Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 8: Đáng Tiếc Nữ Chính Không Phải Là Tớ.
Chương 7
Edit & Beta: Mina
Lần đầu tiên Trì Yên gặp phải loại người như Khương Dịch.
Cô cảm giác bản thân đang kề cận nguy hiểm.
Trì Yên ôm chăn mền không nói lời nào, ánh mắt như có như không liếc nhìn giữa hai chân anh.
Tư thế ngồi này, vốn không thể nhìn ra cơ thể anh có biến hóa gì.
Cô lắc lắc đầu, không dám tiếp tục nói linh tinh.
Dáng vẻ khi Khương Dịch sử dụng dao mổ giải phẫu chuột bạch không phải cô chưa từng thấy, mắt anh không chớp lần nào, không nhanh không chậm, gọn gàng linh hoạt.
Cô chỉ sợ ngày nào đó Khương Dịch mất hứng sẽ đối xử với cô như chuột bạch.
Bởi vì vừa nãy khóc, mắt Trì Yên phiếm hồng, Khương Dịch vươn đầu lưỡi lướt qua hàm răng bên trái, biết cô nhóc này tưởng thật, anh đưa tay gõ gõ trên đùi vài cái, sau đó điều chỉnh tăng nhiệt độ phòng, chuyển đề tài: “Buổi chiều dầm mưa?”
Giọng anh rõ ràng không có nhiều chuyển biến nhưng Trì Yên nghe ra anh mất hứng.
Cô đột nhiên nhớ tới câu “Tâm trạng không tốt lắm” của Lục Cận Thanh, lúc này, cô có thể cảm nhận được.
Trì Yên chần chừ mấy giây: “Khoảng mười mấy phút.”
Cô không nói dối, chỉ là mười mấy phút kia cũng đủ gian nan.
Đổi lại bình thường còn tốt, mấu chốt lần này vừa bị cảm vừa có dì cả đến thăm, thậm chí Trì Yên còn nghĩ cô không té xỉu trên phim trường đã là vượt qua thử thách rồi.
Khương Dịch không lên tiếng, chỉ vươn tay sờ sờ mắt cá chân Trì Yên, mịn màng căng bóng, nhưng lạnh lạnh.
Không biết thấp hơn bao nhiêu độ so với nhiệt độ lòng bàn tay anh.
Khương Dịch chỉnh chăn mền che kín chân cô, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng: “Đợi lát nữa hẵng ngủ, anh đi lấy thuốc cho em.”
Phòng khách tầng dưới, Thẩm Văn Hinh đang xem TV.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh, bà cũng không quay đầu lại, uống một hớp nước sau đó mở miệng hỏi: “Tiểu Yên ngủ rồi?”
“Chưa ngủ.”
“Cơ thể con bé yếu, con nên có chừng mực.”
Khương Dịch đáp một tiếng, phối hợp rót nước: “Con biết rồi.”
Thẩm Văn Hinh sớm quen tính cách lạnh nhạt của Khương Dịch.
“Đúng rồi, cuối tuần cha con trở về.” Lúc này bà mới quay đầu nhìn anh: “Suy nghĩ thật kỹ đến lúc đó giải thích với ông ấy chuyện con kết hôn với Tiểu Yên như nào.”
Khương Dịch uống thử nước, hơi nóng.
Anh khẽ nhướn mày, không lập tức đưa cốc nước rời môi, hơi nước trong cốc nước mơ hồ tạo thành vệt nước đọng anh mới mở miệng: “Không có ý định giải thích.”
Khương Văn Đào không đồng ý anh kết hôn với Trì Yên chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, những lời giải thích đã sớm nói ra, nếu không đã không kéo dài đến bây giờ, anh cũng không cần vất vả đợi cha anh trở về quân đội rồi mới tiền trảm hậu tấu.
Thẩm Văn Hinh cũng đoán được sẽ là kết quả này, bà thở dài, trước khi lên tầng nghỉ ngơi lấy lệ an ủi anh: “Con trai ngoan, nếu cha con không nhận con, mẹ vẫn sẽ nhận con.”
Khương Dịch cười một tiếng, cúi đầu mắt nhìn cốc nước, nước trong cốc khẽ gợn sóng, sau đó chậm rãi trở về trạng thái phẳng lặng, lúc này anh mới thu hồi ánh mắt, nhấc chân lên lầu.
Không nhận anh cũng không sao, nhận Trì Yên là được.
·
Tối qua live stream, fan trên Weibo của Trì Yên tăng gần gấp đôi.
Cô còn tưởng do Lục Cận Thanh quá lợi hại, chỉ follow Weibo của cô mà có thể tăng lượng fan giúp cô nhiều như vậy.
Mãi đến khi Bạch Lộ nhắn tin đến.
