Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 71: Em Là Heo Chắc?


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 71: Em Là Heo Chắc?

Chương 70

Edit: Hướng Dương

Khương Vận đặt hai tấm vé máy bay, giờ cất cánh là 11h15, thời gian chưa đầy nửa tiếng.

Bởi vì tới sân bay là một chiều nên hai người gọi taxi đến.

Trì Yên xách theo một vali hành lý đơn giản, lúc xuống xe không chịu được che mắt, ánh mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, cô phải mất mười mấy giây mới hoàn toàn thích ứng được.

Lúc này Khương Vận mới hỏi cô một câu: “Không say máy bay chứ?”

Trì Yên lắc đầu, đi theo cô ấy vào bên trong sân bay.

Bây giờ đã là gần mười rưỡi sáng, còn cách thời gian làm thủ tục không đến một tiếng.

Bên trong sân bay người đến kẻ đi, âm thanh thông báo và tiếng trò chuyện hòa lẫn vào nhau truyền đến bên tai có chút ồn ào.

Trì Yên đeo khẩu trang, đưa tay ấn lên vị trí phía sau tai.

Cô rất ít khi đi máy bay, quy trình làm thủ tục bình thường cũng không quen thuộc như Khương Vận, chỉ yên lặng theo sát sau lưng cô ấy, không dám vượt quá khoảng cách an toàn nửa mét.

Khương Vận cười: “Theo sát như vậy, sợ lạc à?”

Cô ấy vốn chỉ nói vui thôi nhưng không ngờ lại nói đúng rồi.

Không phải Trì Yên chưa từng đi lạc.

Trì gia mấy năm trước không ở thành phố Lâm An mà là một thành phố khác, đối với Trì Yên mà nói, đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ.

Khi ấy vừa mới về Trì gia, ngay cả đường ra ga tàu cô cũng không biết nên đi thế nào.

Có một lần Trì Viễn Sơn dẫn cô ra ngoài, Trì Yên cũng đi theo sau ông. Bước chân của đàn ông dài, lại không chú ý quan tâm tới cô, một mình nhanh chóng băng qua đèn xanh đèn đỏ, kết quả lạc mất con gái từ lúc nào không hay.

Trì Yên đứng ở bên đường đối diện, nhìn chằm chằm đèn đỏ đã qua từ nửa phút trước.

Khi đó cô đã nghĩ, biến mất khỏi ngôi nhà đó cũng không phải là chuyện xấu.


Nhưng ý nghĩ này mới chỉ xuất hiện thoáng qua đã ngay lập tức bị Trì Yên gạt bỏ, lúc ấy cô còn chưa thi đại học xong, không thể tùy hứng được, cô không hề hoang mang đi tìm bốt điện thoại công cộng gọi cho Trì Nhiên.

Khi ấy Trì Nhiên tuổi còn nhỏ, dẫn theo một đám bạn thân đến tìm cô, còn mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngon.

Không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ai.

Thời gian càng dài, Trì Yên càng hiểu rõ, sau này ông nội rời đi, Trì Nhiên chính là lý do duy nhất để cô trở về Trì gia.

Trì Yên không nhớ rõ mấy năm trước cô và Trì Nhiên là dạng gì, bất kể dùng cách nào cũng không nhớ nổi.

Đối với ký ức của mình cô có chút xem nhẹ, còn chưa kịp ghi nhớ sâu sắc về Khương Dịch.

Rất kỳ lạ, trước đây rõ ràng cô không thích Khương Dịch nhưng tới khi sống cùng anh mỗi một chi tiết nhỏ cô đều nhớ rất rõ ràng.

Trì Yên cảm thấy khó lòng tin nổi.

Chưa kịp nghĩ rõ ràng thì có một bàn tay quơ quơ trước mắt, “Nghĩ đi đâu vậy?”

Khương Vận kéo cô dịch sang bên cạnh, tránh đường cho người khác, đang định kéo cô đi qua cửa kiểm tra, kết quả mới đi được vài bước đã quay trở lại, “Này Tiểu Trì, em có biết Tiểu Hồng Hoa hồi trước hay ngồi ở sân bay để trực chờ các ngôi sao không?”

Trì Yên biết người này.

Tiểu Hồng Hoa là người quen thuộc ở sân bay, dường như không kể ngày đêm đều trực chờ các ngôi sao để xin chụp ảnh và ký tên, từ người có danh tiếng cao xếp ở tuyến một cho tới người chẳng mấy ai chú ý giống như cô nửa năm về trước.

Tên gọi này là do mỗi lần cô ấy xuất hiện trên đầu đều cài một đóa hoa màu đỏ rất đẹp.

