Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 51: Có Cơ Hội ( Sẽ ) Gặp Lại.
Chương 50
Edit: TyBeo
Beta: Tịch & Mina
Trì Yên cảm thấy hình như cô uống phải sữa giả rồi.
Càng nói, giọng cô càng nhỏ, nghe có chút không rõ ràng, từ cuối cùng còn bị cô ép xuống không nói ra khỏi miệng.
Cánh tay Trì Yên dùng sức, ôm chặt cổ anh hơn.
Không biết là do trời nóng, hay do da mặt của cô mỏng, như có một luồng nhiệt chạy từ lòng bàn chân lên đến tận mặt.
Mặt cô chôn trong cổ anh, hoảng hốt khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh: “Ừ.”
Khương Dịch luôn không có ý kiến gì đối với việc Trì Yên chụp ảnh hay quay phim. Chẳng qua dù không có ý kiến, cũng không có nghĩa là vui vẻ khi thấy cô diễn cảnh như thế.
Dù sao cũng thích cô lâu như vậy, nhìn thấy cô thân mật với người đàn ông khác vẫn không tránh khỏi không vui.
Cho dù anh biết đóng phim và ngoài đời khác nhau hoàn toàn.
Nhưng không còn cách nào cả, Trì Yên thích, mà anh yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thích nó.
Nghe được đáp án mà mình mong muốn, Trì Yên thỏa mãn, hứng khởi mà hát.
Giọng nói của cô rất dễ nghe, không giống Tống Vũ ngũ âm (*) không đủ, nghe cô hát cũng là một loại hưởng thụ.
(*) Ngũ âm: trong âm nhạc là 1 2 3 5 6, theo ngũ độ tương sinh trình tự, từ cung âm bắt đầu đến vũ âm, lần lượt vì là: Cung — thương — giác — trưng — vũ
Ánh đèn đường màu vàng cam chiếu xuống, phủ lên cả con đường, Khương Dịch cõng cô đi không nhanh không chậm, rõ ràng hôm nay không uống rượu nhưng lại cảm thấy giống như đang say, mọi suy nghĩ đều không rõ ràng.
Trì Yên nằm trên lưng anh, hỏi: ” Khương Dịch, anh có thích em không?”
“Thích.”
“Thích nhiều bao nhiêu?”
Khương Dịch cong khóe môi: ” Muốn thích bao nhiêu thì thích bấy nhiêu!”
Trì Yên hừ nhẹ, khóe miệng cong cong, không nói gì.
…
Trên đường trở về, Trì Yên mơ màng buồn ngủ.
Cô không thích bật điều hòa nên mở cửa sổ xe để gió bên ngoài thổi vào, sau khi quét một vòng trong xe, lại thổi ra ngoài cửa bên phía Khương Dịch.
Trì Yên ngủ gật nửa ngày, làm thế nào cũng không thể ngủ yên được — mí mắt giật nhẹ, trong lòng cô có chút bất an.
Hôm nay thời tiết khá tốt, trời quang mây tạnh nhưng buổi tối lại hơi oi bức, hết oi bức thì trời có mưa to.
Trì Yên dùng ngón tay để nâng mắt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng cây lay động, cửa sổ xe mở ra, vài giọt nước ấm nóng rơi xuống, ngẫu nhiên có mấy giọt bắn lên mặt Trì Yên.
Thời tiết không tốt, trong lòng Trì Yên lại mềm nhũn, như cục bông, hô hấp cũng không thông.
Nghiêng đầu nhìn về phía Khương Dịch, ánh mắt anh nhìn phía trước, chuyên chú lái xe.
Trì Yên nhìn chăm chú gò má anh nửa phút, vừa mới thu lại ánh mắt đã bị đèn pha ô tô làm chói mắt, cũng không biết xe đối diện bị làm sao, đột nhiên lao về phía này.
Quả nhiên không phát sinh chuyện tốt gì cả.
