Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 54: Tắm Chung.
Chương 53
Edit: Bạch Vân Phi
Ninh Tuệ vốn không hề nghĩ tới việc Khương Dịch lại nói giúp cho Trì Yên, nhất thời không biết phải nói gì, sau khi ngạc nhiên qua đi mới phản ứng lại được.
Lúc đầu bà còn nhìn thấy mắt của Trì Yên hôm nay hơi đỏ, nghĩ rằng cô ở Khương gia bị người ta bắt nạt, dù sao không quan tâm đến tình cảm của con chồng nhưng vẫn phải lấy lòng con rể đại gia.
Ninh Tuệ tính toán thật kỹ lưỡng trong đầu, nghĩ thầm nói thêm vài câu để vuốt mông ngựa, nào ngờ mông ngựa còn chưa chạm tới ngựa đã chạy mất.
Khương Dịch và Trì Yên kết hôn rất vội vàng, ngay đến cả hôn lễ cũng chưa làm, Ninh Tuệ còn không trông cậy vào việc Khương Dịch có thể thích Trì Yên, chứ đừng nói đến việc coi trọng cô.
Bất luận thế nào, dù sao Trì gia bọn họ đã leo cao như vậy, không nói tới việc Trì Yên không phải do bà sinh, mà dù có là do chính mình sinh, vì lợi ích của Trì gia, bà vẫn sẽ làm như vậy.
Về phần nguyên nhân mà Khương Dịch kết hôn…Ninh Tuệ thấy đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Dù sao cô gái tuổi còn trẻ, dung mạo lại xinh đẹp, có ai lại không thích cơ chứ?
Những chuyện trong hào môn, từ trước đến nay đều loạn như vậy.
Cảm giác mới mẻ qua đi, liệu những kẻ có tiền đó sẽ không vứt bỏ người cũ để tìm một “Chân ái” mới mà vui vẻ hay sao?
Ninh Tuệ đã thấy một phu nhân hào môn vì chuyện này mà khóc lóc nỉ non, vì không muốn ly hôn mà nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Bà và Trì Viễn Sơn đã nhiều năm đồng sàng dị mộng, mấy năm gần đây, ngay cả cơ hội để đồng sàng cũng không có.
*Đồng sàng dị mộng: ý chỉ là cùng sống chung với nhau, cùng làm việc chung nhưng lại khác nhau về suy nghĩ, chí hướng.
Mà Trì Yên và Khương Dịch, cũng giống như hai người bọn họ mà thôi.
Khác nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Hôm nay đột nhiên lại thấy như vậy, Ninh Tuệ không biết phải ứng phó như thế nào.
Biểu cảm trên mặt bà ta thoáng chốc trở nên đặc sắc, nhưng dù sao cũng là một tên lão làng, rất nhanh đã tìm cho mình được một bậc thang: “Dì chỉ là sợ tình cảm vợ chồng con bị tin đồn này ảnh hưởng, tạp chí đó cũng thật là không có đạo đức, chuyện không có gì mà viết loạn thành như vậy.”
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, từ trước đến nay Ninh Tuệ đều hết sức nhuần nhuyễn.
Nét cười chế giễu bên khóe miệng Trì Yên càng rõ ràng hơn: “Có phải vậy không, không phải là dì cũng tin hoàn toàn đấy thôi?”
“Trì Yên…”
Trì Viễn Sơn từ lúc vào cửa vẫn chưa nói câu nào tới giờ cũng không chịu được nữa, có thể ông ta cho rằng Trì Yên rất vô lễ, hoặc là ông ta cho rằng mình phải thể hiện cho người ngoài thấy được mình là trụ cột gia đình, ông ta nhíu mày quát lớn: “Không ai dạy cô nói chuyện với người lớn như thế nào sao?”
Trì Yên: “Không ai cả.”
Ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng chưa từng dạy, còn có thể trông cậy vào người làm cha, làm mẹ này, đều là người cậu bận đến độ đầu óc rối mù dạy cho cô.
Càng nghĩ Trì Yên càng thấy buồn cười, cô thật sự đã nở nụ cười, nhưng chỉ cười một chút thì ngay sau đó lại nghe ông ta nói: “Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ cô….”
“Cô ấy không biết tôi sẽ từ từ dạy….”
Trì Yên hạ mí mắt, còn chưa nhìn thấy biểu cảm tức giận đến không thở được của Trì Viễn Sơn, đã bị Khương Dịch kéo cả người ra phía sau.
Lại vừa nhìn lên, phạm vi tầm mắt cô chỉ thấy được tấm lưng thẳng tắp của anh, Trì Yên nắm chặt ngón tay anh,lại nghe thấy Khương Dịch mở miệng ngữ khí không nặng không nhẹ, hiếm khi ôn hòa nhã nhặn như vậy: “Nghe nói gần đây Trì gia muốn mua một miếng đất ở thành đông?”
