Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 7: Đổi Trắng Thay Đen.
Chương 6
Edit & Beta: Mina
Khương Dịch xếp thứ tư ở Khương gia, trên có ba chị gái nhà bác, dưới có em gái Khương Du Sở.
Mặc dù trước giờ Trì Yên chưa từng gặp người nhà họ Khương, nhưng những thành viên trong nhà anh cô cũng biết khá rõ.
Cô nhíu nhíu mày, định vờ như không thấy bình luận này.
Nhưng hiển nhiên cô đã xem nhẹ năng lực bát quái của dân cư mạng, ngắn ngủi mấy giây, một câu bình luận “Anh Tư” biến thành hàng trăm hàng nghìn bình luận “Anh Tư”.
Những bình luận bay tứ tung, Trì Yên gần như chỉ thấy mỗi hai từ này.
Người coi live stream ngày càng nhiều, cũng ngày càng nhiều người bắt đầu nghi vấn thân phận nhân vật chính trong bức hoạ.
Trì Yên đặt tranh vẽ lên bàn, bưng cốc nước lên uống một hớp.
Tốc độ vẽ của cô rất nhanh, một đôi mắt được vẽ xong mà cốc nước vẫn còn ấm.
Nhóm fan chờ nửa ngày cũng không thấy cô lên tiếng, càng xôn xao hóng hớt.
( Yên Yên có bạn trai rồi sao? )
( Nữ thần, chị còn chưa vẽ xong đâu, em muốn nhìn toàn bộ gương mặt. )
( Anh Tư thần bí này có đôi mắt đẹp đến bùng nổ a! )
Trì Yên dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua thời gian dưới góc màn hình máy tính bên phải.
8:47 PM.
Khương Dịch chưa về nhà.
Cổ họng cô hơi khó chịu, cũng lười mở miệng nói chuyện, tiện tay lấy một tờ giấy, viết xuống một hàng chữ:
( Cổ họng khó chịu, vì vậy sẽ viết cho các bạn xem. )
( Không phải bạn trai. )
Cô ngừng mấy giây, ánh mắt rơi trên khung ảnh đặt bên trái máy tính.
Trong ảnh là hình Khương Dịch, dù chỉ với kiểu tóc đơn giản nhất, dáng đứng và vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Đây là Khương Dịch sợ cô lại quên anh, cố ý đặt cạnh máy tính để mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy.
Trì Yên thu tầm mắt, trợn to mắt viết linh tinh: ( Thuận tay vẽ, không vẽ cụ thể ai cả. ) Cùng lúc đó, sau khi Lục Cận Thanh bình luận dòng chữ kia, cố tình đưa màn hình về phía trước, bảo đảm Khương Dịch có thể trông thấy.
Nét chữ của cô gái thanh thoát, chỉ là không thể tinh tế so với trước kia, nhiều thêm vài phần tùy ý.
Khương Dịch nhìn thoáng qua, sau đó nhìn sang chỗ khác.
Lục Cận Thanh cường điệu nói: “Trì Yên… Đây là chị dâu?”
Trước kia anh ta không có bất kỳ mối liên quan nào với Trì Yên, lần gần đây nhất chính là ngày hôm qua, Khương Dịch bảo anh ta đón tiếp đoàn làm phim của Trì Yên, Lục Cận Thanh chưa từng thấy cô, vì vậy anh ta liền hỏi vài câu về đặc điểm trên gương mặt cô.
Khi đó anh ta nghĩ gì nhỉ?
Ai xinh đẹp nhất thì chính là người đó.
Mà bây giờ, cô gái xinh đẹp nhất trong mắt Khương Dịch, nói mặt anh là thuận tay vẽ.
Khương Dịch khép bản hợp đồng lại, không để ý Lục Cận Thanh, đẩy cửa xuống xe.
Ngay khi cửa xe đóng lại, Lục Cận Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn trên màn hình bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ: ( Đẹp không? )
Không lâu sau, khu bình luận bùng nổ, cơ hồ không nhìn thấy hàng chữ.
Lục Cận Thanh tiện tay follow Trì Yên, sau đó nhắn tin vào hộp thư: ( Chị dâu, anh Tư uống nhiều rượu. Hơn nữa hình như tâm trạng không tốt lắm. )
9 giờ, Trì Yên tắt live stream.
