Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 44: Anh Con Bị Bạo Hành Gia Đình!
Chương 43
Edit: TyBeo
Beta: Mina
Trì Yên nói vô cùng nghiêm túc.
Cô có thể nhìn ra Khương Dịch không nghiện thuốc, nếu không sẽ không thể nào yêu cầu anh trong khoảng thời gian ngắn cai thuốc hoàn toàn.
Ngoài cửa, giọng của Khương Vận vang lên lần nữa: “Tiểu Trì, em ăn tối chưa?”
Trì Yên nhìn ra hướng cửa.
Bây giờ nếu cô nói đã ăn, không chừng cô ấy sẽ một cước phá cửa xông vào.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Còn chưa ăn ạ.”
Quả nhiên, Khương Vận hỏi cô: “Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh bao gạch cua, đối diện cửa bệnh viện.” Trì Yên dừng lại: “Cảm ơn chị Khương Vận.”
Bên ngoài đáp một tiếng, rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
Sau đó Trì Yên mới xoay đầu, duỗi tay muốn lấy bật lửa từ tay Khương Dịch.
Tay trái cô còn ghim kim, Khương Dịch cũng không dám để tay cô vận động mạnh nên trở tay ấn cô xuống giường: “Đừng lộn xộn.”
Lúc này Trì Yên mới cảm thấy mu bàn tay nhói đau.
Có lẽ thuốc giảm đau hết tác dụng, tay phải của cô bắt đầu đau trở lại, còn có cảm giác ngứa.
Bánh bao gạch cua chỉ cần ra cửa bệnh viện là thấy, cô đoán Khương Vận sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Trì Yên ngước mắt nhìn Khương Dịch: “Anh còn không ra sao?”
Khi nói cô nâng cằm hướng ra cửa hai ba lần.
Đáy mắt Khương Dịch tối đi: “Anh cũng chưa đi vào, làm sao ra được?”
Trì Yên buột miệng thốt: “F*ck.”
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức tai đỏ ửng lan xuống tận cổ cô.
Trước kia, cô chưa từng nói tục.
Từ khi quen biết Bạch Lộ, nhiều nhất cũng chỉ phối hợp với cô ấy bàn luận về mấy chuyện không trong sáng, còn như nói tục, dù trong lòng cũng nói mấy lần, nhưng trước nay cô chưa từng nói ra khỏi miệng.
Cô cũng bị câu nói của mình làm cho bối rối, nghẹn một hồi cũng không nói tiếng nào, liếc mắt nhìn trộm Khương Dịch.
Anh bị cô mắng cũng sửng sốt vài giây, đôi mắt nheo lại, cúi người nhìn thẳng vào cô: “Học ai vậy?”
“…Học anh.”
Khương Dịch cũng từng nói trước mặt cô, tuy số lần ít nhưng vẫn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Người Khương gia cơ bản đều như vậy.
Sẽ nói tục, ngoài Khương Dịch, Khương Vận và Khương Du Sở cũng sẽ nói, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ có từ này.
Bây giờ, Trì Yên cũng nói từ này.
“Nói lại.”
“Học anh…”
“Trước đó.”
Trì Yên tránh ánh mắt anh.
Khương Dịch người này, hành vi “Mắng người” thật sự nhuần nhuyễn mà.
Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần lại, chỉ cách mấy centimet là chạm vào nhau.
Trì Yên siết nhẹ mấy ngón tay vào nhau, nhắc nhở anh: “Chị Khương Vận sắp về rồi. . .”
Lời còn chưa nói xong, hô hấp của anh bỗng chốc gần hơn, hơi thở sạch sẽ mà ấm áp phả vào khóe miệng cô, giữ cằm cô, hôn xuống.
Trì Yên không kịp phản ứng, miệng vẫn còn nhếch lên, đầu lưỡi anh linh hoạt tiến vào, nhẹ nhàng mà đảo qua mỗi nơi trong miệng cô.
