Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 6: Do Anh Có Vấn Đề.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 6: Do Anh Có Vấn Đề.

Chương 5

Edit & Beta: Mina

“Chuyện này cùng Sở Sở…”

Một giây sau, bà còn chưa nói dứt lời, đã thấy ngón tay Khương Dịch gõ khẽ tại một điểm, in hai chữ vô cùng quen thuộc.

Khương Du Sở về nước chưa lâu, vào làm trong tòa soạn chưa đến một năm, bút danh là cô ấy thuận miệng dùng, giờ nhìn thấy quả thực châm chọc.

Khương Dịch không giải thích thêm, để Thẩm Văn Hinh tự hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

Bà cảm thấy nhức đầu, tay đè lên huyệt Thái dương, quay đầu giải thích với Trì Yên: “Tiểu Yên, con bé Sở Sở không hiểu chuyện, chắc chắn không kiếm được tin tức có giá trị nên mới lấy anh trai nó ra để chống đối, sau khi mẹ về nhà sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, con đừng để trong lòng.”

Thấy Trì Yên vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu, Thẩm Văn Hinh mới bưng chén, nhấp một ngụm nước trà thanh nhuận cổ họng, bà lại chuyển hướng mũi nhọn sang Khương Dịch.

“Còn con nữa, con cũng nên biết điều chút, công việc của Tiểu Yên bận rộn như thế mà vẫn kiên trì mỗi tuần đều đặn gọi điện thoại cho con, khi nào con rảnh nhớ phải dành nhiều thời gian cho con bé.”

Trì Yên nghe bà nói như thế, trong nháy mắt cô trở thành người vợ trông phòng khổ sở đợi chồng về nhà tư xuân… Cô hơi xoay mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Văn Hinh.

Mà bên tay trái, ánh mắt anh rơi trên người cô, cảm giác tồn tại mãnh liệt không thể khinh thường.

Trì Yên bị anh nhìn mà da đầu tê dại, quay đầu, quả nhiên trông thấy Khương Dịch nhướn mày nhìn sang, đôi mắt anh híp một nửa, khẽ liếm môi dưới, biên độ động tác không lớn, nhưng nhìn thế nào cũng giống như cố ý câu dẫn người khác.

Ánh mắt Khương Dịch dừng lại trên mặt cô mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt, anh không vạch trần cô, lúc nói chuyện trong giọng nói dẫn theo vài phần vui vẻ: “Vâng.”

·

Thẩm Văn Hinh đang trong kì nghỉ phép, thêm nữa đã lâu không gặp bọn họ, vì vậy dự định ở lại qua đêm, hôm sau mới trở về nhà.

Cùng là nữ giới, bà và Trì Yên có không ít đề tài tán gẫu.

Tán gẫu đến hơn mười giờ, bà hẹn Trì Yên buổi chiều quay phim xong sẽ đi dạo phố, liếc nhìn Khương Dịch ngồi đối diện đang xử lý công việc, cầm cuốn tạp chí lên tầng giết thời gian.

Trong phòng khách thiếu quân chủ lực, rất nhanh trở nên yên tĩnh.

Trì Yên vừa lấy điện thoại di động ra đã thấy thông báo Bạch Lộ gửi tin nhắn đến.

( Yên Nhi, cuối cùng chồng cậu đã rớt trang đầu tạp chí ( Danh Ưu ) rồi. ) Bạch Lộ như kẻ ngốc, bắt đầu làm phát thanh viên: ( Lục Cận Thanh lấy thành tích 6 : 5 san bằng tỷ số! ) 

Trì Yên rất nhanh gõ một hàng chữ gửi đi. ( Không vào Đài truyền hình làm phát thanh viên thật sự ủy khuất cậu rồi. ) 

Trêu chọc một hồi, Bạch Lộ hỏi tiếp: ( Dạo này Khương Tổng việc kia thế nào? )

( Có ý gì? )


( Kết hôn nửa năm, còn giả vờ với tớ làm gì! ) Trì Yên thật sự không phải giả vờ, cô thật sự không biết.

Cô cũng đã 24 tuổi, hiện tại lũ học sinh Tiểu học đã biết ngược cẩu FA rồi, nói ra có thể sẽ bị tụi nhóc khinh bỉ. Dù sao cũng không phải việc vẻ vang gì, cũng không cần thiết phải giả vờ.

