Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 56: Đứa Con Gái Xấu Xí.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 56: Đứa Con Gái Xấu Xí.

Chương 55

Edit: TyBeo

Beta: Mina

Ngón út Trì Yên run lên, chẳng may chạm phải nút tắt trên màn hình, điện thoại rung lên một cái sau đó tắt nguồn.

Không phải nghe Ninh Tuệ nói thêm gì nữa, Trì Yên thở phào một hơi.

Khương Dịch nới lỏng caravat, bước vài bước tới trước mặt cô, cúi thấp người nhìn thẳng vào cô: “Làm sao vậy?”

Trì Yên vứt điện thoại sang bên cạnh, chương trình trực tiếp cũng lười xem, ôm gối ở đầu giường cọ cọ: “Khương Dịch, có bao giờ em kể với anh về mẹ em chưa?”

Trong trí nhớ của cô thì không có.

Nhưng khó tránh khỏi những lần uống say hoặc sinh bệnh, khi ấy đầu óc không tỉnh táo, toàn thân yếu ớt, Trì Yên không xác định được chính mình có từng nhắc tới hay không.

Quả nhiên, cô nghe thấy Khương Dịch đáp: “Từng nói.”

Lần đầu tiên Khương Dịch nghe cô nhắc tới mẹ mình là 8 năm trước khi cô ngủ quên trong lúc làm bài tập.

Có lẽ là gặp ác mộng, cô ngủ không yên, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau, chóp mũi đổ mồ hôi, khóe miệng mấp máy khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…”

Ngày ấy Khương Dịch không quá để ý, chỉ cho là cha mẹ Trì Yên vì nguyên nhân nào đó mà qua đời nên cô mới đến sống với cậu mình.

Sau khi Trì Yên về Trì gia anh mới biết được, nói không rõ đó là cảm giác gì nhưng cảm thấy đau lòng thay cô.

Hai người kia, vốn dĩ không xứng làm cha mẹ.

Lại càng không xứng làm cha mẹ của Trì Yên.

Cũng chỉ một lần duy nhất đó Khương Dịch nghe thấy Trì Yên nói từ này.

Đã trôi qua rất lâu, anh suýt quên mất rằng Trì Yên ngoài mặt không nói nhưng kỳ thật trong lòng rất để ý.

Khương Dịch cố thả chậm giọng nói: “Lại gặp ác mộng sao?”

Trì Yên lắc lắc đầu, mí mắt cụp xuống, có chút không biết làm sao: “Em vốn nghĩ có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại bà ấy, chỉ là vừa rồi…”

Trì Yên nghiêng đầu nhìn điện thoại, màn hình đã tối, như thể cuộc điện thoại vừa rồi không hề tồn tại vậy.


Nhưng còn không bằng không hề tồn tại.

Trì Yên dùng một câu đơn giản nhất thuật lại lời nói của Ninh Tuệ: “Em không muốn biết bà là ai nhưng vẫn muốn tìm hiểu xem, người có thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái mình sinh ra là người như thế nào.”

Hành động này, không khác gì người phụ nữ ruồng bỏ chồng mình.

Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ cũng không phải người tốt lành gì, không kém mẹ ruột cô là bao.

Kẻ tám lạng, người nửa cân.

Trì Yên cúi đầu vò gối, vốn dĩ hôm nay tâm trạng không tồi, kết quả bị cú điện thoại này phá hư.

Gối mềm như bông bị cô dùng sức nhào nặn, buông lỏng tay sẽ trở về trạng thái ban đầu, Trì Yên thấy quá vô vị, vứt gối sang một bên rồi vươn tay ôm eo Khương Dịch: “Anh nghĩ nếu bà thấy em, có thể nhận ra không?”

Trì Yên vừa nói dứt lời liền bật cười.

24 năm không gặp, nói không chừng chính bà đã quên mình có một đứa con gái.

“Nếu nhận ra thì sao?” Khương Dịch hơi ngồi xổm, ngón cái cọ nhẹ khóe miệng cô: “Nếu bà ấy nhận ra em, em tính làm sao đây?”

Trì Yên rốt cuộc cũng mở mắt.

Ánh mắt cô rất nhạt, ánh sáng long lanh thường ngày nhìn thấy đã bị che mờ, hồi lâu mới lắc đầu: “Em không biết.”

Loại chuyện dùng xác suất tính toán này có thể so với sao Hỏa đâm vào Trái Đất.

Trì Yên cảm thấy rất khó có thể xảy ra, mà nếu thật sự có thì cũng không biết nên làm thế nào.

Trên người Khương Dịch có mùi rượu nhàn nhạt, Trì Yên nhăn mũi, cũng không muốn để Khương Dịch sa sút tinh thần theo mình, vội chuyển đề tài hỏi: “Uống rượu?”

