Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 55: Lừa Em Là Chó Con.
Chương 54
Edit: TyBeo
Beta: Bạch Vân Phi
Trì Yên không phải là đứa trẻ ba tuổi, sao có thể không hiểu ẩn ý bên trong câu “Tắm chung” này. Nếu là ngày thường, còn cảm thấy những lời này không có gì, cùng lắm bị Khương Dịch làm mấy lần.
Nhưng lúc này Trì Yên đang nhớ lại lời Khương Vận nói với mình trong điện thoại.
Ban nãy khi nói chuyện với Khương Vận, ngoại trừ việc của Khương Dịch, còn nói tới lịch trình mấy ngày sau.
Chụp hình cho buổi họp báo được sắp xếp vào chín giờ sáng ngày mai xong, sau đó là tới bộ phim [ Người dẫn đường ], để phối hợp tốt với diễn viên chính, thời gian khai máy cũng sớm hơn. Vốn định là giữa tháng tám, nhưng lại phải đổi thành tháng bảy.
Khương Vận đang tính trong lúc chờ đợi để Trì Yên quay mấy cái quảng cáo, kết quả lúc nghe thông báo lại phải hủy bỏ hết.
Mười cái quảng cáo đều không bằng một bộ [ Người dẫn đường ].
Theo như lời Khương Vận nói, nếu Trì Yên có thể dựa vào [ Người dẫn đường ] để chứng minh thực lực của mình thì con đường về sau cũng dễ dàng hơn.
Trì Yên cảm thấy, nếu chính mình được Khương Vận dẫn dắt sớm hơn, cũng sẽ không vướng vào mấy tin đồn tình ái kia rồi.
Trì Yên duỗi thẳng mũi chân, mười ngón chân trắng nõn xinh xắn, nhẹ nhàng đá đá vào dép của Khương Dịch, cô níu chặt lấy tay áo sơ mi của anh: “Không được, mai em còn phải tham gia buổi họp báo…”
“Em nghĩ đi đâu vậy?” Người đàn ông khẽ cười, “Chỉ là tắm thôi mà.”
Giọng nói của Khương Dịch bình tĩnh không chút gợn sóng, thuần khiết không gì sánh bằng, để mà so sánh, cô mới là người có suy nghĩ không đứng đắn.
Trì Yên khẽ hừ một tiếng: “Em không tin.”
Đều là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lại còn giả vờ trong sáng với cô.
“Thật, lừa em anh sẽ làm chó con.”
Trì Yên ngẩn người mất một lúc, cho đến khi bị anh ôm vào trong phòng tắm, cô vẫn còn đang suy nghĩ về câu anh nói.
Bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người ngồi.
Nước ấm đã có, hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, cái gương và gạch men sứ được lát trên tường đều phủ một lớp nước mỏng, mờ mờ ảo ảo.
Trì Yên cảm thấy mình giống như bị cận vậy.
Áo ngủ mỏng manh bị ngấm nước, lúc này đang dính trên người, lại bị Khương Dịch kéo một cái, Trì Yên ngay lập tức nhảy vào bồn, giấu cả người trong làn nước, chỉ lộ cái đầu ướt nhẹp ra ngoài: “Em tắm trước.”
Khương Dịch thích thú cười mờ ám, đưa tay cởi nút áo: “Đã nói là cùng nhau tắm rồi mà.”
“Không được.”
“Được.”
Cuối cùng Trì Yên cũng phải nhượng bộ: “Anh không được làm bậy.”
Khương Dịch gật đầu: “Làm bậy là chó con.”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Trì Yên chần chừ vài giây. Cuối cùng, cô vẫn quyết định tin tưởng anh.
Thế nhưng, thực tế vô cùng tàn khốc, kết quả của việc tin tưởng Khương Dịch là, Trì Yên bị anh làm bậy…
Nhiệt độ nước trong bồn vừa phải, lúc mới đầu Khương Dịch quả thực không hề sờ mó lung tung, ngón tay anh di chuyển trên từng tấc da thịt của cô, vừa cẩn thận lại dịu dàng.
Trì Yên cảm thấy hiếm lắm mới được một lần như vậy, nụ cười bên môi còn chưa tan đi, eo đã bị anh nâng lên, sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới.
Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy có chút đau buốt. Cô nhíu mày, nhéo một cái lên đùi Khương Dịch: “Anh nói nếu làm loạn sẽ là chó con mà…”
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng kề sát bên tai cô, sau khi thấy cô giật mình một cái, mới khẽ kêu một tiếng.
Trì Yên nghe thấy rất rõ.
Gâu.
Mẹ nó… Lần sau cô còn tin Khương Dịch, cô chính là chó con.
Khương Dịch cũng biết ngày mai cô có việc nên ham muốn không quá mãnh liệt, gần mười hai giờ, Khương Dịch mới ôm cô từ trong bồn tắm ra, dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau người cho cô.