Có điều bởi vì Trì Yên không thường xuyên đi máy bay nên cô chưa từng trực tiếp nhìn thấy Tiểu Hồng Hoa bao giờ, nghe Khương Vận nói vậy thật sự muốn được chiêm ngưỡng dáng vẻ của cô ấy một lần.

Cô gật đầu, nhưng còn chưa kịp quay lại nhìn xem thì đã bị Khương Vận giữ lại, “Chúng ta mau đi thôi, không thể chạm mặt cô ấy được. Nếu cô ấy có muốn chụp ảnh đi nữa thì cũng phải đợi trở về, bây giờ không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

Trì Yên lập tức thu lại lòng hiếu kỳ, kéo khẩu trang lên cao, cầm hành lý rảo bước nhanh hơn.

Tiếng huyên náo từ bốn phía vang lên, cô nghe thấy có giọng nữ kích động gọi tên mình, có lẽ là từ miệng của Tiểu Hồng Hoa.

Trì Yên giống như đang bị truy sát vậy, càng bước nhanh hơn.


Khương Vận tính toán thời gian có thể nói là vô cùng hoàn hảo.

Từ lúc qua cổng kiểm tra cho tới khi soát vé, giữa đường chỉ rảnh rỗi mấy phút.

Tuy rằng Trì Yên không say máy bay thế nhưng vừa ngồi xuống đã cảm thấy mệt mỏi, sau khi liên tục ngáp mấy cái thì được Khương Vận ném cho một cái bịt mắt,”Ngủ một lát trước đi.”

Trì Yên nhắm mắt đáp lại, ngủ được một lát là máy bay đã đáp xuống mặt đất.

Phía A.G đã chuẩn bị sẵn khách sạn, Trì Yên mới xuống khỏi taxi không kìm được run lên cầm cập.

Cô biết nơi này lạnh nhưng không nghĩ lại lạnh tới như vậy.

Ngoài đường khắp nơi đều là áo khoác lông, Trì Yên và Khương Vận nhìn qua như người lạc loài.

Khương Vận lạnh tới mức răng cũng va vào nhau, thấp giọng kêu: “Sao lại lạnh thế chứ?”

Lúc tới cô đã xem dự báo thời tiết rồi, có trách thì chỉ trách đối với nhiệt độ dưới mức 0 cô không có khái niệm gì nhiều.

Từ bên đường tới khách sạn khoảng cách mười mấy mét, lúc Trì Yên và Khương Vận đi qua cảm giác giống như trần truồng lăn lộn trong băng tuyết một vòng vậy.

Không khí theo khe hở trên quần áo lùa vào trong, cảm giác lạnh thấu xương.

Tới khi Trì Yên đứng trước quầy lễ tân, nước mũi đã chảy thành hàng.

Cô gái đứng trước quầy nhận ra cô, sau khi giải quyết thủ tục xong xuôi còn cùng cô chụp ảnh lưu niệm, phút chốc đã biến thành fan hâm mộ: “Chị ơi, em có thể đăng lên Weibo không?”

Khương Vận lấy hai cốc cà phê từ máy pha cà phê tự động, đưa cho cô một cốc sau đó thuận tiện liếc nhìn bức ảnh cô gái kia vừa chụp, “Nước mắt nước mũi chảy thế kia, lau đi, nếu để chồng em nhìn thấy lại bảo chị ngược đãi em.”

Nhân viên lễ tân đã cẩn thận đưa thẻ phòng ra, Trì Yên để ý thấy ánh mắt vừa mờ ám vừa đầy thiện ý của cô ấy, lễ phép nói cảm ơn.

Sau khi đi vào thang máy, Khương Vận cuối cùng cũng chú ý tới vali hành lý của cô, “Mang cái gì vậy?”

Cửa thang máy đóng lại, Trì Yên nhìn thấy trong gương cả chóp mũi lẫn hai mắt của mình đều đỏ ửng, cô xoa nhẹ dưới mũi.

“Khương Dịch chuẩn bị cho em, em còn chưa kịp xem.”


Khương Vận: “Tại sao không có ai chuẩn bị cho chị?”

Trì Yên: “Bởi vì chị không có ông xã đó.”

Khương Vận: “…”

…Con bé chết tiệt này!

Trì Yên vừa vào khách sạn đã lăn ra ngủ, mãi cho tới hoàng hôn mới thức dậy.

Khương Vận ở ngay phòng sát vách, điều hòa trong phòng rất ấm áp, cô ấy không muốn ra ngoài nên mọi giao tiếp đều sử dụng điện thoại.

Vừa mở mắt, Trì Yên đã nhìn thấy Khương Vận gửi tới một chuỗi những nhắc nhở liên quan tới buổi chụp hình ngày mai, còn kèm theo ảnh về địa điểm chụp ảnh trong hai ngày này.

Chụp ảnh quảng cáo bắt đầu lúc 8 giờ ngày mai, địa điểm cũng khá độc đáo, chọn cảnh ở chân núi Trường Hắc.

