Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 67: Xe Và Bà Xã Là Của Tôi.
Chương 66
Edit: Tina
Khương Dịch như có ý khác, nhấn rất mạnh hai từ “bà xã”.
Chắc là bởi vì câu hỏi “Giáo sư Khương nào?” mà vừa nãy Trì Yên đã hỏi Tống Vũ.
Trì Yên vẫn mặt không đổi sắc như thường, “Em ổn…”
Ngừng một chút, cô nhảy xuống giường, bởi vì động tác quá gấp, đầu ít nhiều có hơi choáng váng, thoáng chao đảo sau đó vội chống tay lên tủ đầu giường, từ trong túi xách lấy ra quyển kịch bản hy vọng dời đi sự chú ý của Khương Dịch: “Chị Khương Vận bảo anh giúp em tập đối diễn.”
Cô đưa kịch bản qua, “Ngày mai tương đối bận rộn, hôm nay tập luôn đi.”
Phần muốn thử kia là phần đã bị gấp lại làm dấu, là một đoạn nằm trước phần mà không lâu sau phải đi qua Pháp thử vai kia.
Đây là một bộ phim khẩu vị nặng, đoạn đó vừa khéo liên quan đến không ít tình tiết cấm trẻ vị thành niên.
Khương Dịch nhìn kịch bản sau đó nhíu mày nhìn cô, “Ai nhận phim này cho em?”
Còn có thể là ai chứ?
“Chị Khương Vận.”
Khương Dịch càng nhìn tiếp, mày nhíu càng chặt.
Trì Yên lén thở ra một hơi.
Dùng chuyện này để dời đi sự chú ý của Khương Dịch quả nhiên không sai.
Mấy phút trước bộ dạng còn giống như muốn tính sổ với cô, lúc này xem ra sự chú ý đã hoàn toàn dời đến bộ phim này rồi.
Bởi vì là phim có hai nữ chính nên trong phim ngoại trừ nam chính thứ nhất ra, phần diễn của tất cả những diễn viên nam khác đều không quá 10 phút, lời thoại cũng chẳng có mấy câu.
Trì Yên đưa tay day day thái dương: “Nếu như anh không chịu, vậy em có thể tìm người khác…”
Lời còn chưa dứt thì người đàn ông đã cúi xuống, ghé người sát vào, quyển kịch bản bị anh đặt xuống tủ đầu giường phía sau Trì Yên, nhẹ nhàng bật ra một từ, “Được.”
Mí mắt Trì Yên giật giật, lời nói ra cũng giống như tên đã bắn ra, không thu lại được.
Cô nhớ lại một chút tình tiết trong kịch bản, cố gắng tập trung vào vai diễn.
Nhân vật em gái được miêu tả như thiếu nữ ngây ngô vì vậy nếu muốn câu dẫn thì vẫn phải diễn ra chút đơn thuần của thiếu nữ mới lớn, không thể quá trực tiếp nhưng phải khiến người xem hiểu được ý câu dẫn ẩn giấu trong đó.
Trì Yên nhắm mắt, cách mấy giây lại mở mắt ra, đã bắt đầu nhập vai, ngay cả ánh mắt cũng không còn dịu dàng mà trở nên sạch sẽ, ngây thơ.
Trong lòng Khương Dịch thầm nghĩ, nếu như Trì Yên dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, phỏng chừng anh cũng sẽ không kìm lòng được mà phạm tội với cô.
Câu thoại đầu tiên của Trì Yên là, “Anh, anh có thể dạy em vẽ không?”
Vai nam là anh trai nhà kế bên, một thanh niên họa sĩ nghiệp dư.
Khương Dịch nhếch môi, “Có thể.”
Trì Yên đá anh một cái, “Sai rồi!”
Chỉ có thể tập lại lần nữa.
Những đoạn không có thoại đều OK nhưng chỉ cần có lời thoại, chẳng có lúc nào Khương Dịch nói đúng cả.
Qua nhiều lần, Trì Yên nghi ngờ không biết có phải anh cố ý hay không.
Chỉ một đoạn dài mấy phút mà phải tập đi tập lại hơn nửa giờ. Thật gian nan mới diễn tới phần sau, Trì Yên lại quên mất tình tiết.
Trên trán toát một tầng mồ hôi mỏng cô cũng chẳng buồn lấy tay lau đi, đẩy Khương Dịch ra xa một chút, quay sang bên kia nhìn kịch bản.
Tiếp theo là tình tiết họa sĩ trẻ có những hành động ngược đãi, kịch bản miêu tả một chút những đạo cụ thường dùng, còng tay, các loại nến, đôi mày thanh tú của Trì Yên hơi nhíu lại, suy nghĩ còn chưa rõ ràng thì cổ tay đã bị nắm chặt, giọng người đàn ông từ đỉnh đầu cô vọng xuống, “Tiếp tục.”