Trì Yên căng thẳng, không khống chế răng mình được, cắn môi anh một cái, lực không mạnh cũng không nhẹ, vì cô nghe thấy Khương Dịch hừ khẽ một tiếng.
Cô bị đẩy vào tường, anh cúi người sát lại, bên tai vang lên tiếng âm thanh nho nhỏ, Trì Yên rũ mắt, nhìn thấy chiếc bật lửa bay nửa vòng sau đó rơi thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Nhà tư bản là vậy, nói ném liền ném.
Trì Yên nhìn chằm chằm chiếc bật lửa trong thùng rác vài lần, vốn nghiêng đầu không muốn tránh ra, cô nheo mắt tiến đến gần, vừa muốn tiếp tục phối hợp hôn anh, cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Tiểu Trì, em khỏe không?”
Trì Yên không thể nói chuyện, chỉ mơ hồ “Vâng” một tiếng.
Giây tiếp theo, cô nghe được tiếng chốt cửa mở ra.
Đáy mắt Khương Dịch lóe lên, một giây trước khi Khương Vận đi vào liền nghiêm túc giúp Trì Yên chỉnh lại áo.
“Tiểu Dịch, em tới khi nào vậy?”
“Vừa tới ạ.” Trì Yên thay anh trả lời.
Khương Dịch nhìn cô một cái, cười như không cười.
Khương Vận cũng không hỏi nhiều, lấy bánh bao gạch cua ra, đưa cho Khương Dịch một đôi đũa: “Tiểu Trì cử động không tiện, em đút em ấy ăn đi.”
Đũa còn chưa tới tay anh đã bị cô ấy lấy lại.
“Ầy, chị không muốn nhìn hai em cứ mắt qua mày lại.” Cô ấy nói xong liền gắp một cái bánh bao đưa đến bên miệng Trì Yên: “Tiểu Trì há miệng, chị đút cho em.”
Trì Yên: “…”
Vừa nãy Trì Yên mới ăn ít cháo, lúc này bụng đã lưng lửng, nhưng vẫn ăn thêm mấy cái bánh bao.
Thấy cô ăn tương đối rồi, lúc này Khương Vận mới buông đũa, cô ngẩng đầu nhìn Trì Yên: “Nói chuyện công việc trước đã, sau mới nói bản kiểm điểm.”
Trì Yên gật đầu.
“Tin tức buổi chiều em đã xem chưa?”
Trì Yên lại gật đầu: “Vừa nãy xem rồi.”
“Bên phía Love Jewelry khẳng định không dùng Đỗ Vũ Nhu nữa, video tuyên truyền cũng sẽ để người khác làm.”
Trì Yên không nói, tiếp tục im lặng nghe chị nói, đồng thời lén liếc mắt nhìn Khương Dịch một cái.
Khương Dịch ngồi yên cuối giường của cô, tầm mắt rơi trên mặt cô, không hề kiêng dè ai.
Khương Vận: “Nghiêm túc chút.”
Trì Yên cuống quýt thu hồi tầm mắt.
“Chị đã cùng người bên đó nói chuyện, em bị thương, lịch trình sắp tới lại nhiều, mặc kệ là đổi cho ai, đều không liên quan tới em, nếu họ yêu cầu em làm lại, như vậy chúng ta sẽ bàn bạc lại số tiền.”
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Sẽ không đồng ý quay chụp lại lần nữa, huống hồ cố sức cũng không có lợi ích gì.
Khương Vận: “Chuyện tiếp theo, vai nữ chính trong [ Nhiếp hồn ] của Đỗ Vũ Nhu cũng bị hủy rồi, hôm nay đạo diễn bên đó có gọi điện cho chị, hỏi em sắp tới có trống lịch không?”
[ Nhiếp hồn ] là một tác phẩm lớn, cho dù là vai diễn nam số 3 cũng không bằng nữ chính, cũng có vô số nữ minh tinh hạng hai muốn cạnh tranh.
Trì Yên nhíu nhíu mày: “Chị Vận, em cảm thấy vai này không hợp lắm?”
