Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 73: Nói Rõ Ràng Một Lần.
Chương 72
Edit: Hướng Dương
Giọng Trì Yên vẫn buồn buồn, giống như cách một lớp chăn bông: “Chị Khương Vận nói với em chuyện của chú hai anh với… bà ấy.”
Cô thật sự không tìm được từ thích hợp để xưng hô với Phùng Tân Lam.
Gọi là thím hai, hay là… mẹ?
Đều không thuận miệng, Trì Yên còn không cảm thấy tự nhiên bằng gọi “Phu nhân Phùng”, dù thế nào cũng không thích hợp, cô dứt khoát dùng “bà ấy” để thay thế.
Tuy nhiên Khương Dịch nhất định hiểu được.
Đại từ “bà ấy” thật sự quá rộng, nếu như bình thường Khương Dịch nhất định không đoán ra là ai.
Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, Trì Yên thật sự bất thường.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Chị Khương Vận nói hôm qua đã gặp bà ấy ở đây.”
Chỉ cần Khương Dịch hỏi, dường như Trì Yên sẽ không che giấu.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai bên nhất thời trở nên yên tĩnh.
Vào lúc Trì Yên nghĩ rằng Khương Dịch sẽ lại hỏi thêm một câu “Sau đó thì sao”, người đàn ông này đột nhiên đổi chủ đề, “Nhớ anh không?”
Trì Yên không biết trả lời ra sao.
Dù sao mới xa nhau một ngày, loại tâm tình này vẫn còn chưa xuất hiện.
Khương Dịch lại hỏi: “Muốn gặp anh không?”
Lần này Trì Yên không đáp.
Buổi tối cô không nghỉ ngơi tốt, suy nghĩ mặc dù không được minh mẫn nhưng cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời anh nói.
“Bà xã, muốn gặp anh không?”
Trì Yên không do dự nữa, “Không muốn.”
“Trì Yên…”
Giọng người đàn ông thay đổi rõ rệt, kéo dài tới âm cuối lại rất nhanh trở về bình thường.
Trì Yên thậm chí có thể tưởng tượng vẻ mặt của Khương Dịch khi nói hai từ này, lông mày hơi nhíu, mắt đào hoa hơi nheo lại, nghiêm túc hơn so với bình thường.
Hơn nữa, có người lúc nghiêm túc thường thích gọi đầy đủ cả tên cô.
Khóe miệng Trì Yên mấp máy, “Làm việc chăm chỉ.”
Lần này đến lượt Khương Dịch không lên tiếng.
Trì Yên: “Anh không nên tới.”
Nếu như đặt ở thời cổ đại, cô đã trở thành hồ ly tinh khiến Quân vương bỏ bê triều chính rồi.
Khương Dịch vẫn chưa đáp lời.
Trì Yên nhỏ nhẹ nói thì thầm: “Khương Dịch, anh nói với em một tiếng đi.”
“Nói gì?” Anh nhẹ nhàng cười, “Em không muốn gặp anh, anh cũng không muốn nói chuyện.”
“…”
Chuông điện thoại trong phòng ngủ vang lên vài tiếng, chắc là tối qua Trì Yên đã nhờ phục vụ gọi điện đánh thức.
Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên đã bảy giờ rưỡi rồi.
Trì Yên nhanh chóng giải quyết người ở đầu dây bên kia, chui ra từ trong chăn: “Không nói gì thì em ngắt điện thoại đây…”
Cô thầm đếm trong lòng 3 giây, vẫn không nghe thấy Khương Dịch nói chuyện, khẽ hừ một tiếng, vừa định thở mạnh ngắt điện thoại liền nghe thấy anh nói: “Được.”
“Khương Dịch!”
“Hôn anh một cái rồi ngắt máy.”
Trì Yên: “…”
Cô chưa bao giờ thấy Khương Dịch buồn nôn như vậy, bèn kích động hôn một cái lên mu bàn tay, “chụt” một tiếng, tuy rằng nhỏ nhưng cực kỳ mờ ám.
Trì Yên hơi sửng sốt, sau khi nghe được tiếng cười của người đàn ông thì liền cúp điện thoại.
Tuy rằng lúng túng kết thúc, nhưng ít nhất hiệu quả cũng tốt.
