Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 43: Không Được Hôn Em.
Chương 42
Edit: TyBeo
Beta: Tịch & Mina
Giọng Khương Du Sở không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Vốn có người đang thì thầm to nhỏ, trong nháy mắt phòng họp báo trở nên yên tĩnh – bức ảnh “Giường chiếu” kia, tuy rằng rất hot trên mạng nhưng Công ty và hai đương sự đều im lặng nên phóng viên muốn bát quái cũng chỉ dám bàn tán sau lưng.
Đỗ Vũ Nhu là một diễn viên nhỏ, nhưng Công ty chủ quản lại rất lớn.
Không ai muốn đắc tội với ông chủ Lục Cận Thanh của cô ta… Chẳng may, Lục Cận Thanh cũng bao nuôi cô ta thì sao?
Chỉ dám suy đoán, không thể vội vàng quyết định bậy được, càng không dám làm lớn chuyện.
Cả hội trường lớn đột nhiên yên tĩnh, vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt, đèn flash lóe sáng không ngừng, chớp mắt mọi người đều im lặng.
Ngoại trừ Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên thấy khóe miệng đang cười dịu dàng của cô ta đột nhiên biến mất, tốc độ nhanh như đang biểu diễn tuyệt kỹ “Đổi mặt”.
Tên Đỗ Vũ Nhu càng tôn lên gương mặt của cô ta, nhìn có vẻ mềm mại đáng yêu, bước chân Trì Yên dừng lại.
Lúc này, khoảng cách giữa cô và Khương Du Sở không xa, giơ tay ra là có thể chạm đến.
Đỗ Vũ Nhu như bị Khương Du Sở kích thích, tất cả sự chú ý đều đặt trên người cô ấy, Trì Yên bước tới gần, cô ta cũng không biết.
Cô ta trầm mặc nửa phút mới lên tiếng, gương mặt cứng đờ, giọng lạnh lẽo: “Không có bằng chứng, cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng.”
Vừa nói Đỗ Vũ Nhu vừa nhìn thẻ công tác trên ngực Khương Du Sở: “( Danh Ưu ) đúng không? Ngày mai cô có thể đến thu dọn đồ đạc được rồi.”
Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán to nhỏ.
Tin tức Đỗ Vũ Nhu chơi hàng hiệu không phải ngày một ngày hai, lo ngại kim chủ sau lưng cô ta nên phóng viên mới không dám bình luận bên ngoài.
Nhưng Khương Du Sở không phải phóng viên giải trí bình thường.
Cô nâng micro, như nã pháo mà nói: “Đỗ tiểu thư, ngay khi tin nóng kia chưa lan truyền thì nhân viên kỹ thuật trong tạp chí của chúng tôi đã phân tích địa chỉ IP, tuy đã bị thay đổi nhưng kết quả cho thấy là địa chỉ mà cô hay sử dụng.”
“Cô giải thích việc này như thế nào?”
Những lời này Khương Du Sở vừa nói ra, người xung quanh lập tức đặt câu hỏi tương tự.
Buổi họp báo trở nên sôi nổi trở lại, nhưng lại khác lúc bắt đầu.
Xung quanh Đỗ Vũ Nhu, phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, cô ta bị hỏi đến phiền, lập tức dùng túi xách của mình đánh lên đầu người gần cô ta nhất.
Hiện trường hỗn loạn.
Trì Yên đứng gần Khương Du Sở, đang muốn kéo cô ấy ra khỏi đám đông hỗn loạn, bỗng nhìn thấy trong tay Đỗ Vũ Nhu có ít ánh sáng lóe lên.
Giống như vật gì đó phản quang bởi ánh đèn flash.
“Tâm lý và trạng thái tinh thần đều có vấn đề.”
Đột nhiên Trì Yên nhớ tới lời Khương Dịch nói về Đỗ Vũ Nhu, cô không kịp nhìn rõ, nhưng chỉ nhìn sơ qua cũng có thể biết trong tay cô ta là vật gì.
Cấp hai cô bắt đầu học vẽ tranh, Cấp ba bắt đầu nói chuyện với Đỗ Vũ Nhu, một nửa nguyên nhân là do hai người có cùng sở thích.
Vậy nên dao dọc giấy là vật Trì Yên không xa lạ gì.
Mà bây giờ, nhìn vẻ mặt hung dữ và con dao trên tay của cô ta, nhìn như muốn rạch một đường trên mặt Khương Du Sở.
Tầm mắt của Khương Du Sở vẫn chăm chú trên camera, không nhìn thấy phản ứng bên này.
Trái tim Trì Yên run lên, lập tức vươn tay kéo Khương Du Sở về phía sau, dùng túi sách bên tay còn lại che mặt cô.
