Bạn đang đọc Cung đấu không bằng nuôi mèo – Chương 125:
Năm đó khi Thu Vãn tiến cung, Thu phụ không hề che dấu sự lo lắng của mình.
Thu phụ thiên tư xuất sắc, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng hanh thông, năm tuổi có thể đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, bảy tuổi có thể tranh luận khiến một người trưởng thành á khẩu không trả lời được, ngay cả sư huynh đệ trong trường học cũng không ai sánh được với sự thông tuệ của ông. Ở trong mắt ông, rất ít người có thể đuổi kịp được mình, riêng đối với nữ nhi ngốc của ông, từ nhỏ đến lớn, Thu phụ lúc nào cũng trăn trở suy nghĩ về tương lai của Thu Vãn.
Nếu Thu Vãn không rời khỏi huyện Thanh Thành, cho dù ở những huyện thành chung quanh, hoặc là Giang Châu cũng tốt, Thu phụ đều có thể che chở cho nữ nhi của mình, không để những người khác khi dễ nàng. Nhưng cố tình Thu Vãn lại muốn đi tuyển tú, còn mơ màng hồ đồ được lựa chọn, hơn nữa chỉ liếc mắt một cái đã nhìn trúng vị hoàng đế tôn quý nhất thiên hạ, điều này khiến Thu phụ lo lắng không thôi.
Không có ai hiểu nữ nhi của mình hơn ông, nếu gả nàng cho người bình thường nàng nhất định có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng nếu dấn thân vào trong hậu cung lục đục đầy rẫy những đấu đá, có thể sống sót hay không là cả một vấn đề. Mặc cho Thu phụ có mánh khoé thông thiên cũng không thể nào duỗi tay vào tận sâu trong hậu cung.
Ông đã khuyên nhủ Thu Vãn vô số lần, ngay chủ ý thoái thác cũng nghĩ xong rồi, cố tình Thu Vãn quyết tâm muốn vào cung, Thu phụ làm cách nào cũng không thể ngăn cản được nàng, đành phải giận dỗi, trong mấy ngày cuối cùng Thu Vãn ở nhà ông không nói chuyện câu nào với Thu Vãn. Tới ngày Thu Vãn rời đi, rốt cuộc Thu phụ cũng hối hận, tuy nhiên ông không bỏ được mặt mũi, chỉ có thể lén lút tránh sau đám người nhìn xe ngựa đi xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm hai người còn lại trong nhà đang vô cùng lo lắng cho Thu Vãn, trên mặt Thu phụ bình tĩnh nhưng sau lưng lại lén lút viết thư cho ân sư và các sư huynh đệ, dặn dò bọn họ phải chiếu cố nữ nhi ngốc nhà mình nhiều hơn. Nếu nàng không cẩn thận liên lụy đến tranh đấu hậu cung, nhất định phải duỗi tay cứu Thu Vãn một mạng, chính vì chuyện này mà Thu phụ còn đồng ý một đống các điều kiện.
Tuy nhiên sau khi Thu Vãn vào cung liền an phận làm người vô hình, liên tục 5 năm đều không có người chú ý tới nàng, những môn sư huynh đệ từng nhận lời Thu phụ đều tức giận trợn trừng mắt. Bọn họ không có cơ hội ra tay cứu giúp, bởi vậy những điều kiện mà Thu phụ nhận lời với bọn họ vẫn luôn bị đông lạnh, một lần cũng chưa được thực hiện.
Biến cố bắt đầu phát sinh vào năm nay.
Thu phụ vẫn luôn lưu ý động tĩnh trong cung, chỉ là huyện Thanh Thành cách kinh thành quá xa, bất cứ tin tức nào được truyền tới lỗ tai Thu phụ đều đã muộn, mà biến cố trong cung lại xảy ra quá nhanh, tới khi Thu phụ phản ứng lại thì nữ nhi của mình đã trở thành phi tần được sủng ái nhất trong cung rồi.
Thời điểm bệnh mèo đang lan tràn trong cung, nàng tình cờ tìm được nguồn gốc căn bệnh, trở thành người đầu tiên mang long thai, sau đó liên tục được thăng phân vị. Khi đủ loại tin tức truyền vào trong tai Thu phụ, Thu phụ có một loại cảm giác không rõ, mỗi lần ông đều nghi ngờ rốt cuộc đó có phải nữ nhi ngốc nhà mình hay không.
Không nói tới chuyện khác, dựa theo hiểu biết của ông về nữ nhi, với chỉ số thông minh của Thu Vãn thì nàng không có khả năng đấu thắng tâm cơ với các phi tần khác ở trong cung.
Nhưng cố tình Thu Vãn lại thật sự thành công.
Ngay giây phút Thu phụ gặp lại Thu Vãn, thấy nàng không ở trong cung mà lại xuất hiện tại Giang Châu, nhìn khuê nữ rời nhà nhiều năm nhưng không thay đổi quá nhiều ở trước mắt, không hiểu sao Thu phụ lại sinh ra ảo giác rằng nàng đã bị đuổi khỏi cung.
Thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên.
Lấy chỉ số thông minh của nàng, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Thu Vãn nhắc nhở nói: “Cha, con theo tướng công tới đây.”
Tướng công…… người được nữ nhi gọi là tướng công cũng chỉ có đương kim thiên tử.
Thu phụ hơi suy tư một phen, nhớ tới tin đồn mấy ngày gần đây, nói rằng Hoàng Thượng đi Nam tuần, tính thời gian thì chắc cũng tới Giang Châu rồi.
“Hắn…… Hắn đưa con theo?”
Thu Vãn sờ bụng, dịu dàng nói: “Tướng công thương con nhiều năm chưa về nhà nên mới tiện đường cho con đi cùng, nếu hôm nay không gặp cha ở đây, ngày mai con và tướng công cũng sẽ khởi hành đến huyện Thanh Thành, sau đó trở về nhà thăm cha nương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu phụ tặc lưỡi.
Không thể tin được, không thể tin được.
Nữ nhi của ông chẳng những trở thành người chiến thắng trong cuộc chiến thâm cung, thế nhưng còn khiến hoàng đế trầm mê nữ sắc, chuyến Nam tuần long trọng như vậy mục đích lại là vì đưa Thu Vãn trở về thăm nhà.
Thu phụ hoàn toàn thả lỏng, ông giật giật thân thể, thoải mái ngả lưng vào ghế dựa, dưới cái nhìn của người bên ngoài thì tư thế này khá kỳ quái.
Thu phụ nhàn nhạt hỏi: “Vậy lần này con trở về sẽ ở lại trong nhà bao lâu?”
Thu Vãn khẽ lắc đầu, nói: “Phải xem ý tứ tướng công.”
Thu phụ gật đầu.
“Con nghe nói mấy tháng trước huynh trưởng đã thành thân, cha cũng không phái người nói cho con một tiếng.” Thu Vãn oán trách nói: “Nếu không phải Huệ…… Huệ phu nhân nói cho con, con cũng không biết chuyện này.”
Thu phụ nhìn sang bên cạnh, ánh mắt chạm đến một nữ tử ăn mặc kiểu phụ nhân, trong lòng hiểu rõ đây chính là Huệ tần mà Thu Vãn vừa nhắc đến. Thu phụ gật đầu với nàng, lúc này mới lại nói: “Cho dù nói với con, con cũng không thể trở về, dứt khoát liền thôi đi đỡ phải vất vả cho người đưa tin.”
Thu Vãn: “……”
Trước bộ dáng lười biếng đúng lý hợp tình của cha, Thu Vãn nửa câu cũng không nói nên lời.
“Lúc trước con viết thư cho cha, cha có nhận được không?”
“Nhận được.”
“Ở trong thư con còn nói muốn cha hồi âm cho con, nhưng con đợi rất lâu vẫn không nhận được thư của cha.” Nam tuần là một sự kiện trọng đại, phải chuẩn bị mất vài tháng, Thu Vãn đã sớm viết thư cho người trong nhà, mấy tháng nay nàng vẫn luôn chờ hồi âm, ai biết chờ rồi lại chờ, cuối cùng ngay cả tờ giấy cũng không có.
Thu phụ càng nằm thoải mái hơn: “Phiền toái.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn hoàn toàn không nói ra lời.
Nàng nhịn không được oán trách nói: “Chẳng lẽ nhiều năm không gặp, cha không có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Thu phụ thầm nghĩ có chuyện gì của con mà ta không biết?
Tuy nhiên miệng lại nói: “Tình hình trong nhà không phải con cũng phái người điều tra rành mạch rồi sao.”
Thu Vãn nghẹn họng.
Nàng quay đầu nhìn sang Huệ tần, ở trong mắt Huệ tần nàng thấy được cảm giác bất lực.
Thu Vãn không nghĩ tới chuyện Huệ tần giúp nàng hỏi thăm tình hình trong nhà thế nhưng lại trở thành lý do phản bác của Thu phụ.
Lời Thu phụ nói không sai, tất cả chuyện xảy ra ở nhà nàng đã sớm nhận được tin tức rõ ràng.
“Nhưng chính miệng cha nói với con khác với việc con nghe từ miệng những người khác chứ.”
Trong mắt Thu phụ lộ ra vài phần ý cười: “Con cũng đang mang thai hài tử rồi, vì sao vẫn trẻ con như chưa xuất giá thế.”
Thu Vãn đúng lý hợp tình nói: “Cha cũng không khác gì lúc con còn thiếu niên.”
Thu phụ hừ một tiếng, không nói gì.
Ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên trong nhã gian này xa xa có thể nhìn thấy chiếc thuyền rồng thật lớn đang đậu bên bờ sông. Thu phụ suy tư, hỏi: “Con định bao giờ trở về?”