Muốn có được miếng đất kia, chỉ cần một câu nói của Khương gia mà thôi, lúc này đây Trì Viễn Sơn dường như tỉnh táo lại, khí thế ngay lập tức tiêu tan, giọng nói dịu hơn rất nhiều: “Việc ấy Khương…”
“Khương gia chúng tôi không một ai nặng lời với cô ấy,” Khương Dịch hơi lạnh giọng, có phần trào phúng, “Nếu ngài hôm nay không muốn nói, vậy miếng đất kia, vẫn nên suy nghĩ lại.”
Khương Văn Đào tuy không hài lòng người con dâu như Trì Yên, nói nặng lời, cũng chỉ là khi nói với Khương Dịch mà thôi.
Thẩm Văn Hinh càng không phải nói, bà thậm chí muốn đem Trì Yên thành quốc bảo mà trưng trong nhà.
Khương gia dường như mới là nhà của cô, mà Trì gia nơi cô sinh ra và lớn lên thì trái ngược lại, giống như nhà chồng khó có thể sống chung với nhau như trên tivi vẫn hay chiếu.
Không khí trong phòng khách nhất thời đông cứng, Ninh Tuệ và Trì Viễn Sơn săc mặt đều không tốt, hiển nhiên không ai tìm được lời gì để nói.
Trì Yên cảm thấy áp lực, ngoắc ngoắc ngón tay Khương Dịch: “Ông xã, về nhà thôi, hôm nay em mệt quá!”
Giọng nói của Khương Dịch trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được.”
Cho tới khi Khương Dịch đưa ra tới cửa, Trì Yên cũng chưa ngoảnh đầu lại nhìn mặt hai vợ chồng giả dối kia.
Cánh cửa như ngăn cách hai thế giới khác nhau, bên trong là địa ngục, bên ngoài là thiên đường, không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
Trì Yên thật sự mệt mỏi.
Khương Dịch đã làm cô kinh hồn bạt vía cả một ngày, ngay cả cơm ba bữa cũng chưa cho đàng hoàng, lại ghi hình hết nửa ngày, thế nên mắt không thể mở to, mơ mơ màng màng dựa vào ghế phụ mà ngủ mất.
Khi tỉnh lại đã không biết là lúc nào, bên ngoài trời còn tối, Trì Yên nằm trên giường lớn, hơi nghiêng đầu sang một bên, nhìn xuống sàn nhà trong phòng ngủ, cũng không biết là ánh trăng hay đèn đường chiếu vào, nhu hòa rải đầy trên đất.
Ngủ một giấc, cả người đều thoải mái không ít.
Trên người cô mặc áo ngủ, nội y bị ném sang một bên, có thể là Khương Dịch sợ đánh thức cô, nên chưa cho cô tắm, chỉ thay quần áo giúp cô.
Trì Yên nằm ở trên giường một lát, lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi tìm điện thoại.
Điện thoại còn chưa tự động tắt máy, vừa mở màn hình lên, đã mười giờ tối.
Thời gian cô ngủ cũng không được tính là quá dài. Phòng ngủ không bật đèn, Trì Yên cũng lười đi bật, chỉ vặn đèn bàn sang hơn một chút cho thích hợp.
Khương Dịch không ở trong phòng, cô gọi điện cho anh trước. Giọng nữ chuẩn mực cất lên nhắc nhở đầu dây bên kia đang bận.
Trì Yên chỉ có thể ngắt điện thoại, tải mấy bộ phim về xem để học tập, không ngờ vừa mới bắt đầu tải về, Khương Vận đã gọi điện tới.
“Tiểu Trì, Khương Dịch nhớ ra em rồi phải không?”
Trì Yên “… …”
Thiếu chút nữa cô quên mất chuyện Khương Dịch lừa mình bị mất trí nhớ. Trong phòng cũng không có sầu riêng mà trước đó cô đã chuẩn bị, Trì Yên vừa mò mẫm trong bóng tối đi đến cửa, vừa trả lời Khương Vận: “Là anh ấy gạt em.”
Lúc này đến lượt Khương Vận không nói nên lời.
Trì Yên mở cửa: “Ấu trĩ muốn chết.”
Khương Vận vô cùng phối hợp với cô: “Tiểu Trì em nên hiểu cho cậu ấy, trong chuyện tình cảm chỉ số thông minh của con trai thường rất thấp, chẳng qua Tiểu Dịch so với người khác thấp hơn một chút thôi.”
