Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 45: Chỉ Mình Anh Cưng Chiều Em.
Chương 44
Edit: TyBeo
Beta: Mina
Chắc là lúc Khương Vận rời đi không đóng cửa kín nên chỉ cần đẩy nhẹ, cửa đã có thể mở ra.
Nếu Khương Du Sở không lên tiếng, Trì Yên còn không phát hiện ra có người tiến vào.
Cô đưa mắt về phía cửa nhìn thì thấy Khương Du Sở đang đứng dựa cửa, phía sau là Thẩm Văn Hinh.
Trì Yên vẫn không nhả ra, còn tiếp tục dùng sức cắn.
Khương Dịch hít vào một hơi: “Ngoan, buông ra nào, chút nữa lại cắn tiếp.”
Thẩm Văn Hinh và Khương Du Sở đang đứng ở cửa, biểu cảm gương mặt của hai người đều là giật mình kinh ngạc.
Lúc này Trì Yên mới phản ứng lại, vội vàng há miệng, tầm mắt mơ hồ nhìn về phía cửa, do chưa kịp định thần nên giọng nói có phần run nhẹ: “Mẹ . . .”
Cô không hỏi lí do Thẩm Văn Hinh tới, thấy trên người bà còn mặc áo blouse trắng, hẳn là vẫn còn trong giờ làm việc.
Lúc nãy anh cùng cô so đo, nhưng khuôn mặt anh cứ trầm tĩnh ung dung làm như người bị “bạo hành” lúc nãy không phải là anh vậy.
Ngón trỏ của anh còn dính nước miếng, anh không lau đi, chỉ giơ ngón cái lau khóe môi cô, “Uống nước không?”
“Không uống.”
Cô đâu còn tâm trạng mà uống nước chứ.
Khương Du Sở đóng cửa lại, “Mẹ, mẹ xem trên tay anh có dấu răng, ở xa như vậy mà vẫn thấy.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Trì Yên ngẫm lại thấy cô cắn quả thật hơi mạnh, cúi đầu nhìn thoáng qua ngón trỏ trắng trẻo kia đã hiện lên dấu răng, còn vương ít nước bọt.
Trì Yên muốn giải thích cũng không giải thích được.
Thẩm Văn Hinh trông như không tin chuyện mà Khương Du Sở nói, vỗ cánh tay cô, “Đừng nói bừa, nếu không nhờ có chị dâu con, không biết bây giờ con thế nào đâu, còn không mau qua cám ơn.”
Khí thế của Khương Du Sở lập tức giảm đi.
Khi sự việc xảy ra, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Trì Yên chắn thay cô một dao.
Cô biết cơ thể chị dâu mình yếu, không biết là đau hay mất máu nhiều mà hôn mê cả buổi chiều.
Lúc Khương Dịch tới bệnh viện không hề mắng cô, ngay cả một câu cũng không nói – còn không bằng cứ mắng cô một trận còn hơn.
Cho nên chỉ còn cách đợi Thẩm Văn Hinh hết bận việc Khương Du Sở mới cùng bà tới thăm.
Dù xin lỗi hay cảm ơn, Khương Du Sở đều rất phối hợp.
Cô cũng không phải loại người không hiểu chuyện, không thể đối với Trì Yên như lần trước.
Khương Du Sở cũng không kiêu căng, bị Thẩm Văn Hinh đẩy một cái dứt khoát thừa thế xông lên, vừa áy náy vừa cảm ơn nói: “Xin lỗi, ngoài ra cũng cảm ơn chị, chị… chị dâu.”
Nếu không phải Khương Du Sở nói lắp nhiều lần, Trì Yên còn tưởng mình nghe lầm.
Khương Du Sở luôn tùy hứng, trước đây gặp mặt không nhiều, trước lần Khương Dịch gọi điện nói chuyện rõ ràng thì mỗi khi Khương Du Sở gọi Trì Yên đều là gọi tên, thỉnh thoảng còn không thèm gọi tên, chỉ gọi cô một tiếng Này.
Hôm nay gọi cô như vậy, Trì Yên thấy khá bất ngờ.
