Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 53: Mùa Xuân Thứ Hai.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 53: Mùa Xuân Thứ Hai.

Chương 52

Edit: TyBeo

Beta: Mina

Không giận mới lạ.

Trì Yên không khống chế được chính mình, nước mắt càng chảy dữ hơn, không thể ngừng lại được.

Trong khoảng thời gian ngắn vốn không thể bình tĩnh được, cô lạnh giọng: “Buông em ra.”

Khương Dịch thế mà thật sự buông tay.

Bước chân Trì Yên lảo đảo đi về phía trước, vừa mới giơ tay lau nước mắt đã bị anh giữ bả vai xoay người lại.

Khương Dịch ôm cô trong ngực, cằm chống hờ trên đỉnh đầu cô: “Bà xã ngoan, đừng khóc.”

Qua vài giây anh nói tiép: “Ông xã biết sai rồi.”

Khương Dịch tỉnh lại đã là giữa trưa, nằm trên giường cả nửa ngày cộng thêm một buổi tối, vốn dĩ đã cảm thấy khó chịu rồi kết quả mở mắt ra lại nhìn thấy không phải người mình muốn gặp nhất.

Cô nhóc này cũng thật chuyên nghiệp, vốn dĩ cơ thể đã không tốt lại mới bị thương, vừa tỉnh dậy đã tiếp tục đi thu hình.

Lúc Khương Vận ngồi bên cạnh nói cho anh biết, mặt Khương Dịch vẫn luôn vô cảm lắng nghe.

Đúng lúc TV trong phòng bệnh đang mở, chính là một bộ phim có cốt truyện cẩu huyết, cái gì mà tai nạn xe cộ đụng trúng đầu bị mất trí nhớ, Khương Vận ngồi xem còn cảm thán: “Chiêu mất trí nhớ quả nhiên là lý do muôn thuở.”

Khương Dịch liếc liếc vài lần.

Còn không phải sao… Vốn nam chính cách xa nữ chính ngàn dặm, cô biết được anh vì cô mà mất trí nhớ, về sau một tấc cũng không rời.

Kết quả, anh vừa thử, không những không khiến Trì Yên đối với anh càng thêm nhiệt tình ngược lại còn muốn anh quỳ sầu riêng.

Phim truyền hình quả nhiên gạt người.

Ban đầu, Khương Dịch chỉ muốn trêu Trì Yên một chút, không nghĩ sẽ chọc cô khóc đến như vậy.

Anh nhẹ nhàng nói hết cho cô nghe, Trì Yên ghé vào ngực anh hít mũi một cái, một câu cũng không nói.


Lúc Trì Yên khóc phát ra tiếng rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe thấy, chui vào tai khẽ như tiếng muỗi vo ve, Khương Dịch cảm thấy có chút không chịu nổi.

Anh thích trêu chọc Trì Yên đến khóc, nhưng không phải cố tình khiến cô không vui mà khóc.

Lục Cận Thanh nói anh bị bệnh, trước giờ Khương Dịch chưa từng phủ nhận.

Không thể phủ nhận, bởi chính anh cũng cảm thấy mình có bệnh.

Khương Dịch buồn bực nói: “Đừng khóc.”

Ngữ khí hơi nặng, Trì Yên ngừng một lát, tiếng hít mũi càng thêm rõ ràng, anh bất giác mềm lòng: “Trở về sẽ quỳ ngay, quỳ tới khi nào cũng được.”

Trì Yên lấy áo sơ mi của anh lau lau nước mắt, vì khóc mà có hơi khát nước, lúc này mới ngừng, ngẩng đầu rời đi.

Khương Dịch đi theo sau, sợ lại chọc cô giận, giọng điệu dịu dàng đến không giống anh: “Còn giận sao, bà xã?”

Trì Yên dừng lại, đứng trước cửa sắt của biệt thự.

Không có chìa khóa Trì gia, chỉ có thể ấn chuông.

Trì Yên nhấn chuông cửa, non nửa phút đã có người tới mở cửa, tay đang đặt trên cửa sắt, ngón tay dọc theo hoa văn trượt nhẹ, rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện: “Khương Dịch, anh có biết lúc anh nói không biết em là ai, em có suy nghĩ gì không?”

Khương Dịch đi tới kéo tay cô: “Nghĩ gì?”

Trì Yên để anh tùy tiện lôi kéo, khóc một lát, giờ đôi mắt đã hơi sưng, hốc mắt còn phiếm hồng, lúc quay đầu, ủy khuất hệt như chú thỏ con.

“Khi ấy em nghĩ, nếu anh thực sự không nhớ em, em phải làm gì mới khiến anh lại thích em một lần nữa.”

Khương Dịch rũ mắt nhìn cô, đáy mắt như có cả bầu trời sao chạy qua.

“Sau đó, em lại cẩn thận suy nghĩ, em cảm thấy chính mình thực không có bản lĩnh làm như vậy.” Trì Yên rất tự hiểu, quay đầu lay cửa sắt: “Cho nên tính lừa anh nói chúng ta đã ly hôn, sau đó em sẽ đi tìm mùa xuân mới.”

