Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 50: Ông Xã.
Chương 49
Edit: TyBeo
Beta: Tịch & Mina
Đây là lần đầu tiên Trì Yên nhắc tới Khương Dịch trước công chúng.
Cho dù fan không biết người đó là ai, nhưng vẫn lập tức nổ tung.
Kỳ thật Trì Yên cũng không quen gọi như vậy, cảm thấy nói ra khỏi miệng có thể khiến người ta đỏ mặt, rất buồn nôn và khó có thể mở miệng nói được.
Chính vì vậy, cô mới viết thẳng ra giấy.
Cũng không khác nhau lắm, cúi đầu nhìn lại, vẫn cảm thấy lưu luyến hai từ này vô cùng.
Fan mượn cơ hội hỏi chuyện tình cảm giữa cô và Khương Dịch thế nào, từ trước đến nay fan của cô đều rất thân thiện, phần lớn chỉ hỏi cô rằng hai người quen nhau như thế nào, quen nhau bao lâu rồi.
Trì Yên dịch tai nghe tới gần miệng một chút, cô không muốn nói quá nhiều chuyện cá nhân trước mặt nhiều người, nên chỉ đơn giản nói một câu: “Quen nhau rất nhiều năm, anh ấy là người ngoài giới, cho nên tôi không thể nói quá nhiều.”
Fan xôn xao tỏ vẻ đã hiểu, nói về đề tài này được một lúc thì quay trở lại buổi live stream.
Vừa rồi cũng coi như nghỉ giữa giờ, tiếp theo Trì Yên lại live stream chơi game thêm nửa tiếng nữa.
Đến năm giờ rưỡi chiều, Trì Yên kết thúc trực tiếp.
Mấy ngày nay lượng fan follow Weibo của cô tăng không ít, cũng không biết là do bắt đầu tuyên truyền phim hay trước đó có công bố tin kết hôn.
Mặc kệ là vì lý do gì, ảnh hưởng tốt hay xấu, điều đáng mừng là, có lợi nhiều hơn có hại.
Ly nước ấm bên cạnh đã nguội, Trì Yên nhấp một ngụm, tắt máy tính đã thì nhận được điện thoại của Khương Vận.
Bên kia, Khương Vận chỉ hỏi một câu: “Tiểu Trì, em đang ở nhà à?”
Trì Yên đáp lại một tiếng, sau đó đã nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng đóng cửa xe, Khương Vận lời ít ý nhiều: “Xuống mở cửa cho chị, vừa rồi chị có đi gặp một Công ty quảng cáo, đúng lúc đi ngang nhà em, tiện đường mang kịch bản đến cho em xem.”
Nghe thấy tiếng giày cao gót “lộc cộc” lọt vào tai rõ ràng trên mặt đất.
Trì Yên đáp một tiếng liền xuống tầng mở cửa, vừa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Cùng lúc đó, Khương Vận cũng ngắt điện thoại.
Trước đó, Trì Yên có nghe Khương Vận đề cập đã nhận được một số kịch bản không giống nhau, chỉ duy nhất có một điểm chính là, mỗi nhân vật đều thích hợp với Trì Yên, đều dụng tâm sắp xếp nhân vật nữ số 6.
Lần này, Khương Vận mang tới hai kịch bản, từ biên kịch đến đạo diễn đều là người nổi tiếng. Khương Vận cố ý chọn vai nữ số 6 cho cô.
Kịch bản cùng thể loại với [ Liêu Trai Chí Dị ], là những mẫu chuyện nhỏ xâu chuỗi lại với nhau.
Phần diễn nhân vật của Trì Yên cũng không hẳn là ít giống với lời của Khương Vận, là một người bên cạnh nữ số 2.
Bởi vì là thể loại bí ẩn, có không ít yếu tố kinh dị, mỗi nhân vật trong phim cũng không có nhiều phân cảnh như các bộ phim khác.
Đặc biệt là nhân vật của Trì Yên, vai diễn chính là một giáo sư trẻ biến thái.
Bên ngoài, nữ giáo sư đơn thuần tốt đẹp như thỏ trắng nhỏ nhưng sau lưng lại ngược đãi học sinh vô cùng biến thái.