( Yên Nhi, cậu lên hot search rồi. )
( Không đúng, nên nói, bức tranh cậu vẽ lên hot search rồi. ) Trì Yên tiến vào giới giải trí nửa năm, lần đầu tiên lên hot search, lại bởi vì vẽ Khương Dịch.
Cô mở hot search ra nhìn, bình luận tầng tầng lớp lớp nhưng chẳng có gì mới.
Gần như giống hệt bình luận trên live stream tối qua.
Khen cô, khen Khương Dịch, cùng với hỏi người trên bức tranh là ai.
Trì Yên thấy nhàm chán, tắt máy, cô tựa vào đầu giường chưa dậy, buổi tối uống thuốc cả người đổ mồ hôi, lúc này trên người dinh dính khó chịu. Chờ cảm thấy có chút sức Trì Yên mới cầm quần áo tiến vào phòng tắm.
Đến khi cô sửa soạn xong, đã đến giờ đi phim trường.
Phần diễn của cô không nhiều, đóng máy chỉ là chuyện sớm muộn, sớm thì giữa tháng, muộn cũng sẽ không kéo dài đến cuối tháng.
Diễn viên trong đoàn làm phim đều nổi tiếng hơn cô, lúc quay phim không thèm đến, chứ nói gì lãng phí nhiều thời gian vào bộ phim này.
Tháng trước Trì Yên dùng số tiền kiếm được trong nửa năm mua một chiếc xe, hết tổng cộng mười vạn. ( 1 vạn = 10.000 )
Thay đi bộ bằng lái xe, yêu cầu của cô không cao.
Trong ga – ra Khương gia có mấy siêu xe, xe của Trì Yên đỗ bên trong nhìn thế nào cũng thấy rất chói mắt.
Tùy tiện tháo bừa một bánh xe có lẽ còn đáng giá hơn so với xe của cô.
Trì Yên lái xe ra khỏi ga – ra, lúc lái ra khỏi biệt thự, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đỗ ngoài cửa.
Cô nhận ra đó là xe của Khương Dịch.
Chạy xe đến gần chiếc xe kia, Trì Yên nhấn còi, ngay sau đó, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của người đàn ông ngồi trong xe.
Khương Dịch đang nghe điện thoại, ánh mắt quét một vòng xe của cô, sau đó giơ điện thoại cách xa chút: “Nhất định muốn phân chia rõ ràng với anh như thế?”
Thật sự lần này không phải Trì Yên muốn phân chia rõ ràng với anh.
Nữ diễn viên tuyến 18, muốn tuỳ tiện lấy một chiếc xe từ trong ga – ra đi ra, đảm bảo ngày mai tin tức “Được bao nuôi” sẽ lên hot search.
Trì Yên híp nửa đôi mắt: “Em sợ lên hot search.”
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt khẽ nhếch, xem ra tâm trạng không tồi.
Anh vươn cánh tay ra, cách hai lớp cửa sổ xe ô – tô, đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, dễ dàng lau sạch một lớp son đỏ: “Có việc gì nhớ gọi cho anh.”
Trì Yên không cẩn thận bị sặc nước miếng, ho khan vài tiếng.
Cô quên chưa lưu số điện thoại của Khương Dịch.
“Nếu không… Anh gọi cho em một cuộc trước đi?”
Anh nhướn mày nhìn cô: “Trì Yên, có phải em cố ý không?”
Trì Yên không rõ chuyện gì, lắc đầu.
Cô thật sự không phải cố ý nhớ nhầm số điện thoại của anh.
Khương Dịch khẽ cong khóe môi, đáy mắt lóe sáng.
“Lấy di động ra.”
Khương Dịch rất nhanh lưu số điện thoại vào.
Đến khi đến phim trường, Trì Yên mới có thời gian lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua.
Danh bạ của cô không có nhiều người, khoảng vài chục số, trong đó có hơn một nửa không thể liên lạc.
Trì Yên trượt từ trên xuống dưới, lại trượt từ dưới lên trên, vẫn không nhìn thấy tên của Khương Dịch.
Bên kia có người gọi cô, Trì Yên không xem nữa, vội vàng đi vào phòng hóa trang.
Phần diễn này Trì Yên xuất hiện nhiều hơn một cảnh so với tất cả các bộ phim cô đóng, thời gian diễn tương đối dài.
Nhưng khiến người ta buồn bực là, nữ diễn viên có chỗ dựa vững chắc lần trước lại diễn cùng cô.
Cứ vài phút NG một lần, tiếng ai oán ngút trời khắp phim trường.
Trì Yên còn phải đi giày cao gót 10 cm đi theo cô ta đáp diễn, sau mấy lần, mắt cá chân cô hơi sưng lên.