Không thể tin, được sủng mà sợ cũng có, lòng cô lâng lâng kèm theo cảm xúc sung sướng.
Khóe môi Trì Yên cong môi: “Em vừa gọi chị là gì?”
Khương Du Sở nhìn Khương Dịch, nhưng anh lại làm lơ không thèm để ý.
Tất cả đều do cái cô họ Đỗ kia, khiến giờ Khương Du Sở cũng bị liên lụy.
Khương Du Sở nghiêm túc gọi một tiếng: “…Chị dâu!”
Trì Yên hài lòng: “Không có gì.”
So với Trì Yên, Khương Du Sở sợ Khương Dịch hơn, nửa tiếng tiếp theo, không dám nói chêm lời nói thừa vào lần nào.
Trì Yên cảm thấy địa vị của mình ở Khương gia tăng thêm một bậc, hôm nay Khương Du Sở nói chuyện đã mềm mỏng hơn, Thẩm Văn Hinh thì không cần phải nói, hỏi han ân cần, hỏi cô muốn ăn gì, để mấy ngày tới sẽ nấu cho cô ăn.
Ba người phụ nữ nói chuyện thành cái chợ.
Khương Dịch ngồi cuối giường, vô tình trở thành người thừa.
Cứ cách vài giây anh lại liếc nhìn Trì Yên một cái, nhưng cô mải mê nói chuyện, không thèm liếc nhìn anh dù chỉ một giây.
Khương Dịch mặt không đổi nhìn.
Trì Yên ở chung với ai cũng đều dễ dỗ dành.
Nhưng khi ở cùng anh, tức giận dù dỗ thế nào cũng không được.
Do có điện thoại nên anh ra ngoài nghe, ngày mai Khương Du Sở cũng phải đi làm nên theo anh ra ngoài.
Bên ngoài, màn đêm dày đặc như được ai đó đổ mực lên, càng nổi bật lên ánh đèn phòng bệnh sáng trưng.
Trong lúc Thẩm Văn Hinh đi rót nước cho cô, Trì Yên lấy điện thoại ra xem có bỏ sót tin gì quan trọng hay không.
Bạch Lộ có gửi mấy tin nhắn đến, Trì Yên vừa thấy tên Đỗ Vũ Nhu thì Thẩm Văn Hinh đưa ly nước đến, hỏi: “Tiểu Yên, con thích Tiểu Dịch chứ?”
Tầm mắt Trì Yên rời khỏi điện thoại, dừng trên gương mặt Thẩm Văn Hinh.
Tuy cả hai là mẹ con, nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại không giống nhau.
Thẩm Văn Hinh dịu dàng còn Khương Dịch lại mang đến cảm giác lạnh lùng.
Từ 18 tuổi cho đến 26 tuổi anh vẫn mang đến cho người khác cảm giác khó gần như vậy.
Thẩm Văn Hinh hỏi trực tiếp như vậy khiến cô không khỏi ngượng ngùng, dừng vài giây, Trì Yên khẽ lên tiếng: “Vâng.”
Thẩm Văn Hinh khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng không phải một mình con trai bà đơn phương.
Bà rất hiểu tính cách của Trì Yên, bất luận là đối xử với ai hay đối với việc gì đều không nóng cũng không lạnh.
Nhưng như vậy, luôn khiến cho người ta khó phân biệt được đâu là yêu đâu là ghét.
Trước kia Thẩm Văn Hinh không nhìn ra Trì Yên thích Khương Dịch, cho dù cô nói mỗi tuần sẽ đều đặn gọi điện thoại cho Khương Dịch, nhưng rốt cuộc có gọi được hay không mới là vấn đề.
Mà bà sợ nếu hỏi thẳng Trì Yên sẽ canh cánh trong lòng nên chưa từng hỏi.
Trì Yên nói đã gọi, bà cũng không hỏi quá nhiều.
Trì Yên gả vào nhà họ Khương, được Khương Văn Đào chấp nhận sẽ rất khó khăn, còn Thẩm Văn Hinh không quá bằng lòng nhưng không muốn trở thành người thứ hai phản đối.