Trì Yên nhìn kịch bản cảm thấy có chút đau đầu, trước khi đọc kịch bản, có nghe Khương Vận không ngừng nói chỉ nhìn qua một lần đã thấy vô cùng thích hợp với Trì Yên.
Vốn ban đầu cô còn cảm thấy khá tò mò, ai ngờ hôm nay nhận được kịch bản, lại thấy đây là một nhân vật khó.
Trì Yên lật lật vài trang, xác nhận từ đầu đến cuối nữ giáo sư này là cặn bã của xã hội.
Mỹ nữ Khương Vận dựa vào sofa uống sữa chua, thấy cô xem xong mới hỏi: “Thế nào, có phải rất hợp với em không?”
“…”
Trì Yên nghi ngờ: “Chị, chị thật sự đã xem qua kịch bản này?”
“Tiểu Trì, chị nói với em, em tuyệt đối có thể diễn vai giáo sư biến thái này.”
Trì Yên chưa từng nhận vai diễn như thế này.
Trước kia cô từng diễn qua vai nữ phụ độc ác, nhưng loại vai nữ phụ cặn bã đến tận xương này thật đúng là chưa nhận bao giờ.
Càng nghĩ Trì Yên càng khó chấp nhận: “Chị…”
“Tiểu Trì, đây là một tác phẩm để em tự chứng minh thực lực diễn xuất của mình.” Khương Vận quăng sữa chua vào thùng rác, khí thế bừng bừng nói: “Trailer phim của em đã được biên tập lại, hiện tại rất nhiều người nói em là bình hoa, không hề có kỹ thuật diễn.”
Khương Vận dừng một chút: “Cho dù trailer chưa tới ba phút, em với nam số 2 kia cũng chỉ chiếm sóng chưa đến nửa phút.”
Trì Yên có thể hiểu được lý do của Khương Vận.
Xã hội hiện nay là như vậy, đại đa số mọi người đều có ác ý đối với diễn viên nữ, so với những diễn viên nam, các nữ diễn viên luôn bị đòi hỏi khắt khe.
Đã có không ít vết xe đổ.
Ví như trước đó không lâu, một diễn viên nữ vốn có nhan sắc và kinh nghiệm diễn xuất, kết quả chỉ vì một bộ phim thần tượng mà bị hắc.
Cùng với đó là một diễn viên nam, tuy gương mặt lạnh lùng, nhưng lại rất đẹp trai, cứ thế được nâng đỡ thành tiểu thịt tươi, cho dù có nhận kịch bản không ra gì, vẫn có không ít người thích, rất ít khi xảy ra tình huống bị vùi dập.
Kết quả, kỹ thuật diễn của diễn viên nam kia vẫn không tiến bộ, mà diễn viên nữ kia lại bị hắc quá nhiều, chuyển nghề sang diễn hài kịch.
Trì Yên cũng không thích thể loại phim thần tượng, kịch bản toàn là yêu đương, khẳng định những cảnh thân mật cũng có không ít, cô lại cúi đầu mở kịch bản lần nữa.
Mỗi câu trong kịch bản đều rõ ràng liền mạch, cho thấy biên kịch rất có tài viết lách.
Trì Yên ngoắc ngoắc ngón tay, gấp một góc trang giấy kịch bản lại.
Khương Vận khôi phục ngữ khí, lần này giọng nói ôn hòa như một người chị thân thiết: “Tiểu Trì, em nên suy nghĩ cẩn thận.”
“Chắc là em cũng nhìn ra, chị không muốn để em diễn mấy phim thể loại tình yêu nồng nhiệt, ngược lại không phải tại vì có nhiều cảnh thân mật mà Tiểu Dịch không thích, chủ yếu là đi trên con đường đóng phim thần tượng không đủ lâu dài. Hơn nữa, mấy ngày hôm trước đạo diễn cũng đưa mấy loại kịch bản như vậy, chị nhìn qua một lần, phát hiện em cũng không quen đóng mấy phim này.”
Cán cân trong lòng Trì Yên vốn đã hơi nghiêng ngả, nghe Khương Vận nói vậy, cũng không do dự nữa, gật đầu đồng ý.