Uống hết cốc nước ấm, cổ họng vẫn không thấy tốt hơn, cô nhăn mi ho khẽ một tiếng, hắng giọng, sau đó trực tiếp bỏ qua mấy trăm tin nhắn, tắt máy tính.
Đầu choáng váng não trướng đau, hôm nay thật sự không có tinh thần xem gì cả. Trì Yên đặt laptop sang một bên, gục đầu trên mặt bàn.
Trì Yên mơ một giấc mộng.
Trong mộng, trước mắt cô không có bất kỳ màu sắc tươi sáng nào, xung quanh chỉ có màu đen và trắng, nặng nề ngột ngạt – đó là tang lễ của cậu cô.
Cũng chính ngày hôm đó, sau khi tang lễ chấm dứt, Trì Yên bị người Trì gia đưa đến thành phố khác sống.
Mẹ ruột chưa kết hôn đã sinh cô, sau khi sinh ra liền mất tung tích, mà cha cô, đã sớm có gia đình mới. Cô họ Trì, cũng trở về Trì gia sống, nhưng từ đầu đến cuối Trì Yên biết rõ, chỗ đó không phải nhà cô.
Nhiều nhất, chỉ có thể coi như là nơi tạm thời ở nhờ mà thôi.
Bất kể trong mộng hay thực tế, cô đều hiểu rõ sự thực này.
Vì vậy cô mới cảm thấy ngột ngạt, hô hấp lúc nặng lúc nhẹ, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt. Trong lòng khó chịu nhưng làm thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Lúc Khương Dịch đẩy cửa vào, đã thấy Trì Yên nằm sấp trên bàn, má trái áp trên mặt bàn, làn da trắng nõn dường như có thể xuyên thấu qua một tầng ánh sáng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, khóe mắt ướt đẫm.
Trên người cô mang theo mùi thơm nhàn nhạt, hẳn là vừa tắm xong.
Khương Dịch tháo caravat, sau đó nhẹ nhàng ôm cô đặt trên giường, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
···
Lúc Trì Yên tỉnh lại, người đã nằm trên giường.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cô xoa xoa đôi mắt hơi sưng, sau đó vươn tay lấy di động, nhìn thoáng qua.
9 giờ 30 phút.
Trì Yên mở Weibo ra, nhìn mấy lần, số lượng fan tăng hơi ngoài dự đoán của cô.
Mở phần bình luận xem mới biết, hoá ra nhân vật cao vời vợi – Lục Cận Thanh follow cô.
Trì Yên xoa xoa huyệt Thái dương, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Lục Cận Thanh.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm mở ra, Khương Dịch mặc bộ đồ ngủ bước tới.
Rõ ràng anh không chỉnh áo ngủ ngay ngắn, cổ áo mở, xương quai xanh gợi cảm hiện ra, đường cong cơ ngực mạnh mẽ, giọt nước thuận theo mái tóc nhỏ xuống, rơi đến cằm anh lại trượt xuống, một hàng nước đọng tinh tế.
Lát sau, quả nhiên như lời Lục Cận Thanh nói, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Trì Yên nhíu nhíu mày, cô không muốn động đậy nhưng vẫn cố chống thân người đứng dậy, lê dép đi xuống tầng dưới nấu canh giải rượu cho anh.
Uống nhiều rượu như thế, nếu trực tiếp ngủ, không biết ngày mai sẽ đau đầu thành cái dạng gì.
Trì Yên che miệng ngáp, mới đi vài bước, cổ tay liền bị Khương Dịch nắm chặt.
Lòng bàn tay anh hơi nóng, đốt cháy cổ tay cô, không nặng không nhẹ, ngón trỏ dọc theo cổ tay cô nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
“Trì Yên?”
Trì Yên không nghe ra sự khác thường trong giọng nói của anh, ngược lại có thể nghe ra giọng anh không lớn như mọi ngày.
Giọng khàn khàn, hoàn toàn không giống bình thường.
Trì Yên nhíu mày, kiễng chân sờ trán anh.
Quả nhiên, anh bị sốt.
Chắc không phải bị cô lây bệnh chứ.
Trì Yên hạ chân đứng thẳng trên sàn nhà, vừa muốn rút tay về, Khương Dịch đã đưa tay cô đặt lên bờ môi, môi anh rất nóng, hơi thở cũng nóng, tất cả phả vào lòng bàn tay và mu bàn tay cô.