“Không uống.”

Trì Yên hít hít mũi, Khương Dịch cười cười, vươn tay bóp mũi cô một cái: “Thật sự không uống.”

“Em không tin.”

Lời vừa nói ra, bàn tay trên chóp mũi rời đi, cô còn chưa phản ứng lại đã bị Khương Dịch đẩy ngã xuống giường.

Vừa rồi Trì Yên vì muốn hô hấp mà hơi hé môi nên khi anh hôn xuống, đầu lưỡi rất dễ dàng tiến vào, sạch sẽ, chỉ có mùi trà nhàn nhạt.


“Tin không?”

Trì Yên thở hổn hển: “Tin, tin…”

Khương Dịch còn đè trên người cô, không dùng nhiều sức nhưng lại không muốn đứng dậy, Trì Yên đẩy đẩy anh: “Ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn.”

“Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh ăn.”

“Ăn em.”

Trì Yên hôn một cái lên mặt anh: “Ăn cơm trước.”

Trong tủ lạnh có không ít nguyên liệu, Trì Yên làm mấy món đơn giản, chờ Khương Dịch ăn xong rửa bát, công bố kết quả của cuộc thi thiết kế đã kết thúc.

Vào xem chương trình trực tiếp trên máy tính, MC đang nói lời kết thúc chương trình.

Trì Yên chỉ có thể thoát ra, đến các Weibo khác xem tin tức.

Weibo lúc này vô cùng náo nhiệt, chủ đề đứng đầu hot search với từ « Bạo », còn hot hơn scandal của cô và Lục Chi Nhiên rất nhiều lần.

Khương Dịch đang tắm trong phòng tắm, Trì Yên ghé vào đầu giường, ấn vào chủ đề xem tỉ mỉ.

Là kết quả cuộc thi hôm nay.

Bởi vì đây là năm đầu tiên trong nước tổ chức giải thi đấu, các tinh anh của ngành thiết kế trong nước đều tụ hội, độ chú ý vốn rất cao, đặc biệt hôm nay còn xảy ra sự kiện sao chép kia… Quả nhiên, Khương Mẫn đã dùng bản thiết kế phác thảo của Thẩm Ninh rồi hơi thay đổi để làm ra chiếc nhẫn.

Trong sự kiện lớn thế này, tác phẩm của hai người có nhiều nét giống nhau.

Tuy rằng chi tiết không giống nhau hoàn toàn nhưng trên cơ bản nhìn vào cũng không quá khác nhau.

Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là vì hai người kia trước giờ luôn là khuê mật thân thiết.

Làm bạn nhiều năm đến hôm nay lại xảy ra chuyện.

Trì Yên ngồi đọc mà sau lưng đổ mồ hôi, ngay từ đầu cô đã biết Khương Du Sở cố ý tiết lộ bản thiết kế, còn tưởng Khương Mẫn chỉ tham khảo một chút.


Ai ngờ người này cũng thật lợi hại, chỉnh sửa không khác với bản phác thảo nhiều lắm.

Dân cư mạng bùng nổ, đều đứng về phía bản thân tự cho là đúng.

( Có một câu nói thế nào nhỉ? Phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật, có bao giờ sai đâu?! )

( Thật sự là bài học kinh nghiệm đẫm máu. )

( Đoán xem, đoán xem, người nào sao chép của người nào? )

( Tôi đánh cược một túi gói cay (1), chắc chắn là Thẩm Ninh sao chép! Mọi người nhìn mấy tác phẩm gần đây của cô ta mà xem, chẳng có cái nào đẹp cả. )

( Lầu trên +1… )

Có tới bảy tám trăm bình luận, Trì Yên nhàm chán không chịu được, bất giác kéo xuống bình luận cuối cùng.

Sở Sở là tiên nữ: ( Tôi đánh cược mười túi gói cay, chắc chắn là Khương Mẫn sao chép! )

Trì Yên: “…”

Bởi vì hai bên đều không có chứng cứ mang tính quyết định chứng minh bản gốc là của mình, mà người bình thường cũng có thể nhìn ra hai bộ tác phẩm này không đơn giản chỉ là trùng cảm hứng.

Bên phía giám khảo tạm thời chưa thể đưa ra quyết định.

Trì Yên lướt Weibo vài phút thấy trên trang chủ, Thẩm Ninh vừa đăng một bài viết mới: ( Đã sửa lại chứng cứ, hy vọng ngày mai có thể thấy cô công khai xin lỗi, bằng không chúng ta gặp nhau tại tòa án đi. @Khương Mẫn )

Trong nháy mắt Thẩm Ninh đã chiếm thế thượng phong.

Lại một hồi kịch khác.