Vừa nói dứt câu, cô liền cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình bóp chặt hơn: “Thật không?”

Lúc này, Trì Yên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô nâng nâng cằm, tiến lên đối diện với bảo mẫu vừa mở cửa cho mình: “Tất nhiên!”

Là giả.

Người giúp việc làm ở Trì gia đã nhiều năm, từ khi ở thành phố khác cho đến thành phố Lâm An này.


Quan hệ gia đình Trì Yên phức tạp lại cẩu huyết, bản thân mẹ mình chưa kết hôn đã có thai, sau khi sinh ra lại vứt cô cho cậu. Sau này, cậu cô làm nhiệm vụ mà hy sinh, lại nhờ người đưa cô tới nhà cha ruột, cũng chính là Trì gia này.

Khi ấy Trì Yên đã 16 tuổi, xa cách nhiều năm như vậy, dường như máu mủ tình thâm cũng chẳng còn tồn tại. – Hoặc có lẽ bởi vì vốn không có tình cảm với mẹ cô, ông ta cũng chẳng thích đứa con gái tên Trì Yên này.

Đến nỗi nữ chủ nhân của Trì gia hiện tại, Ninh Tuệ thì càng không thể thích đứa bé không có chút quan hệ máu mủ nào, bị ép buộc nên ngoài mặt coi cô là con kế.

Nhưng người giúp việc và Trì Yên ở chung lại rất hòa thuận, trước kia khi còn ở nhà, cũng thường xuyên làm đồ ăn ngon cho Trì Yên.

Hôm nay vừa thấy Trì Yên liền cười đến không khép miệng lại được: “Cô chủ và cậu chủ đã trở về rồi à?”

Thật không ngờ, bà còn nhận ra Khương Dịch chỉ mới đến có một lần.

Người giúp việc rất nhanh phát hiện đôi mắt cô đỏ hoe: “Cô chủ, mắt cô làm sao vậy?”

Cửa mở ra, Trì Yên rất tự nhiên nói: “Vừa rồi có bụi bay vào mắt, tiện tay xoa vài cái nên bị đỏ thôi.”

Người giúp việc thấy vậy, cũng không nghi ngờ nhiều.

Trì Yên không nói một lời mà đi theo bà vào bên trong, tay còn bị Khương Dịch lôi kéo, đi nhanh một chút lại bị anh kéo về.

Rõ ràng chân anh dài hơn chân cô, thế mà lại đi chậm hơn, Trì Yên quay đầu trừng anh, cảm thấy bản thân đang dắt một con thú cưng cỡ lớn.

Trì Yên cong môi, cũng không thúc giục anh đi nhanh, mà thả chậm bước chân, chậm rì rì cùng anh đi phía sau.

Từ cửa chính đến phòng khách còn có một khoảng sân trồng hoa hồng, đúng mùa hoa nở, bây giờ đã nở rộ khắp sân, rực rỡ mà tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Trì Yên cúi đầu mắt nhìn hai bàn tay của hai người đang nắm chặt, tất cả giận hờn trong nháy mắt liền tan biến.

Như vậy cũng tốt.

Đỡ phải nghĩ cách để Khương Dịch thích cô thêm lần nữa.

Lúc này trừ người giúp việc ra cũng không có ai ở nhà.

Trì Nhiên theo bạn học đi chơi bóng còn ông nội đang ở nhà bên cạnh chơi cờ với mọi người, mà Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ không biết bận việc gì, đều không có ở nhà.


Trì Yên vui vẻ vì được yên tĩnh, ngồi trên ghế sofa ăn nho mà người giúp việc đưa cho, căng tròn, quả mọng nước lại còn rất ngọt.

Cô lột vỏ, bất giác đưa một trái đến bên miệng Khương Dịch.

Khương Dịch còn chưa ăn, người giúp việc đã từ phòng bếp đi ra hỏi: “Cô chủ, cô thật sự muốn ăn bánh xoài ngàn lớp sao?”

Bà nhớ rõ trước giờ Trì Yên ở nhà chưa từng ăn xoài.

Trì Yên xoay đầu, động tác trên tay cũng ngừng lại, Khương Dịch thay cô trả lời, thuận tiện ăn quả nho cô đang cầm trên tay vân vê: “Cô ấy không thể ăn.”

Người giúp việc đáp một tiếng, lại lui vào bếp.

Ngón tay Trì Yên còn lưu lại cảm giác mềm mại khi nãy, ngón tay xanh nhạt ươn ướt, cô cúi đầu nhìn một chút, lại lấy tay đó tiếp tục ăn nho.

*

Bốn người kia, trở về đầu tiên là ông nội.

Đã mấy tháng ông chưa gặp Trì Yên, lại thích cháu gái, nên thường ngày rất thương cô cháu gái này, vừa thấy cô liền cười tủm tỉm, nói rất nhiều chuyện.

Từ chuyện Quốc gia đến gia đình hòa thuận thế nào.

Trì Yên nghe ra lời nói thâm ý của ông, ông sợ cô và Khương Dịch ở chung không hòa thuận.