Thẩm Văn Hinh ngồi xuống ghế cạnh giường Trì Yên, sau khi nhận lấy ly nước để xuống mới mở miệng nói: “Khương Dịch rất thích con.”
Trì Yên suýt nữa phun hết nước vừa uống ra, cô sặc nhưng không ho khan, chỉ đưa tay ấn cổ họng.
“Mẹ và lão Khương trước kia bận hơn bây giờ, không ở nhà nhiều, có lẽ do chúng ta nên tính tình Khương Dịch khá lạnh lùng. Lúc nó đi học, mẹ và bố nó chưa bao giờ lo lắng nó yêu sớm…”
Trì Yên chậm rãi uống nước, đề phòng mình bị sặc lần nữa, uống từng hớp nhỏ.
Thẩm Văn Hinh không lo lắng Khương Dịch yêu sớm, vì lúc đó ngay cả liếc mắt nhìn con gái anh còn không muốn.
Nhận được vô số thư tình, anh cũng không nhận mà chỉ nói một câu cự tuyệt: “Cảm ơn, tôi không thích con gái”
Có một lần một nữ sinh đuổi tới tận cửa nhà, bị Thẩm Văn Hinh nhìn thấy.
Thẩm Văn Hinh đứng nép góc tường nghe lén rất lâu, trước đấy còn lo lắng con trai bị lừa gạt, sau khi nghe xong bà lại hận không thể để nữ sinh đó bắt Khương Dịch đi.
Từ đó Thẩm Văn Hinh bắt đầu nói bóng gió, quan tâm đến đời sống tình cảm của Khương Dịch.
Thẩm Ninh và anh quen biết nhau từ lâu, thỉnh thoảng bà cũng đề cập với anh về Thẩm Ninh.
Sau đó rốt cuộc Thẩm Ninh nhịn không được tỏ tình, viết bức thư tình rất dài, còn cố tình trang trí bì thư rất đẹp.
Thẩm Văn Hinh vẫn nghe lén như lần trước, Khương Dịch lần đầu đổi lý do cự tuyệt từ tôi không thích con gái sang tôi không thích cô.
Đó là sau khi Trì Yên đến Khương gia được 2 tuần.
Rốt cuộc Thẩm Văn Hinh phát hiện không đúng, bắt đầu để ý đến Trì Yên.
Lúc đó Trì Yên yên tĩnh dịu dàng, tóc buộc đuôi ngựa, mắt to ngập nước, ai nhìn thấy cũng thích.
Nhưng, cô bé người gặp người thích…lúc đó còn đang vị thành niên.
Khi ấy số lần Thẩm Văn Hinh ăn cơm ở nhà ngày càng ít, cuối cùng đến buổi tối nào đó, hiếm khi bà mới cùng ăn cơm với 2 người, bữa cơm hôm đó Thẩm Văn Hinh ăn ít, chỉ mải nhìn động tĩnh của hai người.
Thói quen của Trì Yên rất tốt, ăn không nói ngủ không mớ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng Khương Dịch không giống, bữa cơm mười mấy phút, thì anh nhìn Trì Yên mười phút.
Thẩm Văn Hinh đạp chân anh dưới bàn, anh lại thờ ơ thu ánh mắt về, như thể không có chuyện gì, giống như vừa rồi người nhìn chăm chú không phải là anh.
Hơn tám năm trôi qua, ánh mắt Khương Dịch nhìn Trì Yên vẫn không thay đổi.
Ban nãy Thẩm Văn Hinh để ý, chỉ cần Trì Yên ở đây, trong mắt anh tất cả những người khác đều là không khí.
Bao gồm cả bà, còn có Khương Du Sở.
Là mẹ ruột sinh ra và nuôi nấng anh, Thẩm Văn Hinh buồn bực thở dài, nhưng bà lại rất vui.
Bà vỗ vai Trì Yên, dịu dàng nói: “Hôm nay mệt rồi, bảo Khương Dịch chú ý chút, nghỉ ngơi sớm đi.”
