Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 49: Thật Trùng Hợp, Chồng Tôi Cũng Có.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 49: Thật Trùng Hợp, Chồng Tôi Cũng Có.

Chương 48

Edit & Beta: Mina

Trì Yên là một người nhạt nhẽo, thế nên không hề muốn làm chuyện thú vị chút nào.

Huống hồ từ miệng Khương Dịch nói ra, vốn chẳng có tí thuần khiết nào.

Bả vai Trì Yên bị Khương Dịch giữ chặt không thể nâng lên chẳng thể hạ xuống, muốn cử động cũng khó, bả vai bị đụng phải vách tường lạnh lẽo cứng rắn không thoải mái chút nào, vừa nghĩ làm thế nào để anh buông cô ra thì Khương Dịch bỗng nhiên buông tay, Trì Yên không trụ vững liền mất đà ngã mạnh vào ngực anh.

Cấu tạo cơ thể nam nữ không giống nhau, nếu ngã mạnh như vậy vào ngực Tống Vũ, Trì Yên sẽ không sao cả, nhưng ngã mạnh vào người Khương Dịch làm cô đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt.

Trước mắt Trì Yên hoàn toàn mờ mịt, trừng mắt nhìn lồng ngực anh, không ngước đầu lên, sau đó lau nước mắt vào áo Khương Dịch.

Phòng nghỉ yên lặng, chỉ vang lên âm thanh máy điều hoà hoạt động và tiếng hít thở không đều đặn của hai người.

Trì Yên chôn mặt trong lồng ngực Khương Dịch, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô vòng tay ôm Khương Dịch, hai tay vừa ôm eo anh, khoá kéo sau lưng lại trượt xuống tiếp.

Phần váy sau lưng bị mở hết ra, để lộ tấm lưng trần của cô, vừa mịn màng lại trắng nõn, đường cong xương bướm hai bên rất đẹp, cánh tay vừa dùng lực đường cong càng hiện rõ.

Trì Yên còn chôn mặt trong ngực Khương Dịch không nhúc nhích, Trì Yên thấp giọng nói, mang theo giọng mũi, “Không muốn.”

“Sẽ xong ngay thôi.”

Lời dỗ dành của đàn ông, không thể tin tưởng hoàn toàn.

Trì Yên vẫn không yên tâm, “Chẳng may có camera thì làm sao bây giờ?”

Trước đây, trên mạng bùng nổ vụ [ Phòng thử quần áo ], là một đôi thân mật trong phòng thử đồ của một cửa hàng nào đó, không chú ý bị camera quay lại, sau đó cư dân mạng nhanh chóng lan truyền.

Trì Yên càng nghĩ càng không dám ngẩng đầu, ôm Khương Dịch càng chặt hơn.

Nơi đó của anh đã sớm có phản ứng, bị cô ôm chặt như thế, cả người căng cứng càng thêm khó chịu.

Khương Dịch trầm giọng, như cắn răng nghiến lợi nói ra từng chữ, “Không có camera.”

“Sao anh biết, cũng không phải nhà anh mở…”

“Là nhà anh mở.”

“…”

Trì Yên sửng sốt vài giây.

Cô còn đang tự hỏi độ chân thật của câu nói này, tay anh đã lướt xuống phía dưới, dứt khoát vén váy cô lên hông.

Cả người Trì Yên khô nóng, ngón chân duỗi thẳng dùng sức dẫm lên đế giày.

Trì Yên không dám ngẩng mặt lên trong suốt quá trình, hai mắt nhắm chặt, bàn tay siết chặt lưng áo Khương Dịch.

Hơi lạnh của điều hoà phả tới nhưng cô vẫn thấy nóng.


Càng căng thẳng, các giác quan càng nhạy bén hơn, thậm chí cô còn cảm nhận được Khương Dịch từng chút đi vào thế nào, dạo đầu không đủ, Trì Yên cực kỳ căng thẳng, vừa đau vừa hơi khó chịu, thỉnh thoảng lại hừ nhẹ một tiếng.

