Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 66: Quan Tâm Đến Bản Thân Trước Thì Hơn.
Chương 65
Edit: Quỳnh Như & Mina
Cả ngày hôm nay tâm trạng Trì Yên đều không tốt, đến bất ngờ mà không kịp tránh né.
Cô xoay người rời đi, cũng không để ý đến vài ánh mắt xung quanh đang xem kịch hay.
Dường như Phùng Tân Lam muốn kéo tay cô, bàn tay giơ ra lại lúng túng thu về, Trì Yên nghe thấy có giọng nữ xa lạ hỏi bà: “Nhìn trông rất giống bà, là người thân sao?”
Người đi chung có lẽ cũng xuất thân nhà hào môn, Trì Yên quay đầu nhìn một cái, quả nhiên như cô nghĩ, vừa tinh xảo lại quý phái.
Cô không nghe Phùng Tân Lam trả lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
Mùa thu gần đến, hai bên đường đã bắt đầu có lá rụng ngày một nhiều, hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà chiếu xuống phố phủ một lớp mỏng.
Trì Yên chớp mắt, nơi lồng ngực tựa hồ như có gì đó tích tụ nhiều hơn, vô cùng phiền muộn.
Khương Dịch mấy ngày nay công việc bận rộn, bây giờ khẳng định vẫn còn ở công ty làm việc.
Trì Yên không muốn về nhà, liền gọi điện thoại cho Tống Vũ.
Lúc Tống Vũ tới là hơn bảy giờ tối, Trì Yên đã ở Tây Thượng ăn xong hai phần điểm tâm ngọt.
Nhà hàng Tây Thượng ở thành phố Lâm An rất nổi tiếng về sự yên tĩnh, không chỉ bởi vì quang cảnh thanh tịnh, mà người lui tới nơi này cũng không giống như trong quán bar hay hộp đêm tốt xấu lẫn lộn.
Hai cái đĩa trên bàn còn chưa dọn đi, trước mắt Trì Yên là ly cocktail vẫn còn đầy, chưa chạm vào… Tống Vũ chưa đến, cô lại chỉ có một mình nên không dám uống.
Tửu lượng của Trì Yên cũng xem như không quá tệ, nhưng cô không dám trong tình huống không có bạn bè mà uống say khướt.
Tống Vũ để ý thấy trên bàn còn lại ít vụn bánh ngọt, liếc mắt nhìn cô một cái: “Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt như vậy, ngày mai cậu nhất định…không, cậu về nhà sẽ ngay lập tức hối hận.”
Trì Yên không nói gì, vươn tay kéo Tống Vũ ngồi xuống ghế.
Trong góc có người ôm ghita vừa đàn vừa hát, giai điệu nhẹ nhàng, là một bài hát tiếng anh.
Trì Yên mơ hồ có ấn tượng với bài hát này, trước đây có lần đoàn làm phim tụ tập, nam diễn viên kia ở trước mặt Khương Dịch hát cho cô bản tình ca này, nhưng rất nhanh vì hóa giải không khí lúng túng đã cắt ngang bài hát.
Cô lúc đó giả say nên không để tâm đến, hôm nay tinh tế nghe lại, từng nhịp từng câu trong bài hát cô đều nghe rõ, thế mà không ngờ bài hát lại có giai điệu dễ nghe như vậy.
Trì Yên khẽ chớp mắt, duỗi tay cầm ly cocktail trên bàn quay đầu hỏi Tống Vũ: “Tiểu Vũ, cậu uống rượu không?”
Cô biết Tống Vũ biết uống rượu, trước kia từng thấy cô ấy uống trên bàn tiệc.
Có thể hiểu theo cách khác, trong vòng giải trí này mỗi nữ minh tinh đều sẽ biết uống rượu, không những vậy tửu lượng mỗi ngày càng tăng.
Tống Vũ cảm thấy hôm nay Trì Yên hơi lạ, cô chống cằm nhìn Trì Yên, dùng đôi mắt đánh giá: “Yên Yên, cậu hôm nay làm sao thế?”
Trì Yên rủ mắt xuống, nhìn vào màu sắc trong ly rượu biến đổi không ngừng, ly rượu lắc lư vài cái, nước bên trong sóng sánh hòa vào nhau, buồn bực trả lời: “Tâm trạng không tốt lắm.”
Trước hôm nay, cô từng cho rằng Phùng Tân Lam đối với cô mà nói, chính là người xa lạ.
Thế nhưng đến khi thật sự gặp nhau, cô mới phát hiện bản thân đã sai.
Dù sự xuất hiện của Phùng Tân Lam không ảnh hưởng nhiều đến cô, nhưng cũng gây nên những gợn sóng nhỏ trên mặt nước êm ả trong lòng cô, một đợt nối tiếp một đợt, lan rộng đến vô cùng.
Tống Vũ thăm dò hỏi thử: “Cãi nhau với giáo sư Khương?”
Trì Yên lắc đầu.
Tống Vũ không sợ phiền tiếp tục đoán: “Hay là bộ phim mới bị ai đó cướp mất?”