Lời của Thẩm Văn Hinh như có ý khác.
Trì Yên gật đầu: “Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ sớm chút.”
Sau khi Thẩm Văn Hinh chuẩn bị thuốc phải uống, lúc ra về đã hơn 10h tối.
Trì Yên không buồn ngủ, mở tin tức Bạch Lộ gửi đọc kỹ lại lần nữa.
Tất cả đều liên quan đến Đỗ Vũ Nhu, có tin tức Khương Vận đã nói với cô, cũng có tin tức chưa nói.
Ví như Đỗ Vũ Nhu phải ngồi trong đồn cảnh sát mấy tiếng, có người đến nộp tiền bảo lãnh cho cô ta, cung cấp thêm giấy chứng minh bệnh tâm thần.
Sau đó không biết Bạch Lộ đang làm gì, không nói tiếp.
Trì Yên gõ vài từ gửi đi.
( Sau đó thì sao? )
Hai, ba phút sau, Bạch Lộ trả lời: ( Bệnh tâm thần đương nhiên phải đến nơi dành cho người bệnh tâm thần rồi. )
( Bây giờ bọn tớ đang ngồi canh ở Viện điều dưỡng Lam Sơn ngoại thành phía Tây, vừa nhìn thấy Đỗ Vũ Nhu, cậu biết không, không biết là diễn xuất quá giỏi hay bị bệnh tâm thần thật, thật giống trong truyện vậy. )
Viện điều dưỡng Lam Sơn, là bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố Lâm An.
Bạch Lộ: ( Có lẽ cả đời này chưa chắc cô ta đã ra được, chậc, cô ta cũng không xem mình chọc phải ai. )
Trì Yên im lặng không nói.
( Được rồi, bọn tớ phải thu dọn rồi, nói chuyện sau nhé. )
Vừa gửi đến chưa được mấy giây, Bạch Lộ lại gửi thêm một câu: ( Phải rồi, [ Nhiếp Hồn ] ngừng quay. )
Hứng thú của Trì Yên được khơi dậy, vừa định hỏi xảy ra chuyện gì, Bạch Lộ đã gửi cho cô 2 từ: ( Bye bye. )
Chủ đề đang cao trào bỗng bị dừng lại.
Trì Yên hận không thể lôi Bạch Lộ ra khỏi màn hình điện thoại: “…”
Khương Dịch nghe điện thoại chưa quay lại, Trì Yên ngồi một mình thật sự rất nhàm chán, lại cầm di động lướt danh sách hot search weibo.
Bạch Lộ vừa nói [ Nhiếp Hồn ] ngừng quay chắc là tin tức nội bộ, bởi vì bây giờ trên mạng chưa có động tĩnh gì.
Tuy nhiên Weibo của cô lại cực kỳ náo nhiệt.
Có người quan tâm đến vết thương của cô, cũng có người nghi ngờ cô cố ý tạo sự chú ý.
Người trước cô không trả lời, người sau cô không muốn trả lời.
Trì Yên dứt khoát đăng status lên Weibo: ( Tôi không sao, chỉ là cánh tay hơi đau. )
Lượt chia sẻ và like nhanh chóng hơn nghìn, sau đó tăng hơn mười nghìn.
Cũng may fan của cô rất nhiều, dù ngẫu nhiên xuất hiện mấy bình luận chất vấn nhưng rất nhanh bị đẩy xuống.
( Mấy ngày nay thật sự là Yên Yên đăng Weibo? Cũng quá lời ít ý nhiều đi? )
( trong khoảng thời gian này Yên Yên không bình thường. )
( Nữ thần, nếu chị có bạn trai, nhất định phải nói cho tụi em biết! )
Trì Yên trả lời: ( Được. )
Nhưng có lẽ không có cơ hội nói cho bọn họ biết rồi.
Trì Yên lướt trang chủ một vòng, mãi đến 10 giờ 15 phút, Khương Dịch mới quay lại.
Cuộc điện thoại này, anh nghe khoảng nửa tiếng.