Khương Dịch rên khẽ một tiếng, hình như thở dài, lại kéo tay Trì Yên tới, “Dùng tay.”

.

Trước đó Tống Vũ đã hỏi Trì Yên ở đâu, nên lúc tới nơi không gọi cho cô.

Cô ấy tới sớm hơn dự đoán vài phút, khi cửa phòng bị gõ, Trì Yên còn chưa giải quyết xong cho Khương Dịch.

Khương Dịch sợ cô lát nữa không ra ngoài được nên không dám chạm vào cô, chân Trì Yên run lên, nghe thấy ngoài cửa loáng thoáng vang lên giọng nữ, tay bất giác dùng sức một chút, ngay sau đó phản ứng lại mới buông tay, tay tìm khăn giấy sau lưng anh, vừa lau tay vừa đáp lại Tống Vũ.

Tống Vũ cầm quần áo chán ngắt, mãi mới chờ được tới lúc cửa mở ra, cũng chỉ có một cánh tay trắng nõn vươn ra.

Tống Vũ bị dọa chết khiếp suýt nữa chạy ra xa mấy mét, “Cậu, cậu, cậu…”

Trì Yên không rảnh giải thích với cô ấy, “Tiểu Vũ, cậu đưa quần áo cho tớ trước, lát nữa tớ sẽ giải thích cho cậu.”

Nghe thấy giọng cô, Tống Vũ mới thở phào một hơi, đưa túi trong tay cho cô, rồi lại túm lấy cổ tay Trì Yên, “Yên Yên cậu nóng lắm sao, tay đổ mồ hôi này.”

Trì Yên lập tức rụt tay về, sau đó đóng cửa lại, tựa người lên cánh cửa mở to mắt nói dối, “Trong phòng không có điều hoà nên hơi nóng.”

Bên tay phải, người đàn ông dựa người vào tường nhìn cô cười ý vị không rõ.

Trì Yên vốn cho rằng Tống Vũ đem quần áo tới thì cũng nên rời đi luôn, kết quả cô ấy vừa nói mình về được nửa phút thì lại chạy tới bên cửa lải nhải không ngừng.

Có lẽ lúc cô ấy không có ở đấy bên ngoài đã xảy ra chuyện.

Tống Vũ không biết mối quan hệ giữa cô và Thẩm Ninh, giọng điệu còn tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Đúng rồi Yên Yên, vừa rồi tớ thấy hai nhà thiết kế của Phương gia chủ bữa tiệc này đấy, cực kỳ xinh đẹp, nghe người ta nói trước đây còn đạt giải thưởng thiết kế của cuộc thi quốc tế nữa…”

Trì Yên ở trong phòng xé túi giấy ra.

Âm thanh vang lên át đi giọng nói của Tống Vũ, nhưng vẫn miễn cưỡng nghe được, “Tớ còn nghe nói, trong đó có người từng sao chép ý tưởng của người khác, nhưng không được công khai nên bây giờ mới nổi tiếng như thế, ngay cả những minh tinh hạng A cũng tranh giành để được cô ta thiết kế cho.”

Trì Yên dựa người vào cửa, nghe thấy thế cũng nghiêng đầu suy nghĩ, trong lúc đó tay của Khương Dịch lại bắt đầu không an phận, nhưng cô không thèm để ý tới, chỉ hỏi Tống Vũ, “Là Thẩm Ninh hay người khác?”

“Hình như là người khác, nhưng tên gì tớ quên mất rồi.”

Tống Vũ hỏi tiếp, “Yên Yên, cậu thay quần áo xong chưa?”

“Vẫn chưa… Ừm…” Trì Yên cắn môi dưới, đẩy Khương Dịch ra, “Ra ngoài…”

“Yên Yên?”

Trì Yên hơi há miệng điều chỉnh hô hấp, nhưng giọng vẫn hơi run, “Tiểu Vũ, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ tìm cậu.”

Tống Vũ: “Tớ chờ cậu, miễn cho lát nữa đồ của cậu lại bị rách.”

Tống Vũ hoàn toàn không có ý định rời đi, hết lần này tới lần khác Khương Dịch cũng không có ý định kết thúc.