Trì Yên vẫn lắc đầu, cô nghiêng đầu nhìn, trong mắt xuất hiện vài tia sáng: “Tiểu Vũ, tớ từng kể cho cậu chuyện trong nhà bao giờ chưa?”
“Từng nhắc đến vài câu.”
Không ai muốn vạch vết thương lòng của mình ra để sát muối thêm vào nỗi đau đó, dù lúc đó Tống Vũ có hỏi chuyện này, Trì Yên cũng chỉ hời hợt trả lời.
Tống Vũ điều chỉnh giọng nhẹ hơn: “Là cha hay mẹ của cậu?”
Trì Yên không trả lời.
Cô không cảm thấy Phùng Tân Lam là mẹ mình.
Có người mẹ nào nhẫn tâm vứt bỏ con mình nhiều năm như vậy, gả cho người khác, nhiều năm sau đột nhiên quay về muốn thân thiết với cô.
Đều là con gái, bình thường Tống Vũ nói chuyện có hơi lỗ mãng, nhưng tâm tư vẫn tinh tế, đại khái hiểu được ý của cô.
Nếu Trì Yên không muốn nói, cô ấy sẽ không hỏi nữa.
Tống Vũ đang nghĩ làm sao để cô vui vẻ, vừa nâng mắt liền thấy Trì Yên uống cạn sạch ly cocktail.
Dù Trì Yên tửu lượng tốt, nhưng cũng không tránh khỏi bị sặc.
Loại rượu này độ cồn cực cao, từ yết hầu chảy xuống, chất lỏng chảy từ khoang miệng cho đến thực quản đều nhanh chóng nóng rát có cảm giác như lửa đốt.
Trì Yên ho khan mấy lần, tai cũng bắt đầu ửng đỏ.
Ban đầu Tống Vũ tính hôm nay không say không về, kết quả vừa đưa tay cầm ly rượu, liền bị Trì Yên chặn lại: “Hôm nay cậu đừng uống.”
Rượu phát tán nhanh chóng, ý thức Trì Yên đã có chút mơ hồ, cô nằm sấp lên quầy bar, “Nếu hai chúng ta đều uống say, rất dễ xảy ra chuyện không hay.”
Tống Vũ chỉ có thể yên lặng thu tay về, nghĩ thầm con bé này suy tính vẫn rất chu toàn.
Trì Yên cầm ly rượu mới: “Tiểu Vũ, cậu kể chuyện cho tớ nghe đi.”
Cô gái ngửa mặt lên nhìn sang, đôi mắt long lanh ngập nước, giống như con cáo nhỏ đáng thương.
Tống Vũ nhất thời nổi lên tình mẫu tử, bắt đầu kể chuyện cho cô nghe, từ khi còn đại học kể đến học cấp ba lại nói tiếp đến lúc học tiểu học.
Trì Yên giống như đang chuyên tâm lắng nghe, bởi vì cô hoàn toàn chăm chú nhìn Tiểu Vũ, nhưng cũng giống như hơi lơ đãng…một tiếng cô không hề nói chuyện, ngoại trừ kêu người pha rượu thêm rượu.
Tống Vũ vừa kể chuyện vừa cách vài phút lại nhìn mấy ly rượu trên quầy bar, có chút đau đầu.
Tốc độ uống rượu của Trì Yên dường như nhanh hơn cả người pha rượu, cứ nửa phút là một ly.
Nhìn vào cột đánh dấu trong tờ danh sách các loại rượu, đã uống mười loại – Trì Yên uống khoảng chừng mười ly rượu.
Tống Vũ kinh ngạc đến nỗi muốn rớt cằm, tay vỗ nhẹ mặt cô vài cái: “Say rồi sao?”
Trì Yên chậm rãi lắc đầu, nói câu đầu tiên sau hơn một tiếng trôi qua: “Cậu tiếp tục.”
Tống Vũ lại tiếp tục câu chuyện đang nói khi nãy, nói về những chuyện khi cô ở nhà trẻ như thế nào: “Mẹ tớ nói khi tớ còn đi nhà trẻ, thường xuyên sang giường của anh trai nhỏ ở bên cạnh đái dầm.”
Tống Vũ nói xong nhích lại gần Trì Yên, liền ngửi được mùi rượu từ người cô sau đó lùi lại, viền mắt hơi phiếm hồng.
Trì Yên nháy nháy mắt, cung phản xạ hoạt động chậm, thật lâu mới tiêu hóa hết những lời này, cô đưa tay tìm ly rượu, giọng mang theo nửa phần cuốn âm, mềm mại: “Cậu tớ ngày trước từng kể, khi tớ đi nhà trẻ, ở giường kế bên có một anh trai nhỏ nhìn còn xinh hơn cả bé gái, mỗi lần đi học tớ và anh ấy đều cùng nhau ăn cơm rồi cùng nhau đi ngủ. Có một lần anh trai nhỏ đó bị bệnh không thể đi học, mấy ngày đó tớ cũng không muốn đến trường…”
Mười mấy giây trôi qua, cô không tìm thấy ly rượu đâu.