Sau một cuộc điện thoại, Trì Yên cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều.
Đúng đến tám giờ, Trì Yên quấn hai lớp áo khoác ra ngoài, lúc ngồi ở đại sảnh chờ Khương Vận, cô thuận tiện ăn điểm tâm luôn.
Núi Trường Hắc cách khách sạn rất gần, hoàn toàn đủ thời gian cho cô ăn xong bữa sáng.
Khương Vận cũng xuống rất nhanh, vừa ngồi xuống đã chú ý tới hai quầng mắt đen xì của Trì Yên, “Hôm qua bị bắt vào vườn thú đóng vai quốc bảo à?”
Cô ấy dường như đã quên mình chính là nguyên nhân biến Trì Yên thành quốc bảo.
Trì Yên ai oán nhìn cô ấy một cái, Khương Vận liền bật cười, “Hôm qua nói với em nhiều như vậy, chuyện quan trọng nhất lại quên mất.”
Cô cắn bánh bao, “Em không muốn nghe.”
“Cái này nhất định phải nghe.”
Khương Vận lập tức trở nên nghiêm túc, “Nếu quả thật dì Phùng không có cách nào có thai được nữa, em biết điều này có ý là gì không?”
Trì Yên nâng mắt nhìn cô ấy, bánh bao cũng quên cắn, lập tức rơi xuống đĩa lăn lăn mấy vòng.
Có nghĩa cô chính là đứa con duy nhất của Phùng Tân Lam.
Nhưng điều này thì liên quan gì tới cô?
Khương Vận: “Trước đó đã nói dì Phùng định cư ở nước ngoài, lần này bà ấy trở về… Rất có thể là muốn đưa em ra nước ngoài sống cùng.”
Ánh mắt Trì Yên lóe lên.
“Đương nhiên đây đều là suy đoán của chị. Cụ thể ra sao mấy này nữa sẽ biết thôi.”
Phùng Tân Lam sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới đây, tám chín phần là biết Trì Yên tới đây quay, nên cũng tới theo.
Nếu đã cố ý sắp xếp, thì chắc là sẽ nhanh chóng tìm tới thôi.
Điện thoại di động đúng lúc kêu lên.
Là số lạ lúc sáng sớm.
Trì Yên mặt không đổi sắc ngắt máy, sau đó thẳng tay dứt khoát kéo số này vào danh sách đen.
*
Khi Trì Yên và Khương Vận đến địa điểm quay, các thiết bị ghi hình cũng đã được chuẩn bị xong hết.
Bên cạnh là một cái lều giản dị, hẳn là dùng để làm phòng hóa trang,
Dưới chân núi quả nhiên nhiệt độ thấp hơn nhiều, khắp nơi tuyết phủ trắng xóa, phản chiếu tầng tầng ánh sáng lấp lánh.
Trước đây Khương Vận đã từng hợp tác với A.G, vì vậy đôi bên cũng khá quen thuộc, dẫn theo Trì Yên giới thiệu với mọi người.
Người cùng đi quay không nhiều, phần lớn Trì Yên đều đã từng gặp mặt, cô không hiểu quay phim và hậu kỳ nhưng cũng có ấn tượng với một vài nhân vật nổi tiếng trong giới.
Ví dụ như nhiếp ảnh gia là một người chuyên chụp cho các ảnh hậu, đoạt không ít giải thưởng quốc tế.
Chóp mũi và vành tai Trì Yên có chút hồng hồng, da cô vốn trắng bởi vậy lại càng trở nên nổi bật.
Khương Vận cầm tay cô, cùng đi vào bên trong lều hóa trang, nhắc nhở cô: “Lát nữa sẽ phải cởi trang phục, chỉ mặc váy chụp một vài bức toàn thân, còn lại chỉ cần chụp mặt thôi, hậu kỳ sẽ chỉnh sửa tốt.
Hai tay Trì Yên lạnh ngắt.
Khương Vận lại nắm lấy, “Tiểu Trì, OK chứ?”
Trì Yên gật đầu, A.G đã cho cô xem qua mẫu ảnh trước, chính là bức ảnh dưới trời băng tuyết mặc váy dài màu đỏ.
Màu trắng và màu đỏ chấn động thị giác, vẻ đẹp mười phần, như vậy càng có thể bộc lộ ngũ quan được khắc họa cẩn thận.