Trì Yên không thích đi giày cao gót, dáng cô vốn không thấp, không cần thiết phải đi giày cao gót để tăng chiều cao, lần này đi hoàn toàn bởi vì tạo hình nhân vật cần.
Nghỉ giữa giờ, cô duỗi tay xoa xoa mắt cá chân.
Phương pháp không đúng, xoa bóp thế nào cũng không có tác dụng.
Trì Yên đành phải bỏ cuộc, ngồi thẳng lưng lấy điện thoại di động ra xem giờ.
Hai giờ chiều.
Đúng lúc này Bạch Lộ gửi tin nhắn đến.
( Có tin hot, tin này chắc chắn cậu muốn nghe! )
( Fan của tớ đạt 10 triệu? )
( Fan của cậu đạt 10 triệu hay không chẳng lẽ cậu không tự biết sao? ) Bạch Lộ gửi cô icon liếc mắt: ( Đoàn làm phim bên cạnh bọn cậu, đổi nam chính. )
Bạch Lộ theo dõi đoàn làm phim bên cạnh, cuối cùng cũng soi được vài chuyện.
Trì Yên không biết chuyện này có liên quan gì đến cô.
Ngay sau đó Bạch Lộ nhắn một câu: ( Đổi thành Lục Chi Nhiên. )
Ánh mắt Trì Yên lay động.
Cô tiến vào giới giải trí bao lâu, Lục Chi Nhiên liền trở thành nam thần của cô bấy lâu.
Trì Yên thưởng thức Lục Chi Nhiên, không phải chỉ một chút.
Cô mím môi, cười một tiếng: ( Đáng tiếc nữ chính không phải là tớ. )
( Hôm nay anh ta sẽ tiến vào đoàn làm phim, không nói với Yên Nhi nữa, tớ phải theo đuôi anh ta đây! ) Bạch Lộ lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, biến mất vài phút, lại nhắn tin cho cô.
( Anh ta chưa có bạn gái, đáng tiếc cậu đã có chồng. ) Cuối cùng Bạch Lộ còn dùng bốn từ tổng kết lại.
( Bi kịch nhân gian. )
Trì Yên cười trừ một tiếng, không trả lời tin nhắn, cất di động sau đó lật kịch bản đọc.
Trì Yên quay phim liên tục đến hơn bốn giờ chiều mới kết thúc.
Có lẽ do cơm trưa chưa tiêu hóa hết, kẹt trong cổ họng hơi khó chịu, cô cũng không ở lại trong đoàn làm phim lâu, lúc đi lấy xe theo thói quen nhìn đồng hồ.
Kết quả cô mở di động ra, trên màn hình xuất hiện vài cuộc gọi nhỡ.
Cùng lúc đó, một tin nhắn gửi đến.
( Chị, sao chị không nghe điện thoại? )
Mí mắt Trì Yên khẽ giật, không dám trì hoãn, lập tức gọi điện thoại qua.
Đầu kia rất nhanh bắt máy, giọng thiếu niên trẻ tuổi lập tức truyền tới, mang theo sự lo lắng: “Chị, chị nhanh đến bệnh viện Minh Luân, ông nội vào viện rồi.”
Mí mắt Trì Yên giật càng nhiều, ngay cả huyệt Thái dương cũng nhảy vài cái, cô đè lên ấn đường, toàn thân không có bao nhiêu sức lực, cô dứt khoát cất chìa khoá xe, đi đến vỉa hè bắt xe taxi.
Bởi vì không mang giày đế bằng nên cô vẫn đi giày cao gót 10 cm, đi một bước, phảng phất có một cây châm dưới lòng bàn chân đâm lên một cái.
Trì Yên nhíu nhíu mày, chóp mũi đổ không ít mồ hôi.
Cô trông thấy một chiếc xe taxi lái tới, vừa mới vẫy vẫy tay, đã có một chiếc xe riêng đi trước xe taxi dừng lại.
Cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, người ngồi ghế lái xe khom lưng nhìn sang: “Tiểu Trì?”
Trì Yên nhận ra người này, từng gặp nhau tại một bữa tiệc, làm trong lĩnh vực âm nhạc, cô và cô ấy tán gẫu không ít.
Trì Yên cong môi, ánh mắt rơi trên người ngồi ghế lái: “Chị Phỉ.”
“Đi chỗ nào, chị đưa em đi.”
Trì Yên dứt khoát không khách sáo, cô trông thấy ghế lái phụ để nhiều đồ đạc, cũng chỉ có thể mở cửa xe sau ngồi vào, đóng cửa xe, vừa quay đầu, Trì Yên chạm phải ánh mắt của người đối diện.
Cô sững sờ mấy giây, Lục… Chi Nhiên?
• 25/01/2018 – 01/07/2018 •