“Quả thực không hợp”, Khương Vận lời ít ý nhiều: “Chị đã xem qua cốt truyện, trước mắt quả thật không thích hợp với em lắm.”
Dừng một chút, Khương Vận nói tiếp: “Hiện tại trên mạng đều nói, do Đỗ Vũ Nhu có kim chủ bao nuôi nên mới giành được vai diễn này, giờ đổi thành em, người trong đoàn phim và bên ngoài lại suy nghĩ em cũng giống như vậy.”
Khương Vận: “Đừng nói dân cư mạng nói, ngay cả chị nếu không biết sự thật, sợ rằng cũng sẽ nghĩ như vậy.”
Ngay cả em trai của mình, lần trước nói muốn dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ của mình.
Cô gái dịu dàng lại xinh đẹp, người muốn cô không chỉ có một hai người.
Khương Vận liếc nhìn Khương Dịch, tiếp tục nói: “Em mà diễn bộ phim này thì không khác gì làm trò cười, buổi chiều chị đã hỏi bác sĩ, miệng vết thương của em không sâu, sẽ không để lại sẹo, nếu như muốn nghỉ ngơi thì có thể đẩy lùi phần diễn bộ đang diễn, nếu em thấy không sao, chị sẽ giúp em tìm bộ phim mới.”
Khương Dịch nhíu mày: “Chị…”
“Em câm miệng, để Tiểu Trì nói.”
Trì Yên quay đầu nhìn Khương Dịch, anh cau mày nhìn cô, ý bảo cô “Nghỉ ngơi mấy ngày.”
Cô yên lặng thu hồi tầm mắt: “Không cần nghỉ ngơi.”
Anh cười nhạt.
Khương Vận rất vừa ý câu trả lời của cô, vết thương của Trì Yên quả thật không gây ảnh hưởng lớn, lại còn trẻ, là lúc nên tranh thủ để thăng tiến.
Ấn tượng đầu tiên của cô ấy đối với Trì Yên rất tốt, tính tình lại hợp nhau, hơn nữa lại có thêm mối quan hệ như vậy với Khương Dịch, càng nhìn cô, càng thấy thuận mắt.
Khương Vận cười tủm tỉm vỗ vỗ mặt cô: “Trước đó chị đã chú ý vài kịch bản, không thích hợp chị sẽ không nhắc đến, bây giờ danh tiếng của em chưa cao, giành một vai nữ chính còn không bằng nhận một vai có kịch bản hay.”
Khương Vận nói một mạch, để cho Trì Yên hiểu mình đang ở vị trí nào.
Cô rất tán đồng cách nói của Khương Vận.
Trong giới giải trí này, nếu không có mối quan hệ rộng, thì không bằng tự mình bước đi từng bước.
Mà Trì Yên đương nhiên muốn đi con đường sau.
“Mấy ngày tới có thể nhận được kịch bản, chị khá ưng bộ kịch bản này.”
Nói xong chuyện công việc, Khương Vận sờ sờ cằm, chuyển đề tài: “Có mang bản kiểm điểm theo không?”
“Có mang.”
Trì Yên nhìn túi xách đặt trên bàn, “Trong túi.”
Khương Vận đi qua lấy túi, mở khóa kéo ra, liền thấy được ba tờ kiểm điểm bên trong.
Chữ viết . . . có chút quen nha~
Khương Vận đọc lướt qua một lần, “Tự mình viết?”
Trì Yên: “…Vâng.”
Có người không cho cô mặt mũi cười một tiếng, âm thanh rất khẽ, nhưng nghe rất êm tai.
Trì Yên mặc kệ anh, hỏi Khương Vận: “Chị Vận, được không ạ?”
Khương Vận cũng cười: “Thật sự là do em viết?”
Sáng hôm nay Trì Yên có xem qua, chỉ là thời gian gấp gáp, cô chỉ nhìn sơ phần đầu.
Rất đứng đắn, không có chút không thích hợp nào.