Trì Yên theo bản năng quay đầu nhìn Khương Dịch, chuyện bất ngờ xảy ra quá nhanh, cô chỉ kịp thấy Khương Dịch bẻ tay lái về bên mình, còn chưa kịp phản ứng, “Ầm” một tiếng, tiếng va đập cực lớn vang bên tai, trước mắt Trì Yên tối sầm, bỗng chìm vào hôn mê.
Lúc Trì Yên tỉnh lại đã mười hai giờ đêm.
Cô không bị thương nặng lắm, chân trái bị trầy da, đầu bị đụng một chút, giờ vẫn còn choáng váng.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Trì Yên vừa giật giật ngón tay đã khiến người ở đầu giường đang nắm tay cô tỉnh dậy.
“Tiểu Trì, có thấy đau chỗ nào không?”
Trong phòng không bật đèn, Trì Yên nghe ra đây là giọng nói của Khương Vận.
“Chị, em không sao….” Cổ họng Trì Yên khô khốc: “Khương Dịch đâu?”
Dựa theo động tác đánh tay lái của Khương Dịch, chắc chắn anh bị thương nặng hơn Trì Yên nhiều, Trì Yên vừa nghĩ tới đã cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Khương Vận không nói lời nào, trong lòng cô lại càng không chắc chắn, nắm chặt lấy tay Khương Vận, ngữ điệu run run: “Chị…”
“Khương Dịch đã chuyển qua phòng bệnh thường, có lẽ ngày mai sẽ tỉnh lại.”
Trì Yên cắn cắn môi, có cảm giác đau.
Không phải là nằm mơ…. Còn không bằng đang nằm mơ…
Trước mắt cô mơ hồ, hơi nước kết lại thành một tầng nước trong hốc mắt, rơi xuống.
Khương Vận hoảng hốt, ôm chầm lấy cô, vỗ vai an ủi: “Tiểu Trì, không cần lo lắng như vậy, Khương Dịch thật sự không có chuyện gì.”
Trì Yên không nói nên lời, hầu như lúc khóc đều không phát ra âm thanh, khóc trong im lặng, nếu vừa rồi không phải Khương Vận thấy cô chảy nước mắt thì cũng không biết cô khóc.
Khương Vận vuốt nhẹ mái tóc cô: “Thật sự không nghiêm trọng như vậy.”
Thấy Trì Yên vẫn không nói lời nào, Khương Vận lại thở dài: “Nếu không tin, sáng mai em có thể đi xem thử.”
Từng tuổi này, dù sao Khương Vận cũng đã gặp không ít sóng to gió lớn, khuyên can mãi cuối cùng cũng khiến Trì Yên yên tâm.
Phòng bệnh này có hai giường, bây giờ Khương Vận đã yên lòng, leo lên giường bên cạnh nghỉ ngơi một lát.
Cả tối, Trì Yên ngủ không yên, gặp ác mộng liên tục, lúc tỉnh lại, ngoài việc tim đập nhanh thì không nhớ chuyện gì nữa.
Khương Vận tỉnh dậy trước cô, sau khi Trì Yên thu dọn xong, cô ấy cầm theo bữa sáng đi vào.
Trì Yên ăn mà không quan tâm đến mùi vị, thất thần ngồi ăn được mấy miếng thì buông đũa.
Khương Vận: “No rồi?”
Trì Yên gật đầu, sắc mặt cô không tốt cho lắm, khuôn mặt tái nhợt gần như có thể đánh đồng với màu trắng của ra trải giường trong phòng bệnh.
Khương Vận gật đầu, cũng buông đũa ra: “Bên bệnh viện cứ để chị trông cho, em đi trước đi, nhớ chăm sóc bản thân đó.”
Hôm nay, Trì Yên có lịch trình.
Hôm nay đoàn làm phim có tham gia một show truyền hình, không phải phát sóng trực tiếp, phải đợi đến lúc phát sóng phim mới chiếu chương trình này.