“Không cần…”
Trì Yên quay đầu lại, lời còn chưa nói hết thì đã thấy Khương Dịch kéo chiếc cà vạt vốn đã hơi lỏng trên cổ xuống sau đó giữ lấy hai cổ tay cô, trói lại.
Đầu óc Trì Yên mờ mịt, có chút phản ứng không kịp.
Theo kịch bản viết, vốn phải là họa sĩ lấy còng tay khóa nữ chính vào đầu giường, đầu óc Trì Yên mới hình dung ra cảnh tượng đó thì người đã bị đẩy ngã xuống giường.
Vẻ mặt Khương Dịch không có biểu cảm gì nhiều, theo những gì kịch bản miêu tả về họa sĩ trẻ đó thì không khác là bao.
Trì Yên đột nhiên hiểu câu nói “Khương Dịch thích hợp làm biến thái” của Khương Vận, không chỉ hiểu rõ mà còn cực kỳ tán thành.
Loại động tác này anh làm cực kỳ thuần thục, chẳng mấy chốc đã cố định đầu cà vạt ở một chỗ nào đó, Trì Yên thử nhúc nhích cổ tay một chút nhưng chẳng thể rụt tay về được.
Tay người đàn ông cách một lớp quần áo vuốt ve nhẹ nhàng trên người cô, Trì Yên cố gắng mới tìm lại được giọng nói của chính mình, bởi vì sợ hãi mà có chút run rẩy, “Anh trai… anh đang làm gì vậy?”
“Em đoán xem.”
Trì Yên nhớ kịch bản làm gì có câu đó.
Cô nhăn mày, toàn thân nóng ra, chỉ một thoáng thất thần ngay cả lời thoại của mình cũng quên.
Tay người đàn ông trượt thẳng xuống, cuối cùng dừng lại giữa hai chân cô, Trì Yên khẽ run rẩy, “Không có cảnh này.”
“Anh biết.”
“Vậy anh làm gì…”
Khương Dịch nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, ngón tay tiếp tục dò xét vào trong, “Em tiếp tục.”
Cô còn tiếp tục được sao?
Kỹ thuật của Khương Dịch cao siêu, chẳng mấy mà đã khiến cô như lên mây, Trì Yên cắn môi, cảm giác được Khương Dịch cúi người ghé sát bên tai mình, “Muốn không?”
“Muốn…”
“Nhưng anh không muốn cho.” Hình như Khương Dịch mỉm cười, ung dung ngồi dậy, rút khăn giấy lau tay, “Phạt em.”
Hai từ này, nhất thời giống như lần cách đây rất lâu.
Lần trước bởi vì cô không nhận ra anh.
Vậy còn lần này?
Là phạt cô ở bên ngoài uống rượu say, hay là vì khen anh trai nhỏ đẹp trai mà quên mất anh?
Trì Yên chưa bao giờ nhận thức được chuyện “không làm không chết” sâu sắc như lúc này.
Khương Dịch đã xuống giường, chiếc áo sơ mi đã được cài cúc chỉnh chu.
Trì Yên quả thực rất khó chịu, run giọng gọi, “Khương Dịch…”
“Anh trai Khương Dịch.”
Khương Dịch như cười như không nhìn cô sau đó không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng tắm.
Trì Yên cứ tưởng anh đi lấy gì đó ai ngờ qua một phút rồi, anh chẳng những không bước ra mà từ phòng tắm còn vọng ra tiếng vòi nước chảy vào bồn tắm.
Xấu xa…
Dày vò cô như vậy xong anh lại chạy đi tắm?
Tay Trì Yên còn bị trói không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể khép chặt hai chân, càng nghĩ càng giận, giọng không khỏi cao hơn mấy phần, “Khương Dịch, anh là đồ xấu xa!”
Lúc “đồ xấu xa” Khương Dịch từ phòng tắm bước ra, Trì Yên vẫn còn chưa nguôi giận.
Bình thường thực ra cô rất dễ dỗ dành nhưng lần này dỗ thế nào cũng không được.
Xuống nước nhỏ giọng dỗ dành cũng không được, dùng thân thể thỏa mãn cô vẫn không được.
Không nghi ngờ gì, Khương Dịch nửa đêm bị đá xuống giường đi ngủ sofa.
Sáng hôm sau Trì Yên thức dậy trễ hơn Khương Dịch.
Anh chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi Trì Yên mới vừa rửa mặt thay đồ xong.
Trong suốt bữa sáng, Trì Yên hoàn toàn không nhìn hắn một lần.
Khương Dịch cũng không nói gì, suốt bữa ăn chỉ có tiếng đũa bát va nhau xen lẫn tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người.