Trì Yên lười chẳng muốn quay đầu lại nhìn, cánh tay khoác lên trên quầy bar, thuận tay chống cằm: “Hiện tại tớ còn giữ mấy tấm ảnh của anh trai nhỏ đó…”
Tống Vũ lay khẽ tay cô: “Yên Yên.”
“Cậu muốn xem không?”
Tống Vũ ho khan một tiếng, đột nhiên tiến lại gần, thấp giọng nhắc nhở cô: “Giáo sư Khương… hình như đang ở phía sau cậu.”
Hôm nay Trì Yên thật sự uống rượu say, mấy từ này cũng không thể khiến cho cô tỉnh táo lại, cô không có tật xấu quậy phá khi say rượu, chỉ nhỏ giọng hỏi ngược lại: “Giáo sư Khương nào?”
Lúc này đã là chín giờ rưỡi tối, khách đến Tây Thượng ngày càng đông, nhưng vẫn yên tĩnh.
Yên tĩnh đến độ Tống Vũ có thể khẳng định chắc chắn rằng, người đàn ông phía sau Trì Yên có thể nghe thấy Trì Yên nói câu này, bởi vì sắc mặt anh không tốt lắm, đôi mắt thâm trầm, khóe môi hơi nhếch, như cười mà như không.
Trì Yên không còn chút ý thức nào, cô mơ mơ màng màng nghe thấy Tống Vũ gọi tên cô, sau đó cô mơ mơ màng màng đáp.
Âm cuối còn ngâm dài trong cổ họng không nói hết ra, cơ thể chợt nhẹ, cô vươn tay che mắt, vừa rồi Tống Vũ nói “Giáo sư Khương” phải mất một lúc lâu đại não của cô mới phản ứng kịp, hôm nay chậm đến mức làm người ta giận sôi.
Trì Yên say rượu bỗng chốc tỉnh hơn nửa, tay bị Khương Dịch kéo từ trên mắt xuống, ánh mắt hai người đúng lúc chạm nhau.
“Tỉnh rượu rồi?”
Lúc này Trì Yên đương nhiên không dám này thừa nhận, dứt khoát giả say đến cùng, đôi mắt dài tinh tế khẽ nheo lại, ồm ồm mở miệng không rõ ràng nói: “Anh trai nhỏ này… Anh thật đẹp trai.”
Khương Dịch nhếch môi, ý vị sâu xa cười một tiếng.
Trì Yên cảm giác có lẽ chính cô đã khiến Khương Dịch phát bực rồi.
Bị ôm từ Tây Thượng đi ra đến tận khi ngồi trên xe, Trì Yên vẫn có thể cảm nhận được xung quanh mình toàn mùi thuốc súng.
Cô một câu nói cũng không dám nói, dứt khoát nhắm mắt giả bộ ngủ.
Khương Dịch là đến cùng Lục Cận Thanh, trở về cũng là Lục Cận Thanh lái xe, Tống Vũ ngồi trên ghế lái phụ.
Trì Yên nhắm mắt, cho nên nghe thấy tiếng động rất rõ.
Ví như cách vài phút, từ trong miệng Lục Cận Thanh sẽ nói ra ba từ.
Anh trai nhỏ.
Người này như bị bệnh thần kinh, còn kém soạn ba từ này thành một ca khúc để hát.
Mỗi lần anh ta nói, Trì Yên lại cảm nhận được cánh tay ôm ngang người cô khẽ dùng thêm sức.
Tống Vũ ngồi ghế lái phụ ho khẽ, vừa ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế sau ngước mắt lên, giọng nói không nóng không lạnh: “Lục Cận Thanh, có phải cậu bị bệnh không?”
Hình như người ngồi ghế lái nói gì đó, Trì Yên không nghe rõ.
Có lẽ men say khiến cô buồn ngủ, mí mắt Trì Yên nặng nề, vốn chỉ muốn giả bộ ngủ, kết quả không bao lâu sau liền thật sự nằm ngủ trên đùi Khương Dịch.
Trì Yên cũng không biết mình ngủ bao lâu.
Mở mắt ra lần nữa, người đã nằm trên giường trong nhà.
Đèn đầu giường bật, mờ mờ ảo ảo, tủ đầu giường hắt bóng mờ mờ xuống sàn nhà.
Thuận theo cái bóng nhìn sang, phía trước mười mấy cm, anh đang đứng cởi quần áo.
Áo vest bị anh tiện tay ném sang ghế bên cạnh, Trì Yên nghe thấy anh hỏi: “Tỉnh rượu rồi?”
Trì Yên làm bộ như mình vừa tỉnh rượu, cố làm ra vẻ bình tĩnh hơi gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh mở lời trước: “Vì sao em lại ở nhà rồi…Tống Vũ đâu?”
“Tống Vũ?” Anh duỗi tay giật giật caravat: “Bà xã, em vẫn nên quan tâm đến bản thân trước thì hơn.”
• 07/04/2018 – 10/07/2018 •