Cô giương mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh rất sáng, mang một tầng phản quang ánh đèn, đồng tử hiện rõ gương mặt cô, không lớn, nhưng chiếm giữ toàn bộ đồng tử đen láy của anh.
Lòng bàn tay Trì Yên rất ngứa, trái tim cũng theo đó ngứa ngáy, sững sờ mấy giây, sau đó cô rút tay từ lòng bàn tay Khương Dịch về, bước nhanh ra khỏi phòng.
Trì Yên nấu một bát canh giải rượu, lại pha một bát thuốc cảm mạo.
Không quá phức tạp, cô mơ mơ màng màng làm khoảng mười phút.
Bưng hai bát lên tầng, thấy Khương Dịch đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.
Giọng anh rất êm tai, trầm thấp, Trì Yên nghe mà muốn ngủ. Đặt mông ngồi trên giường, chờ Khương Dịch nói chuyện điện thoại xong, đến gần, cô đưa bát canh giải rượu tới.
Nửa phút sau, cô lặp lại động tác trước, đưa bát thuốc cảm mạo tới.
Khương Dịch tiếp nhận, lần này không trực tiếp uống.
Anh đứng, Trì Yên ngồi, chênh lệch chiều cao giữa hai người như bỗng chốc kéo dài, Trì Yên từ yếu thế biến thành tận cùng của yếu thế.
Cô nghiêng đầu, giải thích: “Thuốc cảm pha nước.”
Khương Dịch tắm rửa sạch sẽ, mùi rượu trên người dù nồng đậm nhưng đã tỉnh táo hơn nửa, anh nhướn mày nhìn sang, như cười như không.
Trì Yên cực lực giải thích: “Thật sự chỉ có thuốc cảm pha nước uống.”
Câu giải thích yếu ớt, vì dù sao Trì Yên cũng là người có tiền án.
Khi ấy Khương Dịch học Đại học, sau lưng luôn có vô số cái đuôi nhỏ.
Hiển nhiên Trì Yên là một trong số đó.
Lần đầu tiên chuyển quà tặng của một chị gái cho Khương Dịch, Trì Yên bị anh trừng mắt một cái.
Không phải hung dữ, mà là lạnh rợn người.
Trì Yên nghĩ bản thân không làm chuyện gì xấu, vô duyên vô cớ bị anh dùng vẻ mặt không đổi trừng mắt, trong lòng đương nhiên cảm thấy không phục.
Vừa vặn đúng dịp mấy ngày Khương Dịch bị cảm, buổi tối giúp anh pha thuốc, cô liền thuận tiện trả thù, trộn thuốc khác vào.
Cơ thể cô yếu, vì vậy ngày nghỉ phải uống không ít thuốc bổ, mấy ngày ở Khương gia trên người cô luôn có mùi thuốc Đông y, tuy nhiên không khó ngửi, hài hòa với hương thơm sữa tắm nhàn nhạt trên người cô.
Khương Dịch uống bát thuốc cảm có thêm thuốc Đông y bổ máu pha nước, Trì Yên đứng đối diện nhìn anh.
Ngày đó cô không cao như bây giờ, chỉ cao 1m6, thấp hơn anh một cái đầu còn ít.
Sau khi uống tới đáy bát thuốc, cô hỏi Khương Dịch một vấn đề khiến cả đời này anh không quên được: “Uống ngon không?”
Khương Dịch vô thức nhếch môi, đường cong không kéo ra hết, dường như đang chống đỡ một ngọn lửa bùng cháy, toàn thân nóng ran.
“Anh trai Khương Dịch, anh bị chảy máu mũi.”
Trì Yên đứng nghiêm trang, đôi mắt sáng long lanh, như tiểu bạch thỏ, cần bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội, đôi môi hồng nhạt mở ra đóng lại, hơi ẩm ẩm.
Lúc đóng lúc mở, mũi Khương Dịch càng chảy nhiều máu.
Trì Yên: “Em phải đi nói với dì, anh thế mà chảy máu mũi trước mặt em.”
Khi đó trên mặt Khương Dịch không có nhiều biểu cảm, anh rút mấy tờ khăn giấy bịt mũi lại, sau đó giương mắt nhìn cô, đáy mắt đen tuyền có ánh lửa hiện ra.
Trì Yên nói được làm được.