Trì Yên thoát Weibo, vừa mở game offline vừa hỏi anh: “Điện thoại của ai thế?”
Cô cúi đầu hỏi, hàng mi rất đen rất dài, mềm mại rủ xuống, bị ánh đèn chiếu vào tạo thành bóng, khẽ run, như muốn bay lên.
Có thể do cơ thể không thoải mái, sắc mặt cô bây giờ không tốt lắm, yếu ớt nhìn không có huyết sắc.
Chỉ có đôi môi như được thoa son, hồng hồng.
Khương Dịch mỉm cười: “Em đoán xem?”
Game không có gì thú vị cả, Trì Yên chết vài lần bèn đặt điện thoại sang một bên, quả thật cô không có năng khiếu chơi game giỏi.
Trì Yên ngước mắt nhìn anh, đoán: “Thẩm Ninh.”
“Tiếp tục đoán.”
Trì Yên: “…Lục Tổng.”
“Không phải.”
Khương Dịch chớp mắt, nhìn trên bàn đặt một ly nước còn một nửa, bên cạnh còn có mấy viên thuốc: “Là chuyện ở Công ty.”
Trì Yên “Ồ” một tiếng.
Phòng bệnh chỉ có giường đơn, nhưng cũng có hai chiếc giường.
Trì Yên với tay lấy nước uống thuốc, vụng về hỏi anh: “Hôm nay anh phải về sao?”
“Anh về thì ai chăm sóc em?”
“Em không cần chăm sóc.” Trì Yên huơ huơ tay trái: “Vẫn hoạt động bình thường.”
Dù sao trên tay trái chỉ có một lỗ kim, giờ đã không ảnh hưởng gì nhiều.
Khương Dịch không nghe cô, kéo cái ghế đến cạnh giường, khoảng cách giữa hai người gần hơn, giơ tay chạm vào phía sau tai trái của cô, “Mệt không?”
Trì Yên lắc đầu.
Đã ngủ cả một buổi chiều, nếu ngủ tiếp cô sẽ nhanh biến thành heo mất.
“Đói không?”
“Khương Dịch… em mới ăn xong đấy.”
Môi dưới Khương Dịch nhếch lên, anh với Trì Yên như đổi vị trí, lần này đến lượt cô hỏi anh, gương mặt cô nghiêm túc hỏi: “Anh biết mẹ nói gì với em không?”
“Nói gì?” Anh phối hợp hỏi lại.
“Mẹ nói anh rất thích em.”
Khương Dịch hạ thấp đầu nhìn cô, khóe môi như cười như không, đôi mắt dịu dàng sáng vằng vặc như ánh trăng, anh nói từng chữ một: “Anh thật sự rất thích em.”
Trì Yên: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Lần em khóc gọi anh trai Khương Dịch…”
“Dừng.”
Trì Yên vốn đang muốn nghe chuyện tình yêu thầm, kết quả người này nói ra câu từ không hề đứng đắn.
Cô nghĩ thừa dịp bây giờ chuyển sang chuyện khác, vừa muốn hỏi anh chuyện [ Nhiếp Hồn ], lại nghe anh nói: “Thực ra, trước đó đã thích rồi.”
“Vì em chưa đến tuổi trưởng thành nên không thổ lộ với em?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Yên cảm thấy khả năng này rất thấp.
Loại người như Khương Dịch, chắc sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này.
Với tính cách này…Sẽ không giống chủ động tỏ tình với người khác.
Quả nhiên, Khương Dịch đáp: “Không phải.”
“Khi ấy không thích đến mức không phải em thì không được, chỉ sợ là hưng phấn nhất thời của bản thân mà làm em chậm trễ.”
Trước giờ anh luôn che giấu tình cảm của mình rất kỹ, hơn nữa lúc đó Trì Yên thật sự quá đơn thuần, sẽ không nghĩ đến loại tình cảm này.
Thẩm Văn Hinh và Lục Cận Thanh đều nhìn ra anh thích cô, duy chỉ có cô không biết.