Trì Yên gõ bàn phím, liếc mắt nhìn người đang ông ngồi đối diện máy tính: ( Thật sự là chưa làm. ) Lúc người đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất.

Không thể không thừa nhận, câu nói này đặt trên người Khương Dịch vô cùng thích hợp.

Trì Yên nuốt ngụm nước miếng, thật vất vả mới thu ánh mắt trở về.

( Hai cậu chia giường ngủ? )

( Không. )

Vậy thì Bạch Lộ không thể nào hiểu nổi.

( Không cứng được? )

( …Tớ không biết. )

Hai người chỉ ngủ chung giường hai đêm, lần nào cô cũng ngủ trước, Trì Yên thật sự không biết.

Bạch Lộ cảm thấy như đang đàn gảy tai trâu, cô ấy nói chuyện cũng không che che giấu giấu, bày tỏ sự đồng tình với bạn tốt: ( Vậy thì sau này chỉ có thể vất vả tay phải của cậu rồi. )

Kỳ thật Trì Yên không có nhu cầu nhiều về chuyện đó. Cô cắn nhẹ khóe môi, sau đó vô cùng phối hợp trả lời Bạch Lộ: ( Không khổ cực, còn có tay trái. ) Vừa gửi tin nhắn này đi, đột nhiên cô nghe thấy Khương Dịch gọi: “Trì Yên?”

Tay Trì Yên run lên, suýt thì ném điện thoại xuống sàn nhà.

Cô nâng mắt nhìn sang, không biết từ lúc nào Khương Dịch đã đặt máy tính lên bàn, hai chân thon dài bắt chéo nhau, quần tây sẫm màu phẳng phiu, vài nút áo trên áo sơ mi trắng không cài, tùy tiện, lười nhác.

“Đến đây, cho em xem cái này.”

Trì Yên không rõ chuyện gì, đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt nhìn lung tung trên màn hình, còn chưa thấy rõ nội dung, cổ tay bỗng dưng bị anh kéo về phía trước.

Sau một giây, Trì Yên ngã ngồi trên đùi Khương Dịch với tư thế cực kỳ ái muội.

Mấy tin nhắn Bạch Lộ vừa gửi còn bay lung tung trong đầu cô, ánh mắt Trì Yên dừng lại trên gương mặt anh nửa giây, bắt đầu không khống chế được nghiêng tầm mắt nhìn xuống dưới.

Ánh mắt Khương Dịch đi theo, như cười như không: “Có cần anh cởi ra cho em nhìn không?”

Mặt Trì Yên nóng lên, quay đầu đi: “Em không nhìn.”

Trì Yên rất không thoải mái, hai chân cô cách mặt đất, mặc dù cô cao gầy, nhưng do tư thế của Khương Dịch có vấn đề nên cô không dám dùng toàn bộ sức nặng đè lên người anh.

Dép từ trên chân cô trượt xuống, ngón chân cô co lại một chỗ, đường cong bắp chân khẽ thẳng tắp, giọng hơi run run vang lên: “Khương Dịch, anh thả em xuống…”


Trì Yên chưa nói hết, anh đã mang theo hơi thở nóng bỏng hôn lên tai trái cô.

Có lẽ bởi vì sinh viên ngành Y nên hiểu rõ kết cấu cơ thể người, anh có thể dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng hôn dọc theo vành tai cô, lúc nói chuyện thở ra toàn bộ khí nóng chui vào lỗ tai cô.

“Gọi ông xã, anh sẽ để em xuống.”

Nửa người trên của Trì Yên đã mềm nhũn, khẽ cắn môi dưới, không mở miệng.

“Được rồi.” Khương Dịch sửa lời nói: “Vậy thì gọi anh trai.”

Biến thái.

Đâu có anh trai nào làm loại chuyện này với em gái.

Trì Yên: “Nếu anh muốn nghe, bảo em gái anh gọi là được rồi.”

Muốn nghe bao nhiêu lần cũng được.

Trì Yên có thể nghe thấy âm thanh nuốt trong yết hầu của Khương Dịch, rất khẽ nhưng khiêu gợi. Tay anh từ dưới vạt áo cô tiến vào, mang theo vài phần đầu độc: “Không phải em muốn biết anh có thể cứng hay không sao?”

