài mà nói, hai người chỉ giống như phu nhân của gia đình giàu có.
Mấy ngày nay mỗi khi xuống thuyền dạo chơi hai người đều ăn vận như thế, ba cung nữ đi theo cũng sửa lại cách xưng hô, gọi các nàng là phu nhân.
“Đây là lần đầu tiên ta tới Giang Châu.” Huệ tần đỡ nàng, vừa đi vừa nói: “Nếu muội đã từng tới rồi, không bằng dẫn ta đi dạo một vòng.”
Thu Vãn nhẹ giọng nói: “Một lần đó của muội đã là rất nhiều năm trước rồi, vừa rồi khi ở trên thuyền muội cũng chỉ nhìn thoáng qua, vốn còn tưởng rằng không khác trong trí nhớ là bao, không nghĩ tới vào bên trong mới phát hiện, Giang Châu đã thay đổi rất nhiều so với khi muội còn nhỏ.”
Thu Vãn đứng yên trước tửu lầu cao nhất, ngửa đầu nhìn bảng hiệu.
“Lần trước muội tới đây nó tên là Xuân Phong Lâu, hiện giờ đã đổi thành Tụ Ngọc Trai.”
Tuy nhiên những thứ bán bên trong lại không có gì thay đổi, ngày trước là tửu lầu, hiện giờ vẫn là tửu lầu. Mặc dù hiện tại không phải giờ ăn cơm nhưng người đến người đi vẫn nối liền không dứt, có lẽ việc kinh doanh cũng không tồi.
“Xuân Phong Lâu?” Bên cạnh có người nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, lập tức dừng bước: “Đó là tên từ mười mấy năm trước, hiện giờ tửu lầu này đã sớm đổi chủ rồi, hiện tại không có Xuân Phong Lâu chỉ có Tụ Ngọc Trai. Tuy nhiên đầu bếp vẫn là vị đầu bếp kia, hương vị cũng không thay đổi nhiều so với mười mấy năm trước.”
Thu Vãn quay đầu nhìn lại, một vị công tử khoảng hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh.
Nhìn thấy nàng, vị công tử kia hơi sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, nói: “Phu nhân rất giống một người bằng hữu của ta.”
Ánh mắt Thu Vãn lộ ra vẻ nghi hoặc.

Huệ tần bên cạnh chậc một tiếng, không khỏi lên tiếng nói: “Hiện giờ đang thịnh hành phương thức làm quen này sao?”
Gương mặt Thu Vãn 囧.
Nàng xoa bụng lui về phía sau một bước, tay đặt trên bụng, phần bụng nhô lên thập phần rõ ràng. Kim Châu đứng một bên cũng tiến lên một bước, chắn trước mặt nàng.
Vị công tử kia lập tức đỏ mặt, vội vàng lùi về sau rất nhiều bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cuống quít xua tay phủ nhận: “Phu nhân hiểu lầm, tại hạ không có ý này.”
Hai người đều ăn mặc theo kiểu phụ nhân, càng không nói tới trong đó có một người còn đang mang thai, ánh mắt nha hoàn đứng bên cạnh cũng vô cùng hung dữ, nhìn qua liền biết không dễ chọc, bất cứ người nào cũng sẽ không đánh chủ ý lên người hai người.
Huệ tần chỉ nói giỡn một câu mà thôi, không nghĩ tới người này lại hốt hoảng như vậy, nàng bĩu môi cảm thấy không thú vị.
Công tử thở phào một hơi, cuối cùng mới thả lỏng cơ thể đang căng thẳng.
Có lời nói vừa rồi của Huệ tần, dù thế nào thì vị công tử này cũng không dám tới gần nữa, hắn vốn nghe thấy lời hay nên mới dừng lại, lúc này càng cuống quít chạy vào Tụ Ngọc Trai.
Huệ tần nhón chân nhìn vào bên trong, mắt sắc thấy được đĩa điểm tâm trên bàn, nhìn qua có vẻ tinh xảo hấp dẫn.
“Ta thấy lúc này giống một trà lâu hơn, thực khách bên trong đều gọi một bình trà một đĩa điểm tâm. Tửu lầu này lại có nhiều tầng, nếu ngồi bên cửa sổ có thể thu hết toàn bộ cảnh sắc Giang Châu vào mắt.” Huệ tần hứng thú bừng bừng nói: “Muội đang có thai, đi bộ xa như vậy nhất định cũng mệt mỏi rồi, không bằng chúng ta vào bên trong ngồi một lát, nhìn xem phong cảnh Giang Châu này như thế nào?”
Thu Vãn không phản đối: “Nghe lời tỷ tỷ.”
Huệ tần lập tức lôi kéo nàng đi vào trong.
Vị trí bên trong tụ ngọc trai đều có giá cả, ở đại sảnh là rẻ nhất, càng lên cao càng đắt, tầng trên cùng đương nhiên là quý giá nhất, nơi này không thu phí ngồi, chỉ thu một loại phí duy nhất. Tất nhiên, càng lên trên, những thứ được đưa ra phục vụ sẽ càng tốt hơn.
Cả hai người đều không thiếu tiền, đương nhiên vẫn dựa theo ý tưởng ban đầu lên vị trí trên cùng.