Ngày đó Khương Dịch bị Thẩm Văn Hinh lấy danh nghĩa “Ngấp nghé thiếu nữ vị thành niên”, tận tình khuyên bảo giáo dục đến hơn mười giờ, hôm sau còn bắt anh dùng bút máy của Trì Yên phác thảo để giải phẫu chuột bạch.
Tuy nhiên, Trì Yên quá coi thường Khương Dịch.
Cô tính kế anh một lần, anh có thể dùng vô số cách trị cô.
Trước kia, Internet còn chưa phát triển, mỗi lần Trì Yên cầm đề đến hỏi Khương Dịch, anh sẽ luôn dùng ngòi bút gõ nhẹ trên giấy: “Gọi anh trai.”
Khi đó anh rất thích nghe Trì Yên gọi “Anh trai”.
Hơn nữa còn tệ hơn so với bình thường, giọng điệu không đúng, không được, vẻ mặt không đúng cũng không được.
Nhưng hết lần này đến lần khác Trì Yên vì đề Toán học và Vật lý mà khuất phục, mỗi ngày phải biến đổi giọng nói, biến đổi vẻ mặt gọi anh vài chục lần “Anh trai Khương Dịch”.
Diễn suất của Trì Yên là trời ban, tất cả đều dùng trên người Khương Dịch.
Có một lần cô bị bắt nạt quá đáng, mắt đỏ ngầu, giọng run run, kết quả anh không chỉ không bị lay động mà còn cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Trì Yên chỉ cho rằng anh không hiểu thương hương tiếc ngọc, đến khi lên Đại học quen Bạch Lộ, cô được Bạch Lộ kéo xem mấy bộ phim giới hạn độ tuổi, trên màn hình máy vi tính, bên trong nữ chính vừa khóc vừa liên tục gọi “Anh trai”.
Trì Yên như nhìn thấy chính mình.
Mặt cô trong nháy mắt bạo phát đỏ, Bạch Lộ trêu ghẹo cô: “Yên Nhi, sao cậu có thể ngây thơ như vậy?”
Lời Bạch Lộ nói tựa hồ còn quanh quẩn bên tai, Trì Yên vô thức nhéo nhéo lỗ tai, kết quả khoát tay, đầu theo đó nổ tung, cơ thể cũng theo đó đổ về phía trước.
Không phải ngã xuống sàn nhà, nhưng còn không bằng ngã xuống sàn nhà.
Mặt Trì Yên áp xuống giữa hai chân của anh, hồi lâu không động đậy, mãi đến khi trên đỉnh đầu vang lên giọng Khương Dịch, cúi đầu khàn khàn gọi: “Trì Yên.”
Trì Yên không phản ứng lại, giương mắt nhìn anh.
Đôi mắt cô rất sáng, dường như không tỉnh táo, đáy mắt như bịt kín một tầng mặt kính, phản xạ ánh sáng.
“Muốn anh làm cứ việc nói thẳng.”
Trì Yên vẫn không phản ứng lại, đến khi cằm cô bị vật nóng rực nào đó khẽ gẩy một cái.
Rõ ràng đang trong thời kỳ thiếu máu nghiêm trọng nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ mạch máu không ngừng đổ dồn về phía cằm, khuếch tán cả gương mặt đỏ ửng.
Trì Yên phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, bởi vì động tác quá mạnh, đầu bỗng chốc đụng phải tường.
Hai mắt cô choáng váng, cùng với bụng dưới truyền đến quặn đau, nước mắt thi nhau chảy ra, đầu nóng lên, cô đưa tay quơ quơ bật thốt: “Em thà dùng tay làm cũng không muốn bị anh làm.”
Nói xong nâng mặt nhìn sang, tầm mắt hai người giao nhau, Trì Yên lập tức hận đầu óc không có còn dám nói lung tung.
Khoé mắt Khương Dịch khẽ nheo, anh tiện tay kéo cái ghế qua, ngồi xuống, hai chân dài vắt chéo nhau, đường cong đôi chân thon dài vô cùng đẹp.
Hai đôi mắt giao nhau, Trì Yên trông thấy anh khẽ cong môi.
Hơn nửa mập mờ, hơn nửa hứng thú.
Anh mở miệng, nói: “Làm đi.”
Dừng vài giây, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, phun ra mấy từ: “Dùng tay của em, làm cho anh xem.”
• 24/01/2018 – 30/06/2018 •