Trì Yên nheo mắt, rủ mắt, quả nhiên thấy trong tay Khương Dịch đang cầm di động của cô, màn hình vẫn sáng, nội dung tin nhắn trò chuyện giữa cô và Bạch Lộ nhìn không sót một chữ.

Da đầu tê dần, Trì Yên hận không thể đào cái động vùi mình trong đó.

Khương Dịch tính cách lạnh nhạt, ngay cả trên phương diện tình cảm/ tình dục cũng vậy.

Trước kia, đám người Lục Cận Thanh xem phim sẽ gọi anh, qua mấy lần, bọn họ phát hiện nữ giới đối với Khương Dịch mà nói, còn không bằng đám chuột bạch, về sau đều tự động bỏ qua Khương Dịch.

Khương Dịch vui vẻ được yên tĩnh.

Anh còn nhớ lần đầu tiên anh đối với loại chuyện này có phản ứng là khi Trì Yên gọi điện thoại cho anh.

Hôm ấy Lục Cận Thanh cũng ở đó.

Trì Yên học môn Khoa học Tự nhiên không giỏi lắm, ngày đó cô không làm được bài, sốt ruột nên trong giọng nói cũng dẫn theo tiếng khóc nức nở.

Cô nói: “Anh trai Khương Dịch, em không biết làm.”

Giọng anh lập tức khàn khàn: “Không sao, anh làm được.”

Lúc đó Lục Cận Thanh vốn đang chơi game, vừa nghe câu này lập tức ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt như gặp quỷ.

Cúi đầu nhìn, bên cạnh Khương Dịch chỉ có một tờ giấy viết đề bài Toán học.


Mẹ nó, thật biến thái. Lục Cận Thanh nghĩ thầm.

Đối với nữ giới không cứng, kết quả đối với một đề Toán học lại cứng.

Định lực của Khương Dịch không tồi, nhưng cũng chỉ là trước kia.

Hiện tại, Khương Dịch cảm thấy anh có cảm giác muốn phạm tội.

Ánh mắt Trì Yên ngoan ngoãn như có thể chảy ra nước, trong sáng vô tội, càng như vậy, anh càng muốn làm chuyện xấu với cô.

Bụng dưới anh căng thẳng, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

“Trì Yên.”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn, gợi cảm câu người.

Trái tim Trì Yên như bị người ta đâm một nhát mềm nhũn, cùng lúc đó, bỗng nhiên có giọng nữ truyền tới: “Tiểu Yên này, mẹ đột nhiên nhớ…”

Giọng nữ bất chợt dừng lại: “Cái gì mẹ cũng không nhớ ra, các con tiếp tục đi…”

Trì Yên lập tức bừng tỉnh, đẩy Khương Dịch ra, nhảy xuống đất, cô vuốt vuốt sợi tóc vén ra sau tai, giấu đầu hở đuôi: “Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm…”

“Không sao, mẹ tình nguyện hiểu lầm.”

Thẩm Văn Hinh nói xong, rất nhanh truyền đến tiếng đóng cửa.

Hành lang trên tầng đã không còn bóng người.

Đuôi mắt Trì Yên lần thứ hai liếc về bộ phận nào đó trên người Khương Dịch, sau đó cầm di động chạy đến ghế sofa khác ngồi xuống.

Tim cô đập thình thịch còn chưa ổn định, đầu ngón tay hơi run, cô nhắn tin cho Bạch Lộ: ( Liễu Hạ Huệ. )

( Sao? )

( Vừa rồi anh ấy ôm tớ nửa ngày, không cứng. )

( …Yên Nhi đừng khóc, chúng ta còn có tay. )

Nhắn vài câu với Trì Yên, Bạch Lộ còn đặc biệt tri kỷ đặt giúp cô một món đồ người lớn trên Taobao.

***

Buổi chiều Trì Yên quay phim cảnh dưới trời mưa.

Thời tiết tháng ba, nước mưa nhân tạo không ngừng xả ra, rơi trên người lạnh thấu xương.

Sau khi diễn xong, Trì Yên cảm thấy mũi tiêm của Khương Dịch bị uổng phí rồi.

