Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 42: Bản Kiểm Điểm.
Chương 41
Edit: TyBeo
Beta: Tịch & Mina
Trong những việc Trì Yên thấy phiền nhất thì viết bản kiểm điểm chiếm một phần.
Hồi học Đại học, cô chỉ nghe Bạch Lộ nói xấu thầy giáo sư dạy môn tự chọn, rõ ràng chỉ là người lắng nghe, hơn nữa khi Bạch Lộ nói cô không hề xen vào một câu nào, cùng lắm thì nghe đến đoạn nào buồn cười quá sẽ bật cười một tiếng, kết quả lại phải chịu tội chung.
Không chỉ bị học lại, phát rồ hơn là, trước khi đánh trượt môn học giáo sư còn phạt bọn cô viết bản kiểm điểm.
Tám ngàn từ.
Trì Yên viết rất cẩn thận, viết một mạch đến nửa đêm, viết nhiều đến mức cổ tay đau nhức, không nghĩ tới sau đó vị giáo sư kia đeo kính, soi kỹ từng chữ từng chữ một.
Cuối cùng chỉ vì thiếu mất mười mấy từ mà Trì Yên bị học lại một môn.
Lúc học Đại học, Trì Yên là học sinh chăm ngoan ít khi phạm phải sai lầm.
Ngẫu nhiên sẽ mắc một, hai lỗi nhưng hầu như rất nhanh được tha thứ.
Xinh đẹp, học tập tốt, không có nhiều người muốn làm khó cô.
Chính vì vậy, sau khi viết tám ngàn từ, thành ra cô căm thù việc này đến tận xương tủy.
Trì Yên nghiêng nửa mặt, cần cổ không thoải mái, cô nghiêng đầu khẽ dựa vào vai Khương Dịch, mí mắt rũ xuống, chẳng muốn ngẩng đầu, nghe thấy Khương Dịch nói hai từ: “Không được.”
Nhận được câu trả lời kiên quyết vượt ngoài dự đoán.
Trì Yên không vui, đôi mắt lấp lánh lập tức tối sầm: “Được không?”
“Không được”. Khương Dịch lặp lại lần nữa, bắt đầu nhìn hình xăm của cô đối chiếu với hình ảnh trong điện thoại.
Anh hơi nhíu mày, nhìn yên tĩnh lại