Mấy ngày trước thành phố Tấn Bắc có tuyết rơi, dưới chân núi tuyết đọng lại còn chưa tan, khắp nơi đều trắng xóa, trắng tới không tưởng.

Trì Yên tạm thời không thưởng thức được vẻ đẹp của nó.

Có điều thông qua bức ảnh có thể nhận ra nhiệt độ ở đó lạnh tới mức nào, cô vô thức quấn chặt chăn hơn.

Khương Vận: ( Chuyện em bị Tiểu Hồng Hoa đuổi theo lại lên hot search rồi, mặc dù thứ hạng không cao nhưng mà… Ha ha ha em tự xem đi. )

Đăng nhập vào Weibo, Trì Yên lập tức nhìn thấy tin tức giải trí kia.

Tiêu đề là như vậy [ Tiểu Bạch Hoa bí mật lên máy bay, bị Tiểu Hồng Hoa đuổi theo chặn đường! ] phía dưới hẳn là bức ảnh do phóng viên chụp được, điều chỉnh ánh sáng rất có tâm.

Cô chỉ lộ ra một đôi mắt, sáng long lanh, không quên nhìn ống kính, giống như vừa hoảng sợ khi nhìn thấy bị người khác đuổi theo.

Trì Yên bình luận ở phía dưới: ( Cảm ơn ngài khiến tôi xinh đẹp. ) Dù không phải tin tức gì lớn, nhưng chí ít cũng chứng minh được rằng cô không cần dựa vào bất kỳ người nào, tự mình cũng đã có độ hot nhất định rồi.

Trì Yên là người rất dễ thỏa mãn, đắc ý mà quên luôn Khương Vận, cô thoát ra khỏi bài báo cầm điện thoại gọi cho Khương Dịch.

Đã hơn bảy giờ tối.

Lúc này bóng đêm đã bao phủ bầu trời, bên ngoài hàng vạn ánh đèn chiếu vào khiến cả căn phòng dù không bật đèn cũng không cảm thấy tối.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Khương Dịch mở lời trước: “Đã ăn chưa?”

Trì Yên buổi trưa đã không ăn uống gì nhưng lúc này cũng không cảm thấy đói bụng, cô tùy tiện đáp “Ừ” một tiếng. 


“Không ăn?”

Trì Yên: “…Định lát nữa mới ăn.”

“Ở đó lạnh không?”

Trì Yên thành thật trả lời: “Lạnh.”

Là rất lạnh.

Cô luôn cảm thấy đến bây giờ mình còn chưa bình thường trở lại, nhiệt độ tay thì bình thường nhưng chân vẫn còn chút lạnh lẽo.

Bên kia yên tĩnh nửa phút, Trì Yên nghe được tiếng gõ bàn phím, âm thanh không lớn, nhưng vì bên tai im lặng nên nghe được khá rõ ràng.

Trì Yên cho rằng ít nhất thì Khương Dịch cũng sẽ an ủi cô vài câu, kết quả người kia vừa mở miệng, ngữ khí so với lúc nãy còn nặng nề hơn nửa phần: “Lạnh mà em còn mặc ít như vậy?”

“Em mặc…” Giọng của Trì Yên lập tức nhỏ dần, áo lông giữ nhiệt, lại còn áo khoác ngoài không mấy dày dặn, giữa thời tiết lạnh lẽo thế này đúng là ít tới mức thảm thương.

Giọng Trì Yên trở nên nhỏ xíu, nghe có vẻ như rất oan ức: “Em cũng không biết lại lạnh như thế…”

“Trong vali có áo dày.” Lòng Khương Dịch mềm nhũn, giọng cũng dịu dàng hơn. “Ngày mai nhớ mặc vào.”

Trì Yên rất nghe lời.

Cô nhảy xuống giường mở khóa vali, quả nhiên nhìn thấy bên trong có vài chiếc áo lông, đều là màu sắc nhạt, kích thước cũng không giống nhau.

Trì Yên lôi ra vài thứ, lấy ra cái lớn nhất đánh giá qua một lần.

Được lắm.

XXL.

Trì Yên nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi: “Em là heo chắc?”

Vấn đề này dường như chọc trúng điểm cười của Khương Dịch, bên kia truyền tới một tiếng cười khẽ.

Trì Yên càng ngày càng cảm thấy tức giận, không biết cô mặc size gì còn chưa tính, lại dám nghi ngờ dáng người của cô, cô lặp lại câu hỏi lần nữa: “Khương Dịch, em là heo à?”

“Không phải.” Lần này Khương Dịch trả lời rất nhanh, giọng vẫn nhẹ nhàng như trước, ý cười rõ ràng. “Em là tiểu yêu tinh.”

• 07/04/2018 – 10/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.