Cô gái nhỏ xinh đẹp, nếu trên mặt có sẹo, đừng nói là Khương Du Sở, ngay cả Khương Dịch cũng đau lòng muốn chết.
Động tác của Trì Yên hoàn toàn dựa theo bản năng, trong đầu vừa nghĩ lập tức hành động, trên cánh tay đột nhiên truyền đến cơn đau tới tận tim.
Xung quanh có người gọi tên cô, cô cũng không nghe rõ.
Miệng vết thương không quá sâu, nhưng hơi dài, cả cánh tay phải đều đau nhức.
Đèn flash lóe sáng loạn lên, cô thấy có bảo vệ tiến đến khống chế Đỗ Vũ Nhu, hiện trường càng ngày càng loạn, có người báo cảnh sát, có người gọi cấp cứu.
Thật ra cũng không quá nghiêm trọng.
Trì Yên mơ mơ màng màng, giây tiếp theo cô bị đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Lúc Trì Yên tỉnh lại đã là ban đêm.
Phòng bệnh chỉ có mình cô, trên giá còn treo bình truyền dịch, hẳn là vừa mới thay, từng giọt từng giọt chậm chạp chảy xuống, truyền vào mạch máu.
Tay trái và cánh tay hơi lạnh.
Trì Yên không biết bây giờ là tối hôm đó hay rạng sáng ngày hôm sau, cũng có thể là không lâu như vậy, có thể mới tám giờ.
Vết thương bên cánh tay phải đã được xử lý, có lẽ đã tiêm thuốc giảm đau, lúc này không còn quá đau.
Ngón tay không thể cử động tự nhiên được.
Mất sức chín trâu hai hổ Trì Yên mới ngồi dậy được, dựa vào đầu giường.
Không thú vị gì hết.
Đảo mắt một vòng quanh phòng, trên tủ đầu giường có di động của cô, một chiếc điện thoại khác và một chiếc bật lửa.
Màu đen, là của Khương Dịch.
Trì Yên liếm đôi môi hơi khô, sau đó vươn tay lấy di động.
Mở điện thoại, thấy có vô số cuộc gọi nhỡ.
Có người quen, cũng có người không quá thân thiết.
Trì Yên quyết định không trả lời lại.
Đoán chừng hôm nay trên Weibo đã nổ tung lên.
Quả nhiên, Trì Yên vừa mới lướt Weibo một lát đã nhận được rất nhiều chuyện “Giường chiếu” của Đỗ Vũ Nhu, cùng hiện trường đả thương người trong cuộc họp báo ngày hôm nay.
Công ty không có ý định quan hệ xã hội.
Trì Yên nhìn vài lần rồi đóng lại, mở Weibo của mình, thấy hôm qua Khương Dịch đã thay cô đăng một cái Weibo.
( Đẹp không? [Chia sẻ hình ảnh.] )
Cách viết không có vấn đề, hình ảnh cũng không có vấn đề.
Ngay khi Trì Yên thở phào nhẹ nhõm, lại chú ý tới người cô follow chuyển tiếp Weibo này.
Cô nghĩ, không phải Bạch Lộ, thì cũng là Tống Vũ.
Vừa click mở, không thấy hình đại diện của tài khoản, chuyển tiếp chỉ ghi chữ: ( Đẹp. )
Nhìn tên ID, là tên mà Trì Yên đã tạo, bốn từ: Anh trai Khương Dịch.
Cô đăng kí tài khoản Weibo này cho Khương Dịch… nhưng đâu có cho anh mật khẩu!!!
Nhìn mấy chữ kia đầu Trì Yên nóng lên, không ngừng suy nghĩ, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, vừa muốn tiếp tục lướt Weibo, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Cô ngước nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh đang bước vào.
Sắc mặt Khương Dịch không tốt lắm, hơi nhíu mày, sau khi đóng cửa mới nói: “Ngốc rồi?”
Vốn dĩ muốn nói “Điên rồi?”, nhưng sợ ngữ điệu hơi nặng nề, lại dọa cô nhóc này khóc không dỗ được nên mới không nói ra hai từ này.
Là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Ngữ điệu vẫn hơi nặng, Trì Yên trừng mắt: “Không ngốc…”
Vừa rồi cô còn lướt Weibo đấy.
Trên tay Khương Dịch xách theo một bình giữ nhiệt, anh bước đến, Trì Yên bất giác lùi về phía sau.
Nhưng không thể lùi, lưng cô đã dán sát vào tường rồi: “…Anh tới khi nào thế?”
“Quên rồi.”