Dù sao ông nội cũng đã có tuổi, cơ thể không khỏe mạnh như trước, mấy năm nay cứ dăm ba bữa lại đến bệnh viện, nói chuyện một lát đã cảm thấy mệt, thở gấp.

Trì Yên ngồi bên cạnh vuốt vuốt lưng giúp ông nhuận khí, khuyên ông lên tầng nghỉ ngơi một lát, khuyên mãi cuối cùng ông mới chịu nghe.

Trì Nhiên về khi chỉ còn vài phút nữa là đến giờ cơm chiều. Trì Viễn Sơn và Ninh Tuệ ăn ở ngoài còn ông nội ngủ một giấc không muốn xuống lầu nữa cho nên cuối cùng trên bàn ăn chỉ có ba người bọn họ.

Trì Nhiên muốn nói lại thôi, đến khi người giúp việc cầm bát đũa dọn đi hết mới mở miệng hỏi Trì Yên: “Chị, hôm nay hai người phải về sao?”

Trì Yên nhìn đồng hồ đeo tay.

Hơn tám giờ, cô hơi gật đầu: “Bây giờ phải về rồi.”

Người cũng đã gặp, nếu ở đây qua đêm, lát nữa hai người kia trở về, không biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa.

Trì Nhiên lập tức ỉu xìu, nhưng vẫn hiểu chuyện, chỉ rầu rĩ không vui “Ừm” một tiếng.

Đáy lòng Trì Yên nhũn ra, vươn tay xoa xoa đầu cậu, sau đó đứng dậy: “Chăm chỉ học tập, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho chị.”

“Chị…”

Khương Dịch liếc cậu một cái, cậu lập tức thu về mấy lời làm nũng.


Trì Yên không có ý định ở lại lâu, hôm nay về đây không gặp người không muốn nhìn thấy vốn đã là một chuyện tốt, cô sợ ở đây lâu quá sẽ chạm mặt hai người kia, sau khi lên tầng chào ông nội liền kéo Khương Dịch ra cửa.

Kết quả vẫn chậm một bước.

Cánh cửa vừa mở ra, cha mẹ Trì liền xuất hiện ngay trước mặt.

Bầu không khí vốn đang hài hòa trong nháy mắt biến thành lúng túng.

Trì Nhiên lên tiếng: “Ba, mẹ…”

Có lẽ Ninh Tuệ sớm đã biết Trì Yên hôm nay sẽ đến đây, cũng không quá ngạc nhiên, trước nay bà luôn trọng sĩ diện, thấy Khương Dịch cầm tay Trì Yên, lập tức ra vẻ mẹ con tình thâm: “Yên Yên về rồi à, cơm tối ăn ngon chứ?”

Trì Yên vốn muốn đi ra ngoài, kết quả bị bà ta túm trở về.

Trì Viễn Sơn mặt than đã thành thói quen, hôm nay cũng không có biểu cảm khác – đối với cô vẫn vậy.

Trì Yên rút tay về từ trong lòng bàn tay Ninh Tuệ, hiếm khi nghiêm túc, nói: “Dì, bọn con phải về rồi.”

Có thể do hôm nay khóc nhiều, mắt còn hơi sưng, Ninh Tuệ mặt không biến sắc liếc nhìn cô, lại nắm tay cô: “Đừng đi vội như vậy, dì có chuyện muốn nói với con.”

Giờ phút này, Ninh Tuệ hệt như tú bà đứng trước cửa thanh lâu đón khách.

Trì Yên nhíu nhíu mày, vừa mới rút tay về, đã nghe thấy Ninh Tuệ nói tiếp: “Yên Yên à, con gái nếu đã gả cho người ta, thì phải yên phận chút.”

Lần này không chỉ Trì Yên nhíu mày, mà còn có cả Khương Dịch.

Anh kéo Trì Yên về phía mình, đôi mày khẽ chau lại, sắc mặt không vui.

Ninh Tuệ còn tưởng đã chọc trúng lòng tự trọng của người đàn ông, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Con xem con đi, gần như ngày nào cũng có scandal với người khác phái, con muốn Khương Dịch nghĩ thế nào đây!”

Trì Yên: “…”

Lời nói tình cảm này chỉ để nói cho Khương Dịch nghe.

Cô hơi nhếch khóe môi, cũng lười phải duy trì vẻ mặt bình thản trước mặt bà: “Dì, dì cũng đã lớn tuổi rồi, còn không biết mấy loại tin tức như này không đáng tin sao?”

Vấn đề tuổi tác luôn là nỗi đau trong lòng của Ninh Tuệ.

Bà ta lớn hơn Trì Viễn Sơn vài tuổi, mặc dù không nhìn ra nhưng năm nay đã 53 tuổi, sắc mặt bà ta căng cứng trong nháy mắt: “Dì đây cũng chỉ là muốn tốt cho con…”

Nói còn chưa hết lời đã bị người đàn ông nhẹ nhàng ngắt lời.

“Dì à,” Khương Dịch hơi nheo mắt, ngón trỏ gõ nhẹ vài cái trên mu bàn tay Trì Yên: “Tôi đưa cô ấy về đây, không phải để nghe dì nói cô ấy không tốt.”

• 21/03/2018 – 08/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.