Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 65: Bị Chó Cắn.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 65: Bị Chó Cắn.

Chương 64

Edit: Mina

Phong cách nói chuyện của Khương Vận và Khương Dịch tương tự nhau, dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể nói chuyện bằng giọng điệu như gió nhẹ mây trôi.

Trước kia Trì Yên chỉ từng nhận làm đại diện phát ngôn cho Love Jewelry, nhãn hiệu này không tính là quá nhỏ nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là nhãn hiệu khá nổi tiếng trong nước mà thôi.

Tin tức này đến quá đột ngột, Trì Yên suýt thì bị sặc: “Chị Vận, chị nói cái gì?”

Cô hoài nghi bởi vì mấy ngày nay quá nhàn rỗi nên bên tai quá yên tĩnh dẫn đến nghe nhầm.

Giọng Khương Vận bên kia mơ hồ dẫn theo vài phần vui vẻ: “Đại diện phát ngôn nhãn hiệu Quốc tế, nghe rõ chưa?”

Không đợi Trì Yên trả lời, Khương Vận nói tiếp: “Nhân Mỹ là thương hiệu mỹ phẩm, làn da luôn phải trong trạng thái tốt nhất, chị sẽ hẹn trước giúp em một thẩm mỹ viện, ngày mai nhớ đến chăm sóc da đấy.”

Không thể không nói, Khương Vận suy nghĩ vấn đề lúc nào cũng chu toàn hơn Trì Yên.

Trì Yên gật đầu, ý thức được đầu dây bên kia không nhìn thấy mới vội vàng đáp một tiếng.

Khương Vận bên kia truyền đến tiếng giấy tờ loạt xoạt, nhưng mấy giây sau “Bộp” một tiếng vang khẽ, giống như là một xấp giấy bị ném xuống mặt bàn.

“Tiểu Trì, mấy hôm nay chị nhận được hai kịch bản điện ảnh, có sản xuất trong nước và nước ngoài.” Khương Vận gõ gõ cằm, liếc nhìn kịch bản bị ném trên mặt bàn, lại mở một kịch bản khác xem: “Chị cảm thấy em thích hợp với bộ kịch bản nước ngoài hơn.”

Dù cho vốn đầu tư hay là danh tiếng của đạo diễn mà nói, so ra nước ngoài luôn cao hơn một bậc.

Khuyết điểm duy nhất là…

“Tiểu Trì, xác suất nhận được vai diễn trong nước là 99%, còn vai diễn kia, cần phải đến nước Mỹ để thử vai, quan trọng nhất là, có khả năng bị loại.”

Nghĩa là, rất có thể phải đi một lần tốn công vô ích.

Thật ra Khương Vận thích kịch bản nước ngoài hơn, từ kịch bản cho đến ekip sản xuất luôn là tốt nhất.

Tuy nhiên, cơ hội càng tốt thì lại càng khó bắt lấy, Trì Yên diễn xuất tốt, nhưng người diễn xuất tốt hơn Trì Yên nhiều đến đếm không xuể.

Khương Vận nghĩ như vậy, nhịn không được khẽ thở dài: “Gặp mặt nói sau, đọc thử kịch bản rồi tính toán tiếp.”

Cúp điện thoại, ngay sau đó Trì Yên nhận được mail Khương Vận gửi đến.

Là giới thiệu đơn giản hai ekip sản xuất của hai bộ phim, phía sau còn đính kèm link các phim điện ảnh tiêu biểu.


Trì Yên cả ngày nhàn rỗi, ôm Laptop ngồi đầu giường chọn mấy bộ phim xem.

Xem hết hai bộ phim, cô rất nhanh hiểu vì sao Khương Vận ngưỡng mộ ekip sản xuất nước ngoài kia, ngay cả người bình thường như cô xem bộ phim điện ảnh này, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để phân biệt tốt xấu.