Khương Vận rất thích việc Trì Yên suy nghĩ thông suốt, cô ấy xoa đầu Trì Yên: “Như vậy mới ngoan, tránh cho việc tên biến thái Khương Dịch kia ghen tuông đến mức tra tấn em.”
Trì Yên không phản bác lại được: “…”
Khương Vận: “Đúng rồi Tiểu Trì, Khương Dịch nói với chị, hôm nay sẽ đưa em về Giang Nam Nhất Phẩm một chuyến.”
Đã có một thời gian khá dài Trì Yên chưa về Giang Nam Nhất Phẩm rồi.
Nếu không phải Khương Vận nhắc tới, thậm chí cô đã quên Khương gia còn có một người không thích cô, chính là Khương Văn Đào.
Chắc Khương Vận đã từng nghe Khương Dịch nói qua về chuyện này, hiếm khi dịu dàng an ủi cô: “Yên tâm đi, thím đã lôi chú đi du lịch nước ngoài rồi.”
Trì Yên: “…”
Cô càng khó hiểu nguyên nhân Khương Dịch gọi cô đến.
Trì Yên kinh ngạc nhìn Khương Vận, chỉ thấy chị buông thõng tay: “Chị chỉ phụ trách đưa em qua đó thôi.”
*
Khi Khương Vận dừng xe, vừa đúng lúc hoàng hôn đã buông xuống.
Trời chạng vạng tối, sắc trời tối đen.
Bởi vì cả khu biệt thự đều ở vùng ngoại thành, yên tĩnh hơn nhiều so với nội thành, lúc này chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo kêu, nổi bật lên khiến bốn phía xung quanh càng yên tĩnh.
Buổi tối Khương Vận có hẹn, cũng không có ý định vào, sau khi cô xuống xe thì lái xe rời đi.
Trì Yên đứng bên ngoài nhấn chuông, sau khi vang lên hai tiếng thì có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
Cô có chút ấn tượng với người này, là người giúp việc của Khương gia, chắc là đã làm việc ở Khương gia mấy năm rồi, trông thấy cô thì rất nhiệt tình đón tiếp.
Trì Yên đi theo sau bà, đằng trước người giúp việc câu được câu không nói với cô: “Tiểu thiếu gia đã về được một lúc rồi, vừa nãy tôi đang chuẩn bị cơm tối, còn chuẩn bị mấy món cô thích nữa.”
Trì Yên cười một chút, coi như đáp lại.
Khương Dịch gọi cô tới đây, có lẽ không phải chỉ để ăn cơm.
Quả nhiên, khi cửa vừa mở ra, cô đã thấy có điểm kì lạ.
Người giúp việc lấy dép từ bên trong tủ giày đưa cho cô, Trì Yên đứng trước cửa, có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện truyền ra từ bên trong.
Giọng nam là Khương Dịch, giọng nữ là Khương Du Sở, còn có một người khác.
Người này nói tiếng Trung không được lưu loát, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể hiểu được ý của cô ta, Trì Yên nghe giọng quen quen, nhưng không nhớ là đã nghe ở đâu.
Cô ngẩn người nửa phút, đến khi người giúp việc nhắc nhở, mới vội xin lỗi, thay dép đi vào.
Bên trong phòng khách có ba người ngồi.
Khương Dịch và Khương Du Sở ngồi đối diện với cô, cô gái kia thì đưa lưng về phía cô, chỉ thấy mái tóc màu nâu, hơi quen mắt.
Vẫn là Khương Du Sở nhanh mắt nhìn thấy cô, ánh mắt lóe sáng quay đầu nhìn Khương Dịch: “Anh, vợ anh đến rồi.”
Lúc này Khương Dịch mới nâng mắt.
Trì Yên không chờ anh gọi mình, rất tự giác đi đến ngồi bên cạnh anh, lần này vừa ngẩng đầu đã thấy rõ cô gái ngồi đối diện.
Không phải tóc vàng mắt xanh, nhưng cũng không phải người Trung Quốc chính thống.
Là người Trì Yên gặp ở bữa tiệc từ thiện hôm trước.
Nếu cô nhớ không nhầm, cô gái này là bạn của Thẩm Ninh.