Cô nghiêm túc gật đầu.
“Bận rộn cả ngày, đôi mắt cũng mỏi, Tiểu Trì, em đọc giúp chị đi.”
Trì Yên: “…”
Cô phạm lỗi, cũng thấy ngại nên nhận lấy tờ giấy, đọc từng chữ một.
Trang thứ nhất, câu văn lưu loát, đến lỗi chính tả cũng không có.
Rất khiêm tốn lại còn biết nhận lỗi.
Tiếp tới trang thứ hai, bắt đầu thường xuyên xuất hiện 2 từ Khương Dịch.
Đến trang thứ ba, Trì Yên bắt đầu thấy không muốn biết hai từ Khương Dịch.
Cô càng đọc càng thấy không đúng, tốc độ đọc chậm dần, nhưng không thể dừng lại, chỉ có thể căng da đầu mà đọc.
Khương Vận ngồi bên cạnh, rất thưởng thức biểu cảm trên gương mặt cô, cố nhịn cười để không bật thành tiếng, nhưng lại không kêu dừng.
Bản kiểm điểm ba ngàn từ, bị Trì Yên đọc tới nửa tiếng.
Chóp mũi cô đổ mồ hôi, đến cả đầu ngón tay cũng ướt.
Hai mặt cuối của kiểm điểm, tóm tắt bằng những câu sau…
Em thích Khương Dịch.
Em rất thích Khương Dịch.
Không ai thích Khương Dịch hơn em.
Trước giờ, em chưa thấy người con trai nào tốt như Khương Dịch.
Mẹ kiếp… Trì Yên không ngờ anh lại không biết xấu hổ đến như vậy.
Cô đọc đến tai cũng ửng hồng, nhưng đương sự rất hưởng thụ lắng nghe, khóe môi hơi nhếch lên, đáy mắt có tia sáng, thần sắc dịu dàng ái muội.
Trì Yên: “…”
Khương Vận run rẩy kìm nén tiếng cười cuối cùng không nhịn được “Phụt” một tiếng bật cười: “Tiểu Trì, tuy rằng em viết rất lạc đề, nhưng nể mặt em thích em trai chị như vậy, chị sẽ không truy cứu nữa.”
Trì Yên: “…”
Vậy cô còn phải cảm ơn Khương Dịch?
…Ha ha.
Sau khi đọc xong kiểm điểm, không khí trong phòng thay đổi.
Hai chị em nhà kia tâm tình thoải mái, còn Trì Yên buồn bực hận không thể lập tức nuốt tờ kiểm điểm kia.
Đến khi truyền nước xong, kim được Khương Dịch rút ra, Trì Yên mặc kệ anh, chưa từng nhìn anh lần nào, cầm di động tải một game về chơi offline.
Rốt cuộc Khương Dịch cười đủ rồi, ý vị mà khen một câu: “Tiểu Trì, văn của em rất hay!”
“…” Trì Yên cười gằn, “Hồi học Cấp ba, em là đại diện ngữ văn của lớp.”
Khương Vận nhịn không được lại bật cười.
Có người, càng tiếp xúc nhiều càng thấy thích. Nhưng mà, dù thích cũng không thể ở lại lâu, Khương Vận nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã không còn sớm.
“Được rồi, hôm nay chị về trước.” Cô ấy quay đầu lại nhìn Khương Dịch: “Chăm sóc Tiểu Trì cho tốt.”
Trì Yên hừ nhẹ.
Cửa đóng lại lần nữa, cô tiếp tục chơi game.
Khương Dịch gọi cô, cô cũng không thèm để ý, anh duỗi tay chạm nhẹ vào mặt cô, Trì Yên nghiêng đầu cắn ngón tay anh, ngón tay trong hàm răng cô, còn mang theo mùi hương của cháo.
Trì Yên không nhả ra, đến khi nghe cửa bị mở ra lần nữa, giọng của một cô gái vang lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn, anh con bị bạo hành gia đình…”
• 06/03/2018 – 07/07/2018 •