Đương nhiên là phải quay trước mấy số, không thể chỉ vì một mình Trì Yên mà hoãn lại.
Thấy Trì Yên không phản ứng gì, Khương Vận xoa nhẹ ót cô: “Ngốc rồi? Nếu Khương Dịch có chuyện gì, chị sẽ chặt đầu để cho em đá được không?”
“Được rồi, được rồi, trang điểm lại đi.” Khương Vận mở túi mỹ phẩm ra, bôi son dặm phấn: “Sau khi ghi hình xong chắc sẽ có phỏng vấn, chuẩn bị cho tốt.”
Trì Yên yếu ớt “Vâng” một tiếng, để mặc Khương Vận tùy ý dùng bông mút dặm phấn lên mặt của mình.
Cô lo lắng cho Khương Dịch, trước khi đến địa điểm ghi hình vẫn nhờ Khương Vận đưa cô đến phòng bệnh nhìn một chút.
Trên giường bệnh, hô hấp của người đàn ông vững vàng, đều đặn, sắc mặt tốt hơn tưởng tượng của cô một chút, mặt mày sạch sẽ nhìn dịu dàng hơn bình thường.
Trì Yên đứng bên cạnh hồi lâu, hốc mắt nóng lên, mãi đến khi thời gian không còn sớm, bị Khương Vận kéo đi, đúng lúc có một nữ bác sĩ đi ngang qua, nhìn phòng bệnh, lại nhìn cô một cái: “Người nhà bệnh nhân?”
Cô ngước mắt, hốc mắt đỏ lên, trong mắt còn đẫm lệ, bác sĩ kia cũng không biết cô, thấy phản ứng của cô hơi lạ, không nhịn được cười: “Cậu ấy thật sự không sao cả, không cần lo lắng như vậy.”
Lúc này Trì Yên mới yên lòng chút, chậm trễ đến tận bây giờ đã không còn sớm nữa, cô bị Khương Vận kéo lên xe: “Lái xe của chị đi.”
…
Bắt đầu ghi hình lúc 11 giờ.
Đoàn phim chỉ mời nam nữ chính và nam nữ số hai, cùng với hai ca sĩ hát nhạc phim.
Quan hệ giữa Trì Yên với nữ chính rất bình thường, có thể do đạo diễn nói gương mặt đã qua chỉnh hình của cô ta khá giống Trì Yên, nên cô ta nhìn cô không vừa mắt cũng không phải ngày một ngày hai.
Trì Yên cũng lười nói chuyện với loại người này, đặc biệt hôm nay cô lại càng không muốn nói.
Ghi hình rất thuận lợi, dù toàn bộ quá trình Trì Yên đều mất tập trung nhưng tốt xấu gì cô cũng không lên hình nhiều lắm cho nên cơ bản không có vấn đề gì.
Gameshow hơn một tiếng, từ lúc diễn tập, đến ghi hình chính thức quay thêm rồi biên tập, từ mười một rưỡi trưa đến gần năm giờ chiều.
Biểu cảm trên mặt Trì Yên có chút cứng nhắc, cố gắng lắm mới chống đỡ được tới lúc kết thúc, vừa muốn xuống sân khấu lại bị nam số hai túm lấy tay: “Trì Yên, còn có phỏng vấn.”
Trì Yên chỉ đành nói cảm ơn, lại ngồi trở về.
Phỏng vấn chủ yếu là hai nam diễn viên, về phần Trì Yên với nữ chính, ngẫu nhiên sẽ bị hỏi mấy vấn đề nho nhỏ.
Trì Yên không đổi sắc mặt nghe, đến khi MC đột nhiên dời micro đến trước mặt nữ chính và cô, hỏi một vấn đề vô cùng xảo quyệt: “Có nhiều người trên mạng đánh giá cô là bình hoa, xin hỏi hai bạn cảm thấy mọi người nói vậy có đúng không, hai bạn hãy thử đánh giá kỹ thuật diễn của mình như thế nào?”