Phải ứng phó cả hai người, Trì Yên bị giày vò khó chịu, mãi đến khi Khương Dịch gần kết thúc, Tống Vũ đứng đợi bên ngoài đã ngáp ngủ, “Yên Yên, có phải cậu ngủ trong đó rồi không?”


Trì Yên: “…”

Khương Dịch lấy khăn giấy lau người cho cô, hai chân cô run rẩy, chỗ giữa chân bị ma sát vô cùng khó chịu, cô đáp lời Tống Vũ một tiếng, sau đó thay bộ lễ phục mới.

Bộ váy cũ được cô gấp lại bỏ vào túi, ra tới cửa, Trì Yên quay lại trừng mắt liếc Khương Dịch, “Lát nữa anh hẵng ra.”

Trì Yên đã chạm tay vào nắm cửa, nhưng vẫn thấy là lạ, chỉ chỉ sau lưng Khương Dịch, “Nhớ mở cửa sổ ra.”

Khương Dịch sửa lại mái tóc cho cô, hôn lên khóe miệng cô một cái rồi mới nói, “Được.”

Lúc này Trì Yên mới yên tâm mở cửa, đề phòng Tống Vũ phát hiện khác thường, cô không hề chần chừ một giây nào, dù hai chân còn đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng kéo Tống Vũ đi thật nhanh.

Đi đến đại sảnh bắt gặp Lục Cận Thanh, người nọ cười vô cùng rạng rỡ, miệng ngoác đến tận mang tai, còn chứa đầy ẩn ý.

Tống Vũ thấy thế ngạc nhiên, “Yên Yên, cậu nói xem Lục tổng có phải uống nhiều rồi không, sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn cậu?”

Trì Yên mặt không biến sắc, “Chắc là vậy.”

Bộ lễ phục do Tống Vũ chuẩn bị rất thoải mái, quan trọng nhất là Trì Yên vô cùng yên tâm khi mặc nó.

Trì Yên và Tống Vũ dính nhau như hình với bóng, Tống Vũ đi lấy rượu trái cây, cô liền đứng một góc đợi.

Mấy phút sau, không thấy Tống Vũ trở lại mà thấy Thẩm Ninh và một người phụ nữ.

Trì Yên đã thay lễ phục, dù kiểu dáng của hai bộ không khác nhau lắm nhưng để ý kĩ có thể phát hiện không cùng một bộ.

Ví như Thẩm Ninh, và người đứng bên cạnh cô ta.

Thẩm Ninh quan sát cô vài lần, ánh mắt sâu kín, lạnh như băng.

Cô ta cực kỳ không hài lòng với chuyện Trì Yên đổi lễ phục.

Trì Yên bình tĩnh nhìn người phụ nữ bên cạnh cô ta, đường nét rõ ràng, màu tóc không phải màu đen thuần, thoạt nhìn giống con lai.

Nhưng tiếng Trung nói khá tốt, không hề kiêng dè Trì Yên đứng bên cạnh, liên tục lời qua tiếng lại với Thẩm Ninh.

Quả nhiên, như Khương Dịch nói, quan hệ của hai người này không tệ.

Tống Vũ nhanh chóng quay lại, sau khi đưa một ly rượu trái cây cho Trì Yên mới phát hiện hai người họ, ánh mắt sáng rực, vừa suy nghĩ có nên lên tiếng chào hỏi hay không thì hai người họ đã nhìn sang hướng khác.

Bên cạnh không có người nhưng Thẩm Ninh không muốn đi từ chỗ đó sang.

Tống Vũ đứng cạnh Trì Yên, hai người dính nhau như chị em sinh đôi, Thẩm Ninh muốn đi qua thì phải chen giữa hai người bọn họ.

Tống Vũ rất có mắt nhìn, vừa định nhường đường cho cô ta thì bị Trì Yên nắm lấy cổ tay.

Thẩm Ninh không nghĩ tới sẽ như vậy, không dừng kịp, lại do đang đo giày cao gót, thế là cả người đổ về phía trước, nhưng được một người nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.