Lại tra tên của bộ phim kia, quả nhiên từ đạo diễn, biên kịch, cho đến nam nữ diễn viên chính, đều nhận được giải thưởng Quốc tế lớn.

Trì Yên dựa lưng vào tường cắn ngón tay, xem lại bộ phim kia lần nữa, sau đó mới tắt máy vi tính đi xuống tầng làm cơm tối.

Mấy ngày nay Trì Yên làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, ngủ muộn thức dậy muộn.

Lúc Khương Vận gọi điện thoại tới, mới hơn 6 giờ sáng.

Ngày nghỉ Quốc Khánh qua đi, mùa thu ở thành phố Lâm An ngày càng rõ rệt, 6 giờ sáng sắc trời bên ngoài vẫn còn âm u, tầng sương mù mỏng mang theo hơi nước.

Cúp điện thoại, Trì Yên thức dậy buông di động, cánh tay người đàn ông đang ôm eo khẽ dùng sức, kéo cô trở lại trong chăn.

“Ai gọi?”

Giọng anh khàn khàn, ngái ngủ nhưng tỉnh táo.

“Chị Khương Vận.”

Lồng ngực sau lưng như thể phả ra nhiệt độ liên tục không ngừng, Trì Yên rất nhanh cảm thấy ấm áp, càng không muốn nhúc nhích, co người về phía sau.

Da thịt kề nhau, Khương Dịch hít thở khá nặng nề.

Trì Yên ngáp một cái, phát hiện tay anh bắt đầu không thành thật, gắng gượng thoát khỏi cơn buồn ngủ giữ tay anh đang làm loạn: “Em phải rời giường, 7 giờ rưỡi chị Khương Vận sẽ đến đón em.”

Tay Khương Dịch kiên quyết đặt trên bụng bằng phẳng của cô, giọng vẫn không nóng không lạnh, nhưng dường như dẫn theo tiếng thở dốc rất khẽ: “Đi làm gì?”

“Ngày mai phải đi thử vai, hôm nay đi thẩm mỹ viện chăm sóc da.”

Trì Yên ngáp lần nữa.

Xuân khốn thu thạp (1), một ngày mới, còn chưa rời giường cô đã bắt đầu mệt mỏi.

(1) 春困秋乏 ( chūn kùn qiū fá ): thời tiết mùa xuân và mùa thu dễ khiến con người mệt mỏi, buồn ngủ.


“Đẹp lắm rồi.” Người đàn ông sau lưng khẽ cười, dịu dàng hôn cổ cô, biết rõ còn cố hỏi: “Vết đỏ ở sau gáy này… Vợ, em bị muỗi đốt sao?”

Đâu chỉ có vết đỏ trên cổ, ngực và sau lưng càng nhiều.

Trì Yên mặc kệ anh, xoay người rời giường: “Bị chó cắn.”

Dù Trì Yên không có tinh thần, nhưng động tác vẫn tính là nhanh, đúng bảy giờ rưỡi xuất hiện trước cửa tiểu khu.

Thẩm mỹ viện nằm trong trung tâm thành phố, có hơn mười năm lịch sử, quy mô tỉ lệ thuận với giá cả phải trả, nhưng đây vẫn lựa chọn hàng đầu của đại đa số minh tinh và những quý bà.

8 giờ hai người đến thẩm mỹ viện, tới 11 giờ mới xong.

Khương Vận sợ Trì Yên nhàm chán, còn đặc biệt mang kịch bản đến cho cô xem.

Là một kịch bản nước ngoài, tên [ A Dark Room ].

Phong cách của đạo diễn trước sau như một, luôn hướng phim điện ảnh theo mong cách mang theo chút hắc ám bí ẩn.

Trì Yên lật xem lướt phần tạo hình nhân vật.

Là một bộ phim điện ảnh hai nữ chính.

Hai chị em sinh đôi là hai nữ chính, tướng mạo gần như giống hệt nhau, thậm chí hồi nhỏ ngay cả bố mẹ ruột cũng không phân biệt được.