Lập tức khóe môi đang cong lên của nữ chính cứng lại, đối lập với cô ta, Trì Yên lại rất bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt, thản nhiên nhìn MC một cái, không lên tiếng.
Trước đó Khương Vận có nói là sẽ có phỏng vấn, còn chuẩn bị cho cô các câu trả lời để ứng phó với mọi vấn đề.
Kết quả MC cố ý làm mọi người khó xử, ngay cả chuyện này cũng hỏi.
Cũng may tuy rằng hôm nay cô không tập trung nhưng vẫn kịp phản ứng lại, cong môi, giọng điềm đạm: “Về vấn đề kỹ thuật, một nghìn người có thể có một nghìn cách nhìn khác nhau, nếu tự mình đánh giá – chủ quan mà nói, tôi thấy vẫn có thể xem được, khách quan mà nói, tôi không thể tự đánh giá chính mình.”
Micro lại chuyển sang nữ chính, nữ chính cười haha, gần như muốn khen bản thân lên tận trời cao.
Trì Yên nghe tai này ra tai kia, biểu cảm trên mặt cô nhàn nhạt, thỉnh thoảng nhìn trộm điện thoại, nghe thấy Lục Chi Nhiên ở bên cạnh thay cô trả lời câu hỏi vừa rồi: “Mấy năm nay, từ góc độ tiền bối mà nói, tôi thấy kỹ thuật diễn của Tiểu Trì không tệ.”
Hiếm khi ảnh đế mới mở miệng, MC thừa thắng xông lên: “Vậy kĩ thuật diễn của nữ chính thế nào?”
Lục Chi Nhiên chỉ cười, không nói lời nào.
Rốt cuộc phỏng vấn xong, các thiết bị ghi hình đều được hạ xuống, bả vai Trì Yên cũng buông lỏng, trước khi rời đi khách sáo nói câu cảm ơn với Lục Chi Nhiên.
Lục Chi Nhiên có chút buồn cười: “Cảm ơn anh vì khen kĩ thuật diễn của em tốt?”
Trì Yên gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài: “Em còn có việc, lần sau có cơ hội gặp lại.”
Nói là như vậy, nhưng trong lòng Trì Yên rất rõ, cô không cùng cấp bậc với Lục Chi Nhiên, các buổi họp báo sẽ không đến cùng nhau, phim truyền hình lại càng không có cơ hội quay chung.
Mà câu “Có cơ hội gặp lại”, cũng không biết đến khi nào.
Chuyện Trì Yên bị tai nạn không nhiều người biết, bao gồm cả Bạch Lộ, lúc gọi điện thoại giọng nói cũng không có gì đặc biệt.
“Bảo bối, cậu còn nhớ chuyện [ Nhiếp Hồn ] bị ngừng quay không?”
Trì Yên dừng xe lại, cũng không tính nói cho Bạch Lộ biết chuyện tai nạn, chỉ đáp: “Nhớ.”
Bạch Lộ: “Nam chính là nam thần của cậu đó, bởi vì bị ngưng lại, nên mấy hôm trước tạp chí chúng tớ đi theo mới biết gần đây, Lục Chi Nhiên có ý định nhận một kịch bản thể loại bí ẩn.”
Trì Yên hỏi: “…[ Người Dẫn Đường ]”
“Thông minh!” Bạch Lộ lại hỏi: “Mà sao cậu biết?”
Cô làm sao mà biết à… Bởi vì kịch bản Khương Vận mới đưa cho cô, chính là [ Người Dẫn Đường ].
Thật trùng hợp, hôm nay sau khi kết thúc chương chình, cô còn nói với Lục Chi Nhiên có cơ hội gặp lại.
Đây không phải là cơ hội đã tới rồi sao?
• 20/03/2018 – 08/07/2018 •