Cô ta còn tưởng được cô bạn đi cùng mình đỡ, kết quả lúc cô ta vừa ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy Trì Yên cong đôi mắt nhìn cô ta đầy ẩn ý.

Thẩm Ninh trừng mắt, nhưng không đẩy cô ra, đến khi chỗ ngực váy hơi mát lạnh, có một chất lỏng màu hồng đổ ngay trước ngực cô ta, sau đó chảy xuống dưới, lan thành một mảng màu hồng.

Cô ta “A” một tiếng, cuống quít đẩy Trì Yên ra.

Trì Yên cười vô cùng trong sáng, nhìn như thỏ trắng nhỏ không hề có chút lực công kích nào, “Xin lỗi Thẩm tổng, vừa rồi vì đỡ cô nên tôi không cẩn thận làm đổ ly rượu.”

Thẩm Ninh nổi giận, bởi vì là mùa hè nên Tống Vũ có bỏ đá vào ly rượu, nên dù cách một lớp vải nhưng vẫn lạnh buốt.

Trì Yên tiện tay để ly rượu vào xe đẩy đi ngang, “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ thuận tay giúp thôi.”

Dứt lời, kéo tay Tống Vũ rời đi.

Một ly rượu lạnh đổ xuống, thấm lạnh vào lòng Thẩm Ninh.

Khi cô bạn kia đỡ cô ta, cô ta còn thoáng run rẩy, không biết là do lạnh hay do tức giận.

Người phụ nữ kia oán giận bên tai cô ta, nói một tràng tiếng Pháp lưu loát, “Sao Khương Dịch có thể coi trọng loại phụ nữ này chứ?”

.

Ly rượu lạnh ban nãy của Trì Yên không tạo lên sóng to gió lớn gì.

Ở đây đúng là có không ít người thấy cảnh tượng ban nãy, nhưng họ cũng nhìn thấy vì Trì Yên đỡ Thẩm Ninh nên mới bất đắc dĩ nghiêng đổ ly rượu.

Qua một lúc sau, đám đông xem náo nhiệt dần tản đi, nên làm gì thì làm.

Tiệc tối kết thúc khá sớm.

Trì Yên không phải người mẫu, không cần đứng trên sàn catwalk, sau đó cũng không có chuyện gì cần cô nên cô nhanh chóng kéo Tống Vũ ra về.

Thời tiết tháng bảy thay đổi thất thường, buổi trưa trời vẫn còn trong xanh, đến tối mưa to gió lớn lại kéo đến.

Bên ngoài gió to, toàn bộ hơi nóng đều bị thổi bay, rõ ràng là mùa hè nhưng lại mát mẻ.

Hình như Tống Vũ uống khá say, từng trận gió to thổi qua cũng không thể làm cô ấy tỉnh rượu, ôm cột đèn đường bắt đầu ca hát.

Trên đường, mọi người vội vàng qua lại nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc quay đầu lại nhìn cô gái say khướt này. Trì Yên kéo cô ấy, nhưng vừa kéo tay khỏi cột đèn đường lại nghe thấy cô ấy đổi bài, “Sai sai sai, là tôi sai..”

Trì Yên có ấn tượng với bài hát này, đây là bài hát nổi tiếng thời SMART (*).

(*) Phong cách từ năm 2008.

Nhìn người qua lại ngày càng đông, Trì Yên chỉ có thể cố hết sức kéo cô ấy cách xa cột đèn đường, cũng không biết có phải Tống Vũ coi cô thành người đàn ông nào, sau khi buông ra liền ôm chầm lấy Trì Yên.

“Sao ngực anh lại lớn thế?”

Trì Yên không nói gì, tiếp tục lôi cô ấy đi, định nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi nhét cô ấy vào.

Tống Vũ giơ tay chọc chọc ngực cô, lại chọc chọc.

Trì Yên nghiến răng nghiến lợi: “TỐNG VŨ!!!”

Tống Vũ không đáp, lại ngẩng đầu muốn hôn Trì Yên.