Trì Yên còn tưởng hai người phải chiến tranh lạnh nửa ngày, ai ngờ vừa đứng dậy thì đã bị Khương Dịch nắm cổ tay kéo lại, bắt ngồi trên đùi anh.
“Còn chưa hết giận sao?”
Trì Yên hừ khẽ một tiếng.
Khương Dịch vòng tay qua eo cô ôm cô vào lòng, giọng rất trầm mang theo chút mệt mỏi, “Sau này lúc anh không có ở đây, có ra ngoài cũng đừng uống nhiều như vậy.”
Cơn tức của Trì Yên nhất thời xẹp xuống, đáy lòng mềm mại, ừ khẽ một tiếng như đồng ý.
Khương Dịch lại hỏi, “Ảnh chụp của anh trai nhỏ trong nhà trẻ đâu? Anh xé giúp em.”
Trì Yên hếch mặt lên, lại hừ một tiếng.
***
10 giờ sáng hôm nay Trì Yên phải đi casting làm đại diện phát ngôn cho sản phẩm của Nhân Mỹ.
Bởi vì quay ngoại cảnh, địa điểm được chọn là ở ngoại ô nên 8 giờ sáng đã phải từ nhà xuất phát.
Hôm nay hiếm khi Khương Vận rảnh rỗi, mới hơn 7 giờ đã đợi ở cửa tiểu khu, nói muốn đi cùng cô.
Trì Yên tối qua ngủ muộn nhưng may là đã làm spa nên làn da không đến nỗi nào, chút quầng thâm dưới mí mắt cũng đã bị phấn che phủ, nhìn không ra có gì lạ.
Khương Vận nghiêng đầu nhìn cô cười tủm tỉm.
Phần lớn thời gian cô đều mang hình tượng nữ cường nhân giỏi giang, bất ngờ cười kiểu như vậy, Trì Yên chợt cảm thấy da đầu tê dại, “Chị Vận… chị nhìn em như vậy làm gì ?”
“Có nhìn hot search trên Weibo chưa?”
“Chưa.”
Khương Vận vẫn giữ nụ cười đó, “Vậy giờ xem đi.”
Trì Yên đáp một tiếng sau đó mở điện thoại ra xem.
Ba thứ hạng đầu chẳng hề liên quan gì đến cô, hàng thứ tư là bộ phim tình cảm tối qua mới kết thúc, đến hàng thứ năm, rõ rành rành hai chữ “Trì Yên”.
Ngoài ra không còn gì khác.
Nhấn vào xem, dưới dòng trạng thái trên cùng, vài bức ảnh được xếp thành hình ô vuông.
Ánh sáng không tốt lắm, góc độ cũng không tốt lắm nhưng rõ ràng nhìn ra được là mấy tấm ảnh tối qua chụp lén, địa điểm chính là bên ngoài Tây thượng.
Trì Yên dời mắt lên trên nhìn tiêu đề của bản tin: “Nữ minh tinh mới nổi Trì Yên ban đêm gặp người đàn ông thần bí, là gả vào hào môn hay ngoại tình? Hay bí mật li hôn sau đó tìm được niềm vui mới?”
Trên ảnh chụp, logo của chiếc Bentley màu đen còn được khoanh bằng màu đỏ để nhấn mạnh.
Giờ là 8 giờ kém 10 mà những bức ảnh này được tung ra lúc bảy giờ.
Rất nhanh đã có người nhận ra Lục Cận Thanh đồng hành.
Trong phần bình luận, dân cư mạng mỗi người một ý, kiểu suy đoán nào cũng có người ủng hộ, thần kỳ là tỷ lệ rất cân bằng, chẳng nghiêng về kiểu suy luận nào.
Càng thần kỳ hơn là, Trì Yên phát hiện mấy phút trước Lục Cận Thanh viết một dòng Weibo: ( Xe không phải của tôi, bà xã cũng không phải của tôi. ) Rất rõ ràng là làm sáng tỏ tin tức này.
Khương Vận đã nổ máy xe, cố tình làm ra vẻ thâm trầm thở dài một tiếng, “Có thấy kinh hỉ (*) không ?”
(*) Kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ.
Trì Yên: “…”
Chẳng những không kinh hỉ, còn có chút kinh hãi.
Tim cô đập thình thịch, tuy biết chuyện này chắc chắn không giấu được nhưng cũng không ngờ nhanh như vậy đã bị bới ra.
Mở xem phần bình luận status của Lục Cận Thanh, nhìn sơ lược mấy lần phát hiện số lượt chia sẻ nhiều hơn lượt bình luận rất nhiều, cô nhấn vào cột chia sẻ bên trái sau đó hoàn toàn bất ngờ nhìn thấy dòng chia sẻ của Khương Dịch.
Kèm theo đó là dòng chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn…
( Nhận. Xe và bà xã là của tôi. )
• 07/04/2018 – 10/07/2018 •