Nhưng sau đó lớn lên lại dễ dàng phân biệt, bởi vì hồi học Cấp ba chị gái xảy ra chuyện, sau lần đó tính cách hướng nội âm trầm hơn rất nhiều; mà em gái, vẫn luôn giữ hình ảnh thỏ trắng nhỏ trong sáng thuần khiết.

Khương Vận ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cô: “Thế nào, có phải tạo hình cô em gái này rất giống em không?”

Trì Yên không phản bác được: “…”

Cô tiếp tục lật trang sau.

Mọi tác phẩm của đạo diễn này đều thiên về hướng táo bạo và tưởng tượng phong phú, thường thì xem phần giữa sẽ không thể đoán được kết cục.

Vậy mà xem đến cuối cùng lại có thể phát hiện ra rằng phục bút (2) đã được ẩn giấu trong mỗi một tình tiết trước đó.

Điện ảnh nói về vụ án giết người liên hoàn trong mấy năm chưa thể phá án ra, mà người bị hiềm nghi, tập trung ở hai chị em này.


Bởi vì không có chứng cứ quyết định nên sau mỗi lần tạm giam đủ 24 tiếng đồng hồ nhất định phải thả người.

Cứ như vậy, vụ án giết người liên hoàn vẫn tiếp tục, ngày 11 hằng tháng sẽ xảy ra án mạng, người chết đều là nam giới trẻ tuổi, thân phận không giống nhau.

Điểm chung duy nhất là, phương thức tử vong giống nhau, người đó đều không hề phòng bị bị tấn công từ phía sau, là một kích trí mạng.

Trì Yên càng xem càng hưng phấn, xoay mặt sang hỏi Khương Vận: “Chị gái là hung thủ?”

“Em cảm thấy có thể sao?”

Khương Vận ngồi sát lại gần hơn: “Tiểu Trì, em thật đúng là thỏ trắng nhỏ nha, nhìn vấn đề không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Cô ấy nói xong trực tiếp lật đến một trang nào đó của kịch bản: “Nhìn cái này.”

Trì Yên cúi đầu, sau đó nhìn thấy một phần nội dung kịch bản.

Là cảnh tượng miêu tả em gái thỏ trắng có khuynh hướng SM nam thanh niên.

Chóp mũi Trì Yên đổ mồ hôi, khẽ cắn khóe môi – kịch bản miêu tả hết sức cặn kẽ thần thái của cô em gái, cặn kẽ đến số lần hô hấp nặng nhẹ trong một phút, cùng với số lần nháy mắt và thời gian chảy nước mắt vô cùng chính xác.

Sau đó người đàn ông không hề phòng bị rơi vào ải mỹ nhân, đồng thời chị gái lặng yên không tiếng động đứng sau lưng, cầm một sợi dây lưng dùng sức ghìm chặt cổ người đàn ông.

Lại quay đến biểu cảm trên khuôn mặt chị em sinh đôi kia, mặt chị gái không chút thay đổi mà cô em gái với đôi mắt ướt át nhưng khóe môi hiện lên ý cười.

Quả thực rất biến thái.

Khương Vận duỗi tay vỗ vỗ mặt cô: “Cô em gái hạ độc chị gái, là một loại thuốc khiến tinh thần và trí nhớ rối loạn, xúi giục chị gái ra tay giết người.”

Trì Yên còn chưa thoát ra khỏi nội dung tác phẩm trở lại bình thường, Khương Vận cười thâm sâu khó lường: “Trở về có thể cùng Khương Dịch diễn thử xem thế nào.”

“Chị đã xem trailer của phim [ Người dẫn đường ],” Khương Vận “Chậc” một tiếng, nói nhỏ: “Em với Khương Dịch quả nhiên là một cặp trời sinh.”

Trì Yên ngẩng đầu nhìn Khương Vận, không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.

