Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 72: Thủ Đoạn Cao Minh.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 72: Thủ Đoạn Cao Minh.

Chương 71

Edit: Hướng Dương

Trì Yên hừ khẽ: “Anh đã gặp tiểu yêu tinh nào mập mạp như thế chưa?”

Bên kia, Khương Dịch chắc là vẫn đang ở công ty, vì Trì Yên nghe thấy âm thanh lật giấy xen lẫn tiếng gõ bàn phím, đầu dây kia nháy mắt trở nên yên tĩnh, giống như đang suy nghĩ xem làm sao nên trả lời vấn đề này.

Trì Yên cũng không vội hỏi lại, tiếp tục lật xem đồ đạc.

Bởi vì tất cả đều là quần áo được xếp chồng lên nhau nên dù chiếm hết diện tích vali nhưng cũng không hề nặng.

Không thể không thừa nhận rằng Khương Dịch quả thật tỉ mỉ hơn so với cô nhiều.

Bất kể là phương diện nào.

Khương Dịch cũng không suy nghĩ quá lâu, chỉ mất mười mấy giây, đầu bên kia hoàn toàn yên lặng, chỉ còn sót lại giọng đàn ông trầm thấp: “Chưa từng thấy.”

Dừng một chút, không để Trì Yên thẹn quá hóa giận, anh lại bổ sung thêm: “Quần áo là chuẩn bị cho hai người các em, bên đó lạnh, mặc một bộ thôi không đủ.”

Trì Yên nghe rõ, ý của Khương Dịch là mặc quần áo bình thường trước sau đó khoác cái size XXL này ra bên ngoài.

Tuy rằng chưa mặc vào nhưng trước mắt Trì Yên đã hiện ra hình ảnh kia.

Không phải giống heo mà là chim cánh cụt.

Trì Yên theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào gương, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì xấu quá…”

“Sai trọng điểm rồi, Trì Yên, em không phải đi xem mắt.” Khương Dịch ngừng cười. “Chồng em còn đang ở nhà đấy.”

Trì Yên chỉ thuận miệng than phiền không ngờ lại có người cho là thật.

Bên kia lại nhẹ giọng dặn: “Ngoan…”

“Biết rồi.” Trì Yên lấy hết quần áo trong vali ra, phân loại theo kích thước xong xuôi, đợi lát nữa sẽ cầm hai cái mang cho Khương Vận, cô vừa gấp lại cẩn thận, vừa đáp: “Em sẽ nghe lời ông xã.”

Khi Trì Yên gọi điện thoại cho Khương Dịch phần lớn đều không phải chuyện gì nghiêm túc, đề tài có thể tùy ý nghĩ ra, sau đó cũng có thể kết thúc bất cứ lúc nào.


Một cuộc điện thoại gọi đi cũng mất gần mười phút, kết thúc là vì tiếng bụng Trì Yên reo lên truyền qua điện thoại.

Lúc cô bị Khương Dịch ép buộc đi ăn cơm đã là hơn tám giờ tối.

Khách sạn phục vụ đồ ăn tới tận cửa, Trì Yên vừa mới tìm thấy số điện thoại của phục vụ chuẩn bị gọi đi thì thấy tin của Khương Vận gửi tới.

Vừa nãy cô gọi điện thoại quá tập trung nên chậm mất mười mấy phút mới nhìn tới.

Khương Vận: ( Chị cảm thấy nên đặt cho em một quy định, không được gọi điện thoại cho Khương Dịch khi đang nói chuyện công việc. ) Bị Khương Vận nói trúng tim đen, Trì Yên chợt cảm thấy đuối lý, thuận miệng bịa ra một cái cớ: ( Không gọi điện thoại, vừa nãy em vào nhà vệ sinh một lát. )

Khương Vận: “Ăn chưa?”

Trì Yên: “…”

Khương Vận hỏi chuyện này thật là vừa đúng lúc.

Khương Vận không hề nghĩ tới phương diện này, thấy cô không trả lời liền trực tiếp gọi điện thoại tới: “Vừa nãy đặt bữa tối, Tiểu Trì, cùng qua đây ăn đi. Đúng lúc có chuyện muốn nói với em.”

Ban nãy Khương Vận gọi điện cho Trì Yên báo tin tức cho cô, một đoạn dài đều liên quan tới công việc lần này và cả thời gian phát sóng [ Người Dẫn Đường ].

Chuyện công cơ bản nói xong rồi, còn lại chắc cũng chỉ có thể là chuyện tư thôi.

Trì Yên không hỏi nhiều, chỉ ôm quần áo vào lòng sau đó đi tới phòng Khương Vận ở cách vách.

Khương Vận không sợ lạnh như Trì Yên, vì vậy trong phòng nhiệt độ điều hòa cũng để thấp hơn một chút, Trì Yên cảm thấy lạnh liền dứt khoát mặc lên người áo khoác dày ngồi ăn cơm cùng cô ấy.