Mặc dù tầng cao nhất không gian nhỏ, giá cả lại đắt, tuy nhiên giữa các nhã gian đều được ngăn cách tránh ảnh hưởng tới những người xung quanh. Huệ tần nhìn một vòng, càng ngắm càng cảm thấy vừa lòng.
Năm người bước vào nhã gian, Huệ tần gọi tất cả những món điểm tâm đặc sắc nhất ở đây cộng thêm một bình trà ngon, sau đó mới ung dung mở cửa sổ ra ngắm nhìn cảnh vật. Bên ngoài cửa sổ quả nhiên có thể thu hết được cảnh sắc Giang Châu, thậm chí còn có thể nhìn thấy dòng sông lớn mà bọn họ vừa đi qua, trên đó mơ hồ xuất hiện bóng dáng thuyền rồng đồ sộ đang ngừng bên bờ sông.
Huệ tần hít sâu một hơi, một hơi này còn không chưa thở ra đã nghe thấy nhã gian bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
“…… Ở dưới lầu ta gặp hai vị phu nhân, trong đó có một vị bộ dáng rất giống Thu huynh, không nghĩ tới ta chỉ dừng lại nói một câu, một vị phu nhân khác đã nhảy ra nói ta có ý đồ làm quen.” Ngữ khí của công tử đang nói chuyện lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Vị phu nhân kia đang có thai, có lẽ cũng vô cùng ân ái với tướng công, mà trông ta lại không có nửa điểm du côn, chỉ trùng hợp nghe được vị phu nhân đó nhắc tới Xuân Phong Lâu nên mới dừng lại, không biết vì sao lại bị coi là có ý xấu.”
Huệ tần: “……”
Giọng nói này, câu chuyện này.
Hình như có chút quen thuộc?
Huệ tần vươn người nỗ lực nhìn sang nhã gian bên cạnh. Bên kia cũng đang mở cửa sổ, chỉ loáng thoáng nhưng nàng cũng có thể thấy rõ diện mạo của người ngồi bên trong.
Vị công tử đang nói chuyện bị cửa sổ che mất, Huệ tần nhìn không rõ, tuy nhiên nàng có thể nhìn thấy một vị “Thu huynh” khác.
Đó là một nam nhân tướng mạo anh tuấn, nếp nhăn ở khóe mắt đã bại lộ tuổi tác của ông, chính ngũ quan này khiến Huệ tần nhìn vô cùng nghiêm túc, nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên hít hà một hơi, có chút không ổn định suýt chút nữa ngã từ trên lầu cao xuống đất.
Thu…… Thu!
Điều quan trọng là người nọ có ngũ quan cực kỳ giống Thu Vãn!

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.