Trì Yên cong cong môi cười, câu có câu không mà cùng Khương Vận nói xấu Khương Dịch.
Cho đến khi xuống dưới phòng khách, vừa mở tủ lạnh ra nhìn, đã thấy sầu riêng được tách vỏ, múi nào cũng dày dặn, hương thơm phát ra từ thịt quả vẫn nằm nguyên ở đó. Mà vỏ sầu riêng và hai trái xoài kia đã không cánh mà bay.
Mỗi một tầng Trì Yên đều nhìn một lần, chỉ thiếu mỗi nước đi lật thùng rác, kết quả vẫn không tìm thấy một chút nào.
Buổi tối cô cũng không ăn gì nhiều chỉ uống nước rồi lên tầng.
Lên đến trên tầng, Trì Yên lại gọi cho Khương Dịch lần nữa.
Đành gửi tin nhắn, gõ hơn mười mấy từ.
Cô dứt khoát ngắt điện thoại, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trì Yên không chút hứng thú nào trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua thư phòng mới phát hiện cửa không khóa lại có ánh đèn hắt ra từ khe cửa, kéo ra thành một đường ánh sáng dài.
Trì Yên đứng bên ngoài, có thể loáng thoáng nghe được giọng nam bên trong truyền tới. Cô cứ nghĩ Khương Dịch ở công ty tăng ca, vì dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, hoàn toàn không nghĩ tới anh vẫn ở nhà.
Trì Yên đứng hơn nửa phút, sau đó hạ quyết tâm mở cửa ra, rón ra rón rén im hơi lặng tiếng mà đi vào thư phòng.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, từ lúc đi vào đóng cửa, cho đến khi tới phía sau Khương Dịch, cũng không phát ra một chút tiếng động.
Đi đến gần, cô mới nghe được đại khái nội dung trong điện thoại.
Là về vu tai nạn xe tối qua.
Hình như là do tài xế lái xe trong lúc mệt nhọc, lại thêm thời tiết làm tình hình giao thông thêm bất tiện, mới không cẩn thận gây ra tai nạn, đến bây giờ đã giao cho cảnh sát xử lý.
Trì Yên sợ dép lê phát ra tiếng, hiện tại đã là giữa hè, cho nên khi ở cửa cô đã bỏ dép ra, đi chân trần trên sàn nhà, cũng không cảm thấy lạnh, mà ngược lại rất thoải mái.
Ở đầu dây bên kia hẳn là Lục Cận Thanh, bởi vì cô nghe Khương Dịch mắng anh ta một câu: “Cút, cô ấy đang ngủ.”
Khóe miệng Trì Yên cong lên trên một chút, sau đó lại đi về phía trước một bước, duỗi tay ôm lấy eo của anh.
Cơ thể Khương Dịch rõ ràng cứng lại, “Hửm.”
Không biết qua bao lâu anh cuối cùng cũng ngắt máy, cánh tay Trì Yên càng siết chặt hơn: “Vừa rồi em đi xuống dưới lầu tìm sầu riêng của em.”
Khương Dịch: “…”
“Nhưng lại tìm không thấy.”
“Vậy đừng tìm nữa.”
“Có phải bị anh vứt đi rồi đúng không?”
Khương Dịch dõng dạc: “Đúng.”
“Vứt đi rồi cũng không sao, mai em lại mua trái khác…” Đột nhiên tay Trì Yên bị nắm lấy, âm thanh của cô rất nhẹ, câu cuối cũng chưa nói rõ, cô vừa muốn thuận thế rút tay về, đã bị anh xoay người ôm lấy.
“Bà xã, em nỡ sao?”
Trì Yên không biết phải nói gì.
Cô đương nhiên là không nỡ.
Quỳ trên vỏ sầu riêng chỉ là nói vậy thôi, bởi vì tức giận nên cô tìm đại một lý do.
Nhưng bị Khương Dịch nói trắng ra như vậy, Trì Yên cứng rắn nói: “Có gì không nỡ chứ, anh xứng đáng bị như vậy.”
Ở phía trên đỉnh đầu, anh khẽ cười: “Sao lại không đi giày.”
“Không muốn đi.”
Vừa dứt lời đã bị Khương Dịch bế bổng lên: “Về sau phải ngoan ngoãn mang giày, không được để bị cảm lạnh lạnh.”
Trì Yên cúi đầu trả lời: “Vậy anh ôm em về phòng đi, em muốn đi tắm.”
Bàn tay Khương Dịch đặt trên eo của cô ôm chặt hơn, anh thì thầm: “Tắm chung.”
• 21/03/2018 – 08/07/2018 •
❉ Thích văn phong edit của Bạch Vân Phi, GATO văn phong edit của Bạch Vân Phi, hô hô hô.