“…”
Cô không biết anh có đang tức giận không, mở to mắt nhìn anh vài lần, chưa kịp nói gì, bụng lại không biết ý kêu lên một tiếng.
Cô không đổi sắc mặt mà lảng sang chuyện khác: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn 8 giờ.”
Bình giữ nhiệt vừa được mở ra, mùi cháo lan tỏa khắp bốn phía.
Trì Yên nuốt nước miếng: “Anh nấu à?”
“Mẹ anh.”
Khương Dịch hôm nay, lời ít mà ý nhiều.
Trì Yên cử động không tiện, chỉ có thể để Khương Dịch đút cho, cô mở miệng nhỏ nuốt xuống: “Sở Sở đâu rồi?”
Động tác của anh chợt dừng lại.
Trì Yên còn đang há miệng, rất gần với thìa cháo, đợi vài giây cũng không thấy anh tiếp tục đút cháo, cô hơi lùi lại, ngạc nhiên hỏi: “Em ấy…bị thương?”
Cô nhớ rõ trước khi ngất đi, Khương Du Sở không bị tổn hại gì.
Khóe môi Khương Dịch khẽ động, sắc mặt lạnh xuống: “Không có.”
“Không có… Thế sao anh có vẻ mất hứng vậy?”
“Anh nên vui vẻ sao?”
“Chẳng lẽ không. . .”
Khương Dịch ít khi cắt ngang lời cô: “Em không muốn mạng nữa phải không?”
“Đương nhiên muốn, em lớn được như vậy cũng không phải dễ dàng gì.”
Ha ha ha.
Khương Dịch cười nhạo.
Trì Yên biết anh vì lo lắng cho cô, giải thích: “Khi đó cô ta lao về phía mặt Sở Sở, con gái ai cũng quan tâm đến mặt mũi, nếu để lại sẹo anh cũng đau lòng mà, đúng không?”
Trì Yên thấy cô nói rất có lý lẽ.
Bỏ qua vấn đề hằng ngày giữa cô và Khương Du Sở, chỉ cần biết cô ấy là em gái của Khương Dịch, cô sẽ không thể mặc kệ được.
Huống chi dao của Đỗ Vũ Nhu cũng không to.
Lúc cô lấy túi xách chắn, lực đã bị giảm đi đáng kể, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cho nên anh không cần thương em à?”
Trì Yên cắn cắn môi: “Em cũng không sao mà. . .”
Khương Dịch liếc cô một cái, Trì Yên lập tức nuốt lời muốn nói lại, nghẹn ngào mà rơi nước mắt.
Lông mày của Khương Dịch nhăn lại, khẩn trương hỏi: “Đau à?”
“Đói.”
Đói nên khóc.
Khương Dịch vẫn chưa hết tức giận.
Khương Du Sở và Trì Yên, một người là em gái, một người là vợ, đều quan trọng như nhau, nhưng ý nghĩa không giống nhau.
Yết hầu của anh trượt lên xuống, múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi, vừa muốn đút cho cô, đã nghe thấy Trì Yên gọi một tiếng: “Khương Dịch.”
Khương Dịch ngước nhìn cô.
“Anh lại gần đây một chút.”
Cô không thể đứng dậy, Khương Dịch sợ cô chạm vào miệng vết thương, vì vậy hơi cúi người, cách cô khoảng 10 cm, Trì Yên đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ vào khóe môi anh.
Khương Dịch sửng sốt vài giây, sau đó Trì Yên nói bên tai anh: “Khương Dịch, anh đừng giận nữa, được không?”
Khóe môi Khương Dịch vô thức cong lên, nhưng nghiêm túc trả lời: “Không được.”
Trì Yên lại nghiêng đầu hôn nhẹ môi anh lần nữa: “Được chưa?”
“Chưa được.”
Trì Yên định sử dụng lại trò cũ, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, giọng Khương Vận theo đó vang lên: “Tiểu Trì, chị có thể vào không?”
Trì Yên: “Chị Khương Vận chờ em hai phút, em đang thay quần áo.”
Cô dùng ánh mắt ý bảo Khương Dịch đứng dậy.
Anh lại ôm eo cô, cúi đầu hôn, một cái hôn nhẹ nhàng nhưng Trì Yên lại nghẹn mà đỏ bừng mặt…
Khương Vận đang đứng bên ngoài đó.
Khương Dịch nhanh chóng tránh sang, trước khi ra khỏi cửa duỗi tay với lấy bật lửa trên bàn, Trì Yên túm chặt tay anh: “Không được hút.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đầy ẩn ý.
“Sau này hút thuốc thì không được hôn em.”
• 04/03/2018 – 06/07/2018 •