Cô cầm khăn giấy liên tục hắt hơi, đột nhiên Thẩm Văn Hinh gọi điện thoại đến, cô ấn nghe, liều mạng hít thở một cách tuyệt vọng, lúc nói chuyện đứt quãng không liên tục.

Thẩm Văn Hinh lập tức hiểu sai: “Tiểu Yên, các con quay bộ phim cởi mở thế sao…”


Bà gọi điện thoại đến hỏi cô quay phim xong chưa, Trì Yên chào tạm biệt mọi người, sấy qua mái tóc, thay quần áo, rồi mới thu dọn đồ đạc đi tìm Thẩm Văn Hinh.

Mặc dù cũng là người nhà họ Khương, nhưng tin tức về Thẩm Văn Hinh không đáng là bao so với Khương Dịch, huống chi Khương gia không thích sinh hoạt cá nhân bị quấy rầy, Thẩm Văn Hinh cùng những phụ nữ trung niên không khác nhau là mấy, sẽ không có paparazzi đi theo.

Trì Yên rất yên tâm khi đi dạo phố cùng bà, lui mười nghìn bước mà nói, cho dù có người theo dõi hai người thì Thẩm Văn Hinh cũng sẽ xử lý.

Bởi vì sợ Thẩm Văn Hinh phát hiện không bình thường, buổi chiều lúc ra cửa cô còn cẩn thận cất nhẫn cưới của cô và Khương Dịch trong túi xách, trước khi vào Trung tâm mua sắm, lấy ra đeo trên ngón vô danh.

Kích thước vừa vặn, nhìn ngón tay đeo nhẫn, Trì Yên lập tức cảm giác thân phận của cô trở nên khác biệt.

Phụ nữ đi dạo phố, chủ yếu là mua, mua và mua. Gần hết nửa ngày, mãi đến hơn bảy giờ tối hai người mới cùng nhau về nhà.

8:30, Trì Yên có việc; 8:01, Bạch Lộ nhắc nhở cô trên Wechat.

( Yên Nhi, đừng quên hôm nay cậu phải live stream đó! )

Trì Yên về nhà, đi tắm nước ấm trước, đầu hơi choáng váng, lúc đi ra đã gần đến thời gian live stream.

Trước kia cô cũng từng live stream, số lần không nhiều, nhưng mỗi lần người xem không ít, live stream có thể dễ dàng thu hút fan hơn so với đóng vai phụ.

Trì Yên rót một cốc nước ấm, cách vài phút lại hắt hơi, mở camera cô mới phát hiện quên tháo chiếc nhẫn trên ngón vô danh.

Cô đè lên ấn đường, phản ứng chậm nửa nhịp, vài phút sau mới tháo nhẫn xuống, tiện tay đeo trên ngón trỏ.

Ngón áp út nhỏ hơn ngón trỏ, vì tránh để lát nữa không tháo được, cô chỉ đeo đến đốt thứ hai của ngón trỏ.

Lần thứ tư live stream, cô từ chơi game biến thành vẽ tranh.

So với dùng phần mềm máy tính, cô càng thích vẽ tay hơn, chỉ lấy một cây bút máy và một tờ giấy, nhanh chóng bắt đầu vẽ phác thảo.

Nhóm fan rất nhanh ào ào bày tỏ không thể tin, trố mắt sau đó bắt đầu a dua nịnh hót.

( Nữ thần vậy mà còn có thể vẽ tranh đẹp như thế! )

( Có phải Yên Yên bị cảm không, liên tục hắt hơi? )

( Nữ thần phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt nha, đau lòng quá ~ )

Bình luận bay loạn nhưng Trì Yên vẫn cúi đầu vẽ, không xem.

Phác thảo một nửa, Trì Yên hận không thể chặt hai tay cô.

Trên trang giấy xuất hiện một đôi mắt, đuôi mắt hơi cong, lông mi vừa dài vừa rậm, một đôi mắt đẹp, đào hoa.

Rất giống Khương Dịch, nhưng không thể giống anh mười phần.

Cô đột nhiên dừng lại, sau đó mắt nhìn màn hình.

Thật khéo, cô nhìn thấy một bình luận lướt qua.

( Chậc chậc chậc, đôi mắt này, thật giống anh Tư của tôi… )

• 23/01/2018 – 30/06/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.