Thu Vãn sửng sốt, ý thức được ông đang nói đến việc trở về huyện Thanh Thành, vội vàng hỏi lại: “Khi nào cha trở về?”
“Hôm nay.”
“Sớm như vậy?!” Thu Vãn thất vọng.
“Nương con đang ở trong nhà chờ ta.”
Thu Vãn thở dài: “Tướng công còn chút sự vụ phải xử lý, chỉ sợ ngày mai con mới có thể xuất phát, nếu nương và ca ca cũng ở Giang Châu thì tốt rồi, như vậy không cần chờ đến ngày mai, hôm nay là có thể gặp được.”
Thu phụ ngẫm nghĩ, nói: “Giang Châu quá lớn, phiền toái.”
Thu Vãn: “……”
Huyện Thanh Thành là một huyện nhỏ, bởi vì diện tích có hạn nên cũng không xảy ra chuyện gì phiền toái, quản lý dễ dàng, thông thường chưa tới một canh giờ là có thể giải quyết xong tất cả sự vụ. Thời gian còn lại, Thu phụ có thể quang minh chính đại mà lười biếng. Đây mới là địa phương hợp ý Thu phụ nhất.
Huệ tần lôi kéo Thu Vãn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ chúng ta có thể nói với…… hắn một tiếng, hôm nay chúng ta rời đi trước, ngày mai hắn đến sau cũng được.”
Thu Vãn dở khóc dở cười, vội vàng lắc đầu.
Nếu thật sự làm như vậy, không biết Hoàng Thượng sẽ bị tức giận thành cái dạng gì đâu.
Không ai hiểu rõ tính nết trẻ con của Hoàng Thượng hơn Thu Vãn, chỉ riêng việc nàng và Huệ tần nương nương bỏ mặc Hoàng Thượng mà đi dạo phố đã khiến Hoàng Thượng tức giận không thôi rồi. Nếu hiện tại nàng lại theo cha về nhà, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ tức giận tới mức nhổ lông Sửu Cầu mất.
Nghĩ tới Sửu Cầu, Thu Vãn không chút nghĩ ngợi lập tức phủ quyết đề nghị này.
“Không bằng cha cho người trở về nhắn với nương một câu, như vậy nương cũng có thể chuẩn bị, còn cha ở lại đây ngày mai khởi hành cùng con. Cha, cha thấy vậy được không?” Đôi mắt Thu Vãn sáng lấp lánh nhìn Thu phụ.
Thời gian về nhà bỗng nhiên bị trì hõan một ngày, Thu phụ theo bản năng mà nhíu mày, nhưng nghĩ đến đây là chủ ý của nữ nhi, mà mình cũng có thể ở chung với nữ nhi thêm một ngày, lông mày ông mau chóng giãn ra, gật đầu đáp ứng.
“Cứ theo lời con nói mà làm.”
Thu Vãn vui vẻ: “Thật tốt quá, con sẽ cho người trở về báo với nương.”
Trương công tử bên cạnh lên tiếng: “Không bằng để ta đi cho, đúng lúc ta muốn rời khỏi Giang Châu, vốn dĩ định tới từ biệt Thu huynh, trùng hợp đi ngang qua huyện Thanh Thành, xe ngựa của ta ở ngay bên ngoài, không bằng để ta gửi lời nhắn tới tẩu tử, như vậy hai người đỡ phải cử người đi thêm một chuyến.”
Thu Vãn chần chờ.
Thu phụ vui vẻ đồng ý: “Vậy phiền toái đệ rồi.”
“Không phiền toái không phiền toái, Thu huynh giúp đỡ ta quá nhiều chuyện, ta còn không biết nên đáp tạ Thu huynh như thế nào đâu.” Trương công tử nói xong liền đứng dậy “Việc này không nên chậm trễ, hiện tại tại hạ lập tức xuất phát. Thu huynh, chờ lần sau tiểu đệ quay trở lại, Thu huynh nhất định phải đáp ứng lời hẹn của tiểu đệ.”
Thu phụ không mặn không nhạt hừ một tiếng, không đáp ứng cũng không phủ quyết.
Thu Vãn biết ý tứ của ông.
Chuyện này còn phải phụ thuộc vào tâm tình, nếu khi đó tâm trạng ông không tốt, hoặc là bệnh lười biếng lại phát tác, như vậy lỡ hẹn chắc là điều chắc chắn.
Nhìn vị Trương công tử kia vui vẻ phấn chấn rời đi, Thu Vãn không khỏi nhìn hắn ta bằng ánh mắt đồng tình.
Vị Trương công tử này nhất định là mới quen biết cha nàng không bao lâu, đổi thành những lão bằng hữu khác khẳng định hiểu rõ tính cách của cha, bọn họ phải ép bằng được cha nàng nói ra lời đáp ứng mới yên tâm bỏ qua. Tuy rằng ông thường xuyên lỡ hẹn, nhưng nếu đã mở miệng đáp ứng rồi, cha nàng nhất định sẽ thực hiện.