Trì Yên vô cùng bội phục con sâu rượu này, vừa định tránh đi, eo đã bị người phía sau ôm lấy.

Tống Vũ vồ hụt, lắc lư vài cái mới đứng vững, sau mấy hồi lăn lộn như thế cô ấy cũng tỉnh rượu hơn, duỗi tay chỉ vào người đàn ông phía sau Trì Yên, “Giáo… giáo sư Khương, thầy trò không cho phép yêu nhau đâu!”


Qủa nhiên đã say khướt rồi.

Trì Yên không dám trì hoãn, vừa định bắt taxi thì bên cạnh đã có một chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng dừng lại.

Cửa xe mở ra, giọng Lục Cận Thanh từ trong xe vang lên, “Chị dâu!”

Trì Yên dừng lại, cô nhét Tống Vũ vào ghế sau trước, sau đó cũng ngồi vào theo.

Trì Yên biết chỗ ở của Tống Vũ, sau khi nói địa chỉ liền mở cửa xe cho thoáng.

Thời tiết dần xấu đi, mới mười mấy phút đã đổ mưa rào, đến khi mưa hắt vào mặt, Trì Yên mới đẩy cửa xe lên.

Cô nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy Khương Dịch đang ngắm cô qua kính chiếu hậu.

Đáy mắt anh rất sáng, giống như ánh lửa bỗng lóe lên giữa trời đêm, lấn át cả ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.

Trì Yên không ngoảnh mặt đi, hai người cứ nhìn nhau như vậy, mãi đến khi Tống Vũ gục đầu vào ngực Trì Yên.

Rốt cuộc Khương Dịch cũng nghiêng đầu nhìn Tống Vũ say như chết, thản nhiên “À” một tiếng.

Lúc ấy, Trì Yên không để trong lòng.

Mãi khi về đến nhà, cô bị người đàn ông nhỏ mọn Khương Dịch giày vò đến sống đi chết lại.

Bên ngoài giông tố đan xen, tia chớp sáng lên trong nháy mắt, hiện ra hình bóng của hai người trên giường.

Vừa dịu dàng lại hài hoà.

.

Có vẻ thành phố Lâm An bước vào mùa mưa, mưa liên tục không ngừng đến cuối tuần.

Sang thứ hai tuần sau, rốt cuộc mưa cũng tạnh. Trời trong xanh không có mây, không khí sạch sẽ lại mát mẻ.

Chiều tối thứ hai, Trì Yên thừa dịp trong thời gian này rảnh rỗi, mở live stream sau lần đầu tiên công khai.

Cô live stream một trò chơi mới nhất – Trò chơi dựa vào vẽ tranh để kiếm tiền, mặc dù trò chơi đơn giản nhưng chơi giết thời gian cũng không tệ lắm.

Vẽ xong bức đầu tiên, bán được 2 đồng.

Sau đó bức thứ hai, bán được 1 đồng.

Tới bức thứ ba, không ai muốn mua.

Trì Yên học vẽ được gần 10 năm, khó tránh khỏi bị đả kích.

Lại xem khu bình luận, tất cả đều là một chuỗi “Ha ha ha”, thỉnh thoảng mới xuất hiện mấy bình luận an ủi cô đừng nản chí.

Trong cơn tức giận, Trì Yên tắt trò chơi, live stream vẽ tranh trực tiếp.

Từ phác họa đến vẽ chi tiết, tốc độ của Trì Yên vô cùng nhanh, vốn tùy tiện vẽ một cảnh phim, kết quả vẽ vẽ, bất giác vẽ lệch hướng.

Trên giấy xuất hiện một đôi mày liễu, một cặp mắt đa tình.

Đám fan bắt đầu nổi lên tâm hồn thiếu nữ màu hồng: ( Yên Yên, giáo sư của chúng tôi cũng là đôi mắt hoa đào, cũng có nốt ruồi lệ! Nhưng thầy ấy đã kết hôn rồi! )

Cô viết một dòng chữ trên giấy: ( Thật trùng hợp, chồng tôi cũng có. )

• 16/03/2018 – 08/07/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.