Trì Yên thoát Weibo, vươn tay mò mẫm bưng đĩa đựng trái cây trên tủ đầu giường xuống, sau đó mở cuộc trò chuyện trong Wechat với Tống Vũ ngày hôm qua.

Tống Vũ còn kích động hơn cả cô, nói năng hơi lộn xộn: ( Yên Yên, cậu xem hot search chưa! Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, chính là hai người này, thật hả lòng hả dạ mà! )

Trì Yên cũng thấy hả hê, vừa mới cho một trái nho vào trong miệng đã thấy Tống Vũ gửi một tin nhắn đến: ( Cái người họ Khương kia quả đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, rõ là làm mất mặt giáo sư Khương nhà cậu! )

( Có liên quan gì đến giáo sư Khương nhà tớ vậy? )

Trì Yên còn tưởng Tống Vũ đã biết Khương Mẫn là chị của Khương Dịch, suýt thì bị nghẹn nho trong cổ họng.

Tống Vũ: ( Không phải đều là họ Khương sao… Mấy nghìn năm trước đều là người một nhà, Yên Yên, cậu nói có phải không? )

( Tới giờ uống thuốc rồi, bảo bối! )


Tống Vũ nói nhiều, ngày thường nói chuyện với cô lại càng không để tâm suy nghĩ nhiều như vậy.

Cùng Tống Vũ nói chuyện phiếm một hồi, Trì Yên cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, Weibo không ngừng có bài viết mới khiến Trì Yên phải lướt lướt một hồi, sau đó thấy Khương Mẫn vừa đăng bài viết mới.

Được đăng ba phút trước, hiện giờ độ hot đã vượt qua bài viết Thẩm Ninh đăng lúc nãy.

Không có nhiều ký tự, chỉ có hai đoạn ghi âm, nghe giọng nói quen thuộc có thể nhận ra đâu là Thẩm Ninh đâu là Khương Mẫn.

Đoạn thứ nhất, là Thẩm Ninh chính miệng nói trước kia nhìn không thuận mắt một cô người mẫu mới vào nghề nên đã cố tình giở trò đưa cho cô gái kia một chiếc nhẫn không vừa tay, cuối cùng còn phải gọi nhân viên cửa hàng đến.

Đoạn thứ hai là cuộc đối thoại giữa Thẩm Ninh và Khương Mẫn.

Trì Yên rất không may bị nhắc tới trong đó, nhưng cũng chỉ có một lần, sau đó tất cả đều được thay bằng cụm từ “Đứa con gái xấu xí”.

Là ngày hai bọn họ cố tình bày trò hãm hại cô tại bữa tiệc từ thiện.

Cô rõ ràng rất xinh đẹp, thế nào mà trong miệng hai người kia lại thành “Đứa con gái xấu xí” rồi.

Trì Yên nghìn lần không phục, bên dưới đã có fan thay cô nói chuyện.

Sao Yên Yên đáng yêu như thế: ( Chẳng lẽ đầu óc và tâm hồn của cô gái này đều không tốt? Ôm ôm Yên Yên của chúng ta, người xấu xa làm nhiều chuyện tác oai tác quái đúng là không nói bừa mà. )

Hôm nay ăn hết mười quả dưa hấu: ( Không phải fan Yên Yên, nhưng nói cô ấy xấu…thế thì tôi đây phải chôn dưới đất để người người không nhận ra tôi xấu xí rồi. )

Thẩm Ninh và Khương Mẫn không phải ngọn đèn cạn dầu, có lẽ ngầm không muốn hòa giải hoặc hòa giải không thành nên mới vạch trần nhau trước mặt mọi người như thế này.

Có lẽ ý Khương Mẫn chính là “Tôi không tốt cô cũng đừng mong được yên ổn”, dù sao thì nhược điểm của Thẩm Ninh cũng nằm trong tay vì thế cô ta không ngại ngần mà thể hiện suy nghĩ của mình.

Lưỡng bại câu thương (2), còn tốt hơn một người chịu thảm.

Điển hình chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng.

Đoạn ghi âm vẫn đang replay, cứ vang bên tai Trì Yên như thể bị ma ám khiến cô bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Khi Khương Dịch đi ra từ phòng tắm đúng lúc nhìn thấy Trì Yên đang nhíu mày soi gương than thở.

Anh lau nhanh tóc rồi đi về phía đó, đi tới gần liền tùy tiện vắt khăn mặt lên ghế, duỗi tay chạm nhẹ mặt Trì Yên.

Trì Yên ngồi xếp bằng, giọt nước trên tóc anh rơi xuống mu bàn chân cô, hơi lạnh, cũng hơi ngứa, Trì Yên nâng mặt nhìn anh: “Khương Dịch, em rất xấu sao?”

• 24/03/2018 – 09/07/2018 • 

(1) [Hình ảnh]

  (2) Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều bị thiệt hại.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.