Hôm nay lại xuất hiện ở đây…
Ngay khi Trì Yên cho rằng Thẩm Ninh cũng ở đây, Khương Du Sở nói với người phụ nữ kia: “Chị hai, chị có muốn ở lại ăn cơm chiều không?”
Hốc mắt Trì Yên mở to, có chút không thể tưởng tượng được.
Cô biết Khương Dịch có ba người chị, nhưng không biết ngoài Khương Vận, còn có một chị gái là con lai.
Từ đầu đến cuối ánh mắt người chị gái kia chưa từng rời khỏi mặt Trì Yên, mang theo ba phần đánh giá, bảy phần khinh miệt.
Có vẻ cô ta rất khinh thường Trì Yên.
Trì Yên duỗi tay sờ sờ cằm, còn đang suy nghĩ có nên giữ mặt mũi đến chào hỏi không, Khương Dịch đã nghiêng đầu nhìn cô: “Đói không?”
Cô vươn tay sờ sờ bụng, thành thật đáp: “Có chút.”
Thời tiết càng nóng, cô càng không muốn ăn nhiều.
Buổi trưa hôm nay cũng không ăn nhiều cơm, ngược lại uống mấy hộp sữa chua, bây giờ dạ dày trống rỗng, hơi khó chịu.
Khương Du Sở duỗi tay qua quơ quơ trước mặt cô gái kia: “Chị hai, có phải chị dâu em quá xinh đẹp, nên chị không rời mắt được?”
Trì Yên “…”
Thật là khó tin, cư nhiên lại có thể nghe thấy Khương Du Sở nói như vậy.
Người kia tuy rằng nói tiếng Trung không tốt, nhưng năng lực lý giải rất tốt, không cần nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp trả lời: “Chị thấy còn kém xa so với Thẩm Ninh.”
Nói xong cầm túi xách ra cửa: “Chị có hẹn với Thẩm Ninh, không ăn cơm với mấy đứa.”
Khương Du Sở trợn mắt về phía chị ta, chờ tiếng đóng cửa vang lên mới “Hừ” một tiếng: “Chị ta tưởng chị ta là ai chứ!”
Ngồi cách Khương Dịch, Trì Yên thăm dò liếc nhìn Khương Du Sở một cái.
Khương Du Sở lập tức hiểu ý của cô, mau chóng chạy qua ngồi kế bên Trì Yên, Trì Yên muốn nhích qua nhường chỗ cho cô ấy, chỉ có thể nhích qua chỗ Khương Dịch, đến khi hai người dán vào nhau, Khương Dịch cũng không có ý định dịch qua một bên.
Cuối cùng Trì Yên ngồi trên đùi anh, thân thể hai người dán vào nhau cách một lớp vải. Thậm chí Trì Yên có thể cảm nhận được tay anh đặt trên eo mình đang bóp chặt.
Da đầu cô tê dại, may mà Khương Du Sở chỉ lo nói, không chú ý đến bọn họ có điểm không thích hợp.
“Chị dâu, em nói chị biết, vừa rồi là con thứ hai của chú em, chú ấy tương đối phong lưu, khi còn trẻ… Không đúng, hiện tại vẫn vậy, đi gieo giống khắp nơi, chẳng qua chỉ có thể xác định là có ba người con gái, chị của em… Chính là chị Khương Vận, cái này không cần nói, là thím bị khó sinh, còn về hai người chị kia…”
Khương Du Sở “Chậc” một tiếng, “Đều là do chơi bời lêu lổng mà sinh ra đấy.”
Xem ra không chỉ Khương Dịch, mà Khương Du Sở đều chỉ là chị em tình thâm với chị Khương Vận.
Khương Du Sở vỗ bộp một cái lên đùi Trì Yên, sau đó nói với Khương Dịch: “Anh, chúng em như vậy rất tốt phải không?”
Ánh mắt anh lạnh đi nhìn cô ấy: “Bỏ tay ra.”
Khương Du Sở lập tức thu tay về, hai tay quy củ đặt trên đùi.
Trì Yên có chút ngốc: “Hai người… là sao?”