Kết quả mới ăn được một nửa lại cảm thấy nóng, Khương Vận đưa tay kéo quần áo của cô, “Tiểu Trì, chị có thể hiểu được em yêu thích cái áo này nhưng cũng không cần ăn cơm cũng mặc chứ?”

Trì Yên thật sự nóng, dứt khoát thay thành một tấm chăn mỏng.

Hôm nay Khương Vận có gì đó không đúng lắm.

Hoặc phải nói là, tối nay Khương Vận hơi là lạ.

Trì Yên ăn cơm mười mấy phút, thỉnh thoảng có thể cảm nhận được tầm mắt của Khương Vận lướt qua, như có như không. 

Cũng không nói gì, chỉ nhìn cô.


Cuối cùng sau khi đút một miếng vào miệng, Trì Yên cắn đũa ngẩng đầu nhìn Khương Vận: “Chị Vận, chị nhìn em như vậy làm gì?”

Lần gần nhất Khương Vận nhìn cô như thế hình như là lúc cô ấy tới nhà tìm Trì Yên, kết quả lại bất ngờ nhìn thấy Khương Dịch ở trong nhà.

Trì Yên có ấn tượng sâu sắc với ánh mắt này, luôn cảm giác mình lại mắc sai lầm gì đó, có chút chần chừ lo lắng hỏi: “Lẽ nào em phạm lỗi gì rồi à?”

Nếu đã hỏi thì Khương Vận cũng không giấu, vừa đặt đũa của mình xuống vừa tiện tay lấy đôi đũa Trì Yên đang cắn trong miệng ra.

“Tối nay gọi em qua đây là muốn nói cho em chuyện của dì Phùng.”

Trì Yên nghẹn một cái.

May mà Khương Vận lấy đũa ra rồi nếu không… cô sợ mình sẽ cắn gãy nó mất.

Tư thế ngồi của Trì Yên trở nên cứng ngắc, trong miệng rõ ràng còn lưu lại vị thơm ngon của món hải sản nhưng cô lại cảm thấy chẳng có mùi vị gì.

Khương Vận thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, họ nhẹ một cái mới nói tiếp: “Hôm nay chị cũng mới biết việc này.”

Phùng Tân Lam định cư ở nước ngoài, chuyện bà ấy về nước hôm nay vô tình gặp phải Khương Vận mới biết.

Trì Yên không lên tiếng.

Khương Vận lại nói tiếp: “Vừa nãy chị nhìn thấy bà ấy, bà ấy còn nói muốn chị chăm sóc em thật tốt.” Xem ra người này cũng hiểu cô khá rõ.

Trì Yên vẫn giữ yên lặng. Đối với đề tài này cô thật sự không có lời nào muốn nói.

“Chị không rõ có phải Khương Dịch đã sớm biết không, nhưng nó chưa từng đề cập với chị.” Khương Vận rất nhanh quay lại đúng đề tài. “Trước đây chị chỉ cảm thấy em và bà ấy có ngoại hình giống nhau, nhưng thật sự chưa từng nghĩ gì nhiều, em biết tại sao không?”

Khương Vận có tâm tình hỏi Trì Yên nhưng cô căn bản không có tâm tình trả lời.

Tâm trạng cô lúc này đã rơi xuống đáy vực rồi. Không có sức lực để nói chuyện.

Khương Vận cười: “Bởi vì cảm thấy hai người chỉ có ngoại hình là giống nhau thôi, trên địa cầu mấy tỉ người, người có dáng vẻ giống nhau nhiều như vậy…”

Cho nên, sức mạnh của gen di truyền có lúc đúng là quá lớn, giờ phút nào cũng nhắc nhở cô về sự thật này.


“Chị không nghĩ nhiều là vì, hai người ngoài ngoại hình giống nhau ra thì không có bất kỳ điểm nào tương đồng.”

Khương Vận còn nhớ lần đầu gặp Trì Yên, ấn tượng đối với cô gái này chính là con thỏ trắng nhỏ, quá mức thuần khiết.

Mỗi lần Khương Dịch nghe thấy đều chỉ cười, cũng không phản bác.

Rốt cục Trì Yên không nhịn được hỏi một câu: “Vậy bà ấy là kiểu người gì?”

Không hiếu kỳ là không thể.

Phùng Tâm Lam trong trí nhớ của cô, toàn bộ hình ảnh đều mơ hồ, mơ hồ tới mức gió thổi mưa rơi là không còn sót lại chút dấu vết nào.

Khương Vận dùng tám từ tổng kết: “Trong ngoài bất nhất, thủ đoạn cao minh.”

Trì Yên nâng mắt nhìn cô ấy, đáy mắt trong veo, không nhìn ra bao nhiêu tâm tình.