“Vậy là được rồi.” Khương Vận xoa xoa bàn tay cô, “Cố gắng một lần là qua.”
Trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp tới mức này, mỗi người đều muốn một lần là qua.
Trì Yên đáp một tiếng, đi vào lều hóa trang thay quần áo.
Máy quay điều chỉnh góc độ khá mất công, mãi tới mười giờ rưỡi mới chính thức chụp hình.
Trì Yên chỉ mặc một chiếc váy lộ vai, tuy rằng trên đùi vào eo đều dán miếng giữ nhiệt nhưng vừa đi ra cảm giác ấm nóng đã bị không khí lạnh đánh tan trong nháy mắt.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, Trì Yên tuy rằng lạnh tới mức hàm răng đều va vào nhau, nhưng trên cánh tay không hề bị ửng đỏ, góc chụp thay đổi nhiều lần nhưng không xảy ra sự cố nào.
Khương Vận đứng bên cạnh nhìn, vừa xem vừa gửi tin nhắn cho Khương Dịch, ( Khương Dịch, chị có lỗi với em. )
Bởi vì chỉ chụp một vài góc, thêm vào đó biểu hiện của Trì Yên khá hài lòng nên chụp toàn thân rất nhanh đã hoàn thành.
Tính ra vẫn là nhanh, chỉ mất nửa tiếng.
Nhiếp ảnh gia hô một tiếng ngừng, Khương Vận ngay lập tức mang áo khoác trùm lên người Trì Yên.
“Lạnh không?”
“Vẫn ổn.”
Ban đầu quả thật lạnh tới không chịu nổi, nhưng thời gian dài lại cảm thấy không có gì.
Trì Yên lại nói thêm một câu, “Nếu để cho Khương Dịch biết, em nhất định chết chắc rồi.”
Khương Vận: “…”
Khương Dịch đã biết rồi.
Qua được cửa ải khó nhất, con đường phía trước rộng rãi sáng sủa.
Phần sau chụp ảnh khá thuận lợi, vừa chụp vừa nghỉ ngơi, đến hơn bốn giờ chiều đã xong việc.
Bốn giờ ở đây không thể so với bốn giờ ở Lâm An, nhiệt độ đương nhiên là hạ thấp.
Ngoại trừ bầu trời vẫn sáng, thì không khác gì so với đêm khuya.
Trì Yên đeo mấy lớp khẩu trang, lúc muốn đeo thêm nữa thì Khương Vận cản lại vì sợ cô khó thở, “Vừa phải là được, buổi trưa chỉ mặc mỗi chiếc váy cũng không thấy em như vậy.”
Trì Yên trừng mắt.
Trong phòng và diễn chụp ở bên ngoài không giống nhau, từ lúc ra khỏi ống kính, tất cả giác quan lập tức nhạy bén, không cảm thấy lạnh mới là lạ.
Khương Vận vốn định nói thêm mấy câu, kết quả chuông điện thoại vang lên trước một bước.
Cô xem hiển thị, sau đó vừa liếc mắt nhìn Trì Yên, có chút bất đắc dĩ lại giống như thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, lúc này không cần đợi mấy ngày nữa, hôm nay có thể làm rõ rồi.”
Trì Yên cũng cúi đầu nhìn sang.
Bên trên hiện lên hai từ: Dì Phùng.
Sao cô lại quên rằng, cô cho Phùng Tân Lam vào danh sách đen nhưng bà ấy vẫn có thể gọi điện thoại cho Khương Vận.
Bên cạnh Khương Vận đã bắt máy, sau khi trầm mặc vài giây, câu đầu tiên nói ra là: “Đúng, chúng cháu đang định trở về.”
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Phùng Tân Lam hỏi tới cô.
Trì Yên nhéo ngón tay, đầu ngón tay lành lạnh, vô thức lạnh lẽo.
Cô có hơi thất thần.
Cũng không biết qua mấy phút, Trì Yên mới nghe Khương Vận mở miệng, lần này là nói với cô, “Trở về nói rõ ràng một lần đi, Tiểu Trì, em biết là, có những chuyện tránh cũng không thoát được.”
• 07/04/2018 – 10/07/2018 •