Trì Yên mệt đến mức không mở nổi mắt, tùy ý để tay anh lướt trên người cô, sau đó giúp cô thay áo ngủ mới.
Khi được đặt lên giường cô vẫn còn một chút ý thức, mơ mơ màng màng nghe thấy Khương Dịch gọi cô một tiếng: “Yên Yên.”
Trì Yên cũng mơ màng đáp lại: “Vâng…”
Giọng điệu vừa nhẹ lại vừa kéo dài, giống như đang nói mớ.
Khương Dịch lấy tay chống đầu nằm nghiêng mà ngắm cô, ngón tay phải khẽ vuốt ve lông mày cô, trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Trì Yên trở mình, lại được anh ôm lấy từ phía sau.
Khi ấy em nghĩ, nếu anh thực sự không nhớ em, em phải làm gì mới khiến anh lại thích em một lần nữa.
Trong lòng Trì Yên không có đáp án, nhưng Khương Dịch rất có.
Cái gì cô cũng không cần làm, anh vẫn sẽ giống như trước kia, vẫn sẽ thích cô.
Hôm sau, Trì Yên thức dậy rất sớm, cũng không cảm thấy thân thể không thoải mái. Bình minh mùa hè luôn đến sớm, chỉ mới sáu giờ nhưng bên ngoài trời đã sáng rõ.
Trên tay của Trì Yên còn có một cánh tay khác vắt ngang, phía sau tai là tiếng hít thở đều đều của anh. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân rời giường rửa mặt, thay quần áo xuống tầng.
Hôm nay Khương Dịch tỉnh lại trễ hơn mọi ngày, chờ anh sửa soạn thay quần áo xuống lầu, Trì Yên đã làm xong bữa sáng.
Tám rưỡi sáng, Trì Yên đến buổi họp báo.
Ở hiện trường có không ít phóng viên, Bạch Lộ cũng có ở trong đó, cách rất nhiều người mà giơ ngón cái với cô.
Thật đáng mừng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trì Yên tham gia họp báo.
Quá trình diễn ra buổi họp báo Trì Yên đã quá quen, rất nhàm chán…
Trì Yên cố gắng để cho mình không thất thần, cố gắng chịu đựng đến trưa cũng kết thúc, lại có mấy phóng viên tạp chí đến phỏng vấn.
Điều đáng mừng nhất là, Trì Yên và Lục Chi Nhiên lại không ở cạnh nhau. Là một nữ diễn viên hạng C đã kết hôn, lại không đi cùng Lục Chi Nhiên, độ chú ý của Trì Yên tự nhiên giảm xuống rất nhiều.
Cô cầu còn không được, tìm cách chen ra từ trong đám người, gửi tin nhắn cho Bạch Lộ:
( Lộ Lộ, lúc học đại học cậu hay nói với tớ bộ phim có nữ biến thái là bộ nào? )
Đồng nghiệp của Bạch Lộ đã đi phỏng vấn Lục Chi Nhiên và nữ chính, cô ấy cũng không cần vào đó góp vui làm gì, ngồi ở trong góc gửi mấy bộ phim điện ảnh qua cho Trì Yên.
Trì Yên: ( Tớ yêu cậu. )
( Tớ không cần cậu yêu, cậu trả tiền cho tớ đi. )
Bạch Lộ lại nói: ( Một bộ hai đồng, nếu không đủ tớ vẫn còn nhiều này. )
Trì Yên vui vẻ, bỗng hào phóng mà gửi mười đồng chuyển qua: ( Không cần trả lại, thưởng cho cậu. )
Bạch Lộ: ( Cảm ơn kim chủ ba ba. )
Bạch Lộ gửi cho cô mấy bộ đều là phản ánh về vấn đề xã hội, bởi vì không giống với phim tình cảm nên trình độ cũng khác xa.
Từ hình ảnh đến nội dung, lại đến kỹ năng diễn của diễn viên, thực dễ dàng giải thích nguyên nhân nó được cho là kinh điển.
Trước hôm quay [ Người dẫn đường ], ngoài việc xem kịch bản, mỗi ngày Trì Yên đều ôm máy tính mà xem những bộ phim kia, xem tới xem lui, xem xuôi xem ngược .
Lúc đầu mới xem, Khương Dịch phải ôm cô mới dám xem, sau khi xem lại nhiều lần, lá gan cũng lớn hơn, Khương Dịch ngồi bên cạnh làm việc, cô đeo tai nghe ngồi xem một mình.
Lúc Khương Dịch làm việc Trì Yên không thể quấy rầy.
Nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Trước khi bấm máy một ngày, Trì Yên đã nhớ lời thoại cùng kịch bản của bộ phim.
Mỗi nhân vật đều phân tích lối diễn tỉ mỉ, Trì Yên ghi lại hơn mười trang, lại phân tích ngắn gọn một lần lời thoại của kịch bản.
Trước đó mấy ngày là cuộc thi thiết kế nổi tiếng.