“Chị nhớ khi bà ấy vừa mới gả vào nhà chị không bao lâu thì mang thai, sau đó cùng người nhà đi tới bệnh viện làm kiểm tra xác nhận là con trai. Thế nhưng cha chị vốn không phải là người đàn ông tốt, vợ mang thai nhưng vẫn vui chơi bên ngoài.”

“Sau đó có một người phụ nữ cũng mang thai, liền đến nhà khiêu khích. Em đóan xem ngày đó xảy ra chuyện gì?”

Trì Yên đoán: “Người phụ nữ kia sảy thai?”

“Sai.” Khương Vận ghé sát lại “Dì Phùng xảy thai.”

Trì Yên trợn tròn mắt, cảm thấy khó mà tin nổi.

Khương Vận khẽ cười một tiếng: “Cha chị còn có một tật xấu, đó là trọng nam khinh nữ. Người phụ nữ kia mang thai là con gái, còn muốn khiến cho ông ấy mất đi đứa con trai một cách không rõ ràng, vốn khi đó suýt nữa đã có thể chen chân kéo vị trí của dì Phùng xuống, kết quả lại thất bại ở bước cuối cùng.”

Khương Vận ngoắc ngoắc ngón tay với Trì Yên.

Rõ ràng trong phòng không có ai khác nhưng Khương Vận vẫn nói thì thầm: “Nói cho em biết Tiểu Yên, dì Phùng cố ý đó.”

Hồi đó Khương Vận còn nhỏ, còn đang ở trong nhà.

Một lần nửa đêm cô đói bụng mà tỉnh ngủ, muốn xuống lầu tìm đồ ăn, kết quả vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy Phùng Tân Lam đang gọi điện thoại.

Là liên quan tới chuyện thuốc phá thai.

Bà ấy vì muốn giải quyết tiểu tam kia mà dùng cả bản thân để tính kế.

“Đúng rồi, còn có một chuyện, khả năng lần đó bà ấy uống thuốc đã để lại di chứng, sau đó cũng không mang thai được nữa.”

Có ý nghĩ gì đó thoáng qua trong đầu, còn chưa kịp thành hình đã bị câu nói tiếp theo của Khương Vận phá tan, “Đến nỗi cha chị quá áy náy với bà ấy, sau dù vẫn chơi bời bên ngoài, cũng không đề cập tới chuyện ly hôn.”


Khương Vận hỏi cô: “Tiểu Trì, em nói bà ấy làm như vậy là tốt hay xấu?”

Toàn bộ quá trình Trì Yên cũng không nói chữ nào, mãi tới khi câu chuyện gần kết thúc cô mới lên tiếng: “Đối với bản thân bà ấy, hẳn là chuyện tốt rồi.”

Chí ít bà ấy muốn theo đuổi vinh hoa phú quý, cũng đã giành được sự đảm bảo.

Trừ khi nửa đêm tỉnh mộng, nếu không… sao còn không để ý sau này có con cái dưới gối hầu hạ không?

*

Sau khi Trì Yên trở về phòng mình, lăn lộn khó ngủ.

Cố gắng mới thiếp đi thì lại gặp ác mộng không ngừng.

Trong mộng tất cả mọi người đều không có mặt mũi, Trì Yên tỉnh lại khỏi cơn mơ, cầm lấy điện thoại nhìn, mới hơn ba giờ sáng.

Trời tối người vắng, ngoài cửa sổ đèn đường đều đã tắt.

Ngoại trừ nhìn thấy ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, tất cả đều là bóng tối mờ mịt.

Trì Yên người đầy mồ hôi, thật sự không ngủ được chỉ có thể cầm điện thoại di động xem mấy bộ phim.

Mãi cho tới hơn bảy giờ sáng, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào, Trì Yên vẫn không hề buồn ngủ.

Khương Vận nói với cô một câu chuyện cũ còn hấp dẫn hơn so với tình tiết phim, đợi Trì Yên trở nên tỉnh táo mới đột nhiên ý thức được câu nói đầu tiên mà Khương Vận đề cập – Cô ấy nói, ngày hôm qua đã thấy Phùng Tân Lam rồi.

Trì Yên giơ tay sờ trán, cảm giác trên tay có một lớp ẩm ướt mỏng.

Vừa buông tay ra, màn hình di động liền sáng lên.

Không phải Khương Dịch, cũng không phải Khương Vận. 

Là một dãy số xa lạ.

Trì Yên mơ hồ có thể đoán được là ai, cô thẳng tay ngắt máy.

Chuông điện thoại nhanh chóng tiếp tục vang lên, Trì Yên vốn định ngắt, kết quả vừa nhìn lên màn hình lại thấy lần này là Khương Dịch.

Trì Yên ngồi xuống giường, trượt tới nút nhận cuộc gọi, nhẹ nhàng “A lô” một tiếng, vì có chút yếu ớt nghe không giống bình thường.

Giọng nam từ đầu kia truyền tới: “Sao vậy?”

• 07/04/2018 – 10/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.