Khương Vận: “Em thích hợp diễn vai biến thái, Khương Dịch thích hợp làm biến thái.”

“…”

Khương Vận nâng ngón tay chỉ: “Thử vai sẽ diễn đoạn này, lúc về tập thử để tìm cảm giác.”

Bị Khương Vận nói một hồi, nửa tiếng này Trì Yên cứ như vậy hoài nghi nhân sinh.

Tốc độ thuộc lời thoại của cô ngày càng nhanh, cơ bản nhìn một lần đã có thể nhớ gần hết, nhưng mà với [ A Dark Room ], bất luận là chị gái hay em gái, lời kịch đều không quá nhiều.

Trì Yên chỉ có thể lặp đi lặp lại vẻ mặt và động tác cảnh đó, ví như một phút nháy mắt mấy lần, lại ví như, lúc cô nói chuyện phải dùng giọng điệu như nào.

Cô không nghĩ tới đạo diễn này khắt khe như thế, chỉ một cảnh diễn, cô phải dùng hơn một tiếng mới nhớ gần hết.


Rõ ràng đến đây giảm stress, kết quả mãi đến hơn năm giờ chiều, Trì Yên vẫn đắm chìm trong kịch bản, cơ thể cũng căng thẳng hơn lúc mới tới.

Khương Vận có việc bận, 3 giờ đã rời đi.

5 giờ rưỡi, Trì Yên thay đồ chuẩn bị đi về.

Có lẽ vì đang giờ cao điểm, người đến thẩm mỹ viện rất đông.

Phóng tầm mắt nhìn, có thể bắt gặp không ít khuôn mặt quen thuộc.

Ánh mắt Trì Yên dừng lại mấy giây trên người Từ Tĩnh và MIA, rồi ngay khi bọn họ nhận ra cô thì cô đã thu hồi ánh mắt lại, vừa muốn ra khỏi cửa, liền đụng phải một người chuẩn bị bước vào.

Chắc là phụ nữ, bởi vì cơ thể mềm mại, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa nhàn nhạt.

“Có sao…”

Trì Yên ngẩng đầu, sau đó lời nói cứ thế bị mắc kẹt.

Người kia thấy cô hiển nhiên cũng sững sờ, ngay lập tức đáy mắt liền sáng lên: “…Yên Yên?”

Xưng hô này rõ ràng gọi không đủ thuần thục, loáng thoáng có thể nghe ra chút gượng gạo.

Đương nhiên gượng gạo rồi.

Hai mươi mấy năm không gặp, lần thứ hai nhìn thấy lại dùng xưng hô thân mật như thế.

Nét mặt Trì Yên nhạt bớt: “Thím hai.”

“Yên Yên… Con đừng như vậy, ta biết con biết ta là…”

Trì Yên ngước mắt nhìn bà ta.

Phùng Tân Lam cứ mắc nghẹn lời nói trong cổ họng rồi sau đó nuốt theo nước bọt xuống bụng.

Từ trong ánh mắt của Phùng Tân Lam, Trì Yên mơ hồ có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình, không quá rõ, nhưng có thể nhìn ra đại khái gương mặt và dáng vẻ.

Vóc dáng hai người thật đúng là có vài phần tương tự.

Đáy lòng chợt lạnh, Trì Yên tránh đi bàn tay của Phùng Tân Lam đang duỗi ra: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

• 01/04/2018 – 10/07/2018 •

(2) Phục bút là một trong những phương pháp nghệ thuật khó sử dụng. Phục bút là sử dụng lại nét bút trước đó, hình ảnh trước đó, hay chi tiết trước đó thêm một lần nữa. Mà chính ở lần thứ hai này, dù tác giả không nói hết lời, dù người viết có bỏ lửng lơ, người đọc vẫn liên tưởng đến, vẫn nhận thức được việc gì đang xảy ra. 

( Nguồn: Yahoo )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.