“Tháng này có một giải thi đấu thiết kế, mấy hôm trước Khương Mẫn về nước chắc chắn là vì chuyện này, vừa vặn hai tháng trước Thẩm Ninh có đưa một phần bản thảo thiết kế của chj ấy cho em xem, sau đó hôm nay khi Khương Mẫn đến, em đã cố ý để bản thảo đó trên bàn trà…”
Vừa nói Khương Du Sở vừa cúi người cầm bản thảo đặt lên bàn trà: “Quả nhiên, chị ta đã lấy đi rồi.”
Hai tháng trước, quan hệ giữa Khương Du Sở và Thẩm Ninh cũng không tệ lắm.
Thẩm Ninh muốn ở bên Khương Dịch, việc đầu tiên đó là làm thân với Khương Du Sở, trước kia vì muốn biểu lộ mình sẽ không giấu Khương Du Sở chuyện gì, mỗi lần thiết kế xong đều đưa cho Khương Du Sở xem.
Cho dù Khương Du Sở có phải viết báo, cũng không muốn xem mấy bản thiết kế này.
Vốn muốn cất nó dưới đáy hòm, không nghĩ tới hôm nay lại dùng đến.
Có điều Khương Du Sở không hiểu, vì sao đột nhiên Khương Dịch lại muốn chỉnh Khương Mẫn.
Cô ấy nhìn Khương Dịch, vì tư thế có vấn đề, không thể không đè lên đùi Trì Yên: “Anh, sao chị ta lại đắc tội anh vậy?”
Khương Mẫn có quan hệ không tốt với Khương Vận, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên hai anh em Khương Dịch cũng không thân với Khương Mẫn.
Vì không muốn dây dưa, đây vẫn là lần đầu tiên Khương Dịch sắp xếp kế hoạch chỉnh Khương Mẫn.
Khương Du Sở nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhìn về phía Trì Yên: “Chị dâu, chị ta đắc tội với chị sao?”
Trì Yên cũng không có ý định giấu giếm, kể sơ qua chuyện chiếc váy cho Khương Du Sở nghe.
Đến giờ chiếc váy kia vẫn được giữ rất tốt, khóa kéo sau lưng rõ ràng có người cố ý giở trò cắt khóa từ trước, khóa kéo lại có tính ăn mòn vải, mặc trên người một thời gian, sẽ dần dần bị ăn mòn, sau đó rất dễ rách ra.
Vốn dĩ Trì Yên nghĩ Khương Dịch không để chuyện này trong lòng, vì sau đó cũng không nghe anh nhắc tới.
Khương Du Sở kinh ngạc cắn móng tay: “Nhìn không ra đấy, Thẩm Ninh mà có thể làm chuyện đó?”
Trì Yên từ chối cho ý kiến.
Cô gái Thẩm Ninh này, chắc chắn rất muốn hãm hại cô.
Trì Yên cùng Khương Dịch ở lại Giang Nam Nhất Phẩm ăn cơm tối.
Trì Yên ăn không nhiều cơm, nhưng lại bị Khương Dịch bắt uống hai bát canh sữa hầm đu đủ cách thủy.
Khương Du Sở ngồi đối diện cười ái muội nói: “Mẹ em từng nói, ăn đâu thì bổ đó!”
Khương Dịch cũng không phản bác: “Ngoan, ăn nhiều một chút.”
Trì Yên “…”
Vành tai cô nóng lên, cúi đầu nhìn ngực mình cũng không phải là nhỏ, lại càng không muốn ăn.
Hơn 9 giờ tối, Khương Dịch cùng với Trì Yên mới từ rời khỏi Giang Nam Nhất Phẩm.
Trì Yên ăn no căng bụng, không muốn nhấc chân đi, dính bên người Khương Dịch không muốn đứng dậy.
Khương Dịch cũng không để ý, cô không muốn đi thì anh cõng cô đi lấy xe.
Trong miệng Trì Yên toàn là mùi sữa, lúc nói chuyện bên tai anh mang theo mùi hương ấm áp nguyên chất: “Chị Khương Vận mới đưa cho em kịch bản phim.”
Giọng nói của anh trầm thấp: “Ừ.”
“Không có cảnh thân mật.”
Dừng một chút, giọng Trì Yên càng thêm mềm nhẹ: “Anh vui chứ… Ông xã?”
• 18/03/2018 – 08/07/ 2018 •