Bởi vì có chút quan tâm đến Thẩm Ninh và Khương Mẫn, nên hôm nay Trì Yên đã buông kịch bản xuống từ sớm, chuyên tâm chờ kết quả thi cuộc thi.
Lúc này là bảy giờ rưỡi tối, cách lúc công bố kết quả còn nửa tiếng.
Trên Weibo đã xuất hiện hot search.
Mà ở phía trên nó chính là ngày khai máy [ Người dẫn đường ].
Từ nam nữ chính, cho tới nam nữ số ba, tất cả đều có kinh nghiệm từ ba năm trở lên, mỗi người đều có tác phẩm tiêu biểu của riêng mình, đạo diễn và dàn ekip hùng mạnh, vẫn rất được công chúng quan tâm đến.
Có một điều gây tranh cãi duy nhất, đại khái là liên quan tới Trì Yên và một vài diễn viên khác, do cô và họ vào ngành chưa lâu, lại không có tác phẩm tiêu biểu nào, so sánh với những người đi trước khí chất lại không thua kém chút nào.
Mọi người trên mạng đang bàn luận ầm ĩ.
Cũng không lấy gì làm lạ, chỉ cần là một tác phẩm lớn, mọi người đều sẽ bàn luận xôn xao.
Trì Yên xem một lượt những dòng bình luận, nhìn đến tâm tình tốt lên không ít, cũng có mấy bình luận không tốt nhưng cũng không để trong lòng.
Rất nhanh đã đến tám giờ.
Trì Yên vừa định mở xem trực tiếp cuộc thi thiết kế, thì có điện thoại gọi tới. Nhìn tên hiện trên màn hình, là người Trì Yên không muốn nhắc đến.
Ninh Tuệ giống như đã tính toán kỹ thời gian, điện thoại vừa kết nối, giọng nói chói tai của bà ta truyền tới: “Yên Yên à, con có thể cho dì mượn ít tiền được không?”
Trì Yên: “Dì à, con cũng muốn cho dì mượn, nhưng chính con còn không có.”
“Con với Khương Dịch kết hôn lâu như vậy, sao lại không có tiền?”
Trì Yên vẫn như cũ nói: “Con thật sự không có, nếu dì muốn có thể gọi trực tiếp cho Khương Dịch, bảo anh ấy cho dì mượn?”
Đầu dây bên kia im lặng hơn mười giây.
“Yên Yên, con không muốn biết mẹ mình là ai sao?” Ninh Tuệ đại khái cũng biết ý Trì Yên, bắt đầu trao đổi điều kiện: “Con cho dì mượn tiền, dì sẽ nói cho con biết, thế nào?”
Nói như thật vậy.
Lúc mẹ cô sinh cô, Ninh Tuệ còn không biết đã quen với Trì Viễn Sơn chưa nữa.
Giọng nói của Ninh Tuệ cao hơn một chút: “Trì Yên, con đừng không tin, dì biết thật đấy.”
Trì Yên vẫn không nói lời nào.
Ninh Tuệ: “Khi dì với ba con vừa mới kết hôn, vẫn nhận được thư và ảnh của mẹ con, nói là đã sinh ra con, chẳng qua thư đã bị ta giấu đi rồi.”
Trì Yên cười nhạt một tiếng.
Da mặt Ninh Tuệ cũng dày như số tuổi bà ta, tiếp tục nói: “Mẹ con tên gì con hẳn là biết?”
Đúng là Trì Yên có biết, nhưng cũng không còn quan trọng.
Lúc cô còn nhỏ, cậu cô đã từng nói, mẹ cô có khả năng đã thay tên đổi họ rồi, bằng không trong thời gian dài như vậy lại không có tin tức gì.
Năm đó máy ảnh còn chưa phổ biến, chỉ để lại trong nhà một tấm hình, mà sau đó nhà bị cháy, tất cả hóa thành tro bụi.
Tới bây giờ, Trì Yên đã không còn quan tâm nữa.
Bên kia Ninh Tuệ lại hỏi: “Thế nào, đã nghĩ xong chưa?”
Trì Yên “Ừ” một tiếng: “Tiền dì đi tìm người khác mà mượn đi, con không muốn biết.”
Vừa nghe thấy vậy, Ninh Tuệ không còn bình tĩnh như lúc đầu nữa, vội vàng nói: “Ngày hôm qua dì còn thấy bà ấy!”
Động tác ngắt điện thoại của cô dừng lại một chút, đầu dây bên kia Ninh Tuệ cũng yên tĩnh lại, giống như đang đợi đáp án của cô.
Trái tim Trì Yên đau nhói rồi đột nhiên thay đổi nhanh chóng, “Cạch” một tiếng, cửa được mở ra, vừa mới nâng mắt, Trì Yên đã thấy khóe môi Khương Dịch vẽ lên một đường cong: “Đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
• 23/03/2018 – 08/07/2018 •