Trước kia Khương Dịch chưa từng trải qua cảm giác rung động với người khác phái, khó khăn lắm mới có một lần, lại luôn cho rằng đây chỉ là tình cảm nhất thời.
Càng không tiếp xúc qua, thì càng sợ hãi.
Một người con gái tốt như vậy không thể thất bại trên tay anh, Khương Dịch không để loại tình cảm này trong lòng, đè nén thời gian dài lại thấy không còn quan trọng.
Trì Yên không nói lời nào, chỉ nhíu mày.
Khương Dịch nhướng mày hỏi cô: “Hỏi xong rồi?”
Đương nhiên chưa xong, Trì Yên buột miệng hỏi tiếp: “Vậy sao anh lại hôn em?”
“Không khống chế được bản thân!”
Thực tế, đó không phải lần đầu tiên anh hôn cô.
Lần đầu tiên Khương Dịch hôn Trì Yên, là lần cô ngủ quên trong thư phòng khi đang làm bài tập với anh.
Giấc ngủ của cô hình như không sâu, khi đó Khương Dịch còn ngây thơ, chỉ hôn nhẹ khóe miệng cô, sau đó như bị điện giật, đứng thẳng người dậy.
Đầu choáng váng, Khương Dịch chạy ra ban công hít thở không khí.
Lúc đi ngang qua gương treo ở thư phòng, anh còn nhìn mặt mình trong đó.
Trước giờ chưa từng đỏ như thế.
Trì Yên đương nhiên không biết chuyện này, cô còn nghĩ nụ hôn đầu của mình là ở Học viện Y học nên hồi còn học Đại học, lúc đi ngang Học viện Y học với Bạch Lộ, cô luôn nhíu mày.
Mỗi lần như vậy, cô đều có thể nhớ đến Khương Dịch, mặc dù khi đó cô không có ấn tượng sâu về anh.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự phẫn nộ trong lòng cô về anh.
Lại giống như đã trôi qua nhiều năm.
Nhưng tính toán, rõ ràng Trì Yên mới tốt nghiệp chưa tròn 2 năm.
Suy nghĩ của cô bay xa, dường như xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, cô nâng cằm, đối mặt với Khương Dịch, nhưng ánh mắt lại hơi tránh đi: “Thế từ khi nào anh cảm thấy không phải là em thì không thể?”
Trì Yên hơi thất thần, cho nên nhất thời không nhận ra người ngồi trước mặt đã không thấy đâu, đến khi cô phản ứng lại đã nằm gọn trong lồng ngực anh.
Trên người anh có mùi hương sạch sẽ dễ chịu, Trì Yên dùng sức hít sâu, cũng không ngửi thấy mùi khói.
Cô dùng khuỷu tay chọc người anh: “Anh còn chưa…”
“Vẫn luôn không thích người khác, ban đầu nghĩ không thích em…” Khương Dịch dừng một chút, cánh tay ôm cô chặt hơn, giọng trầm thấp: “Cho đến một ngày tới tìm Cận Thanh thì nhìn thấy em, bỗng rất muốn ôm em vào lòng, chỉ để mình anh cưng chiều em.”
• 08/03/2018 – 07/07/2018 •
* Lời đầu tiên, chân thành xin lỗi những bạn đã đọc từ chương 41 -> 48 bản edit cũ. Vì TyBeo edit từ bản convert, mà đợt đó tớ giao cho hai em beta đan xen các chương trên và không kiểm tra lại Quick Translator nên đã xảy ra tình trạng sai nội dung tùm la tùm lum. Nếu bạn để ý sẽ thấy có những chương văn phong khác hẳn bình thường. T^T
Cuối cùng, hôm nay tớ phải edit truyện [ Thỉnh quân ] và [ Hằng năm ] nên xin phép chỉ đăng 2 chương [ Cưng chiều tận tim ] thôi. Check QT và sửa nội dung hai chương 43 và 44 mà sốc quá. Mai sẽ cố gắng đăng bù.
Chẳng hiểu sao từ khi bắt đầu edit truyện này là đã xảy ra một đống chuyện không hay mà cứ tiếc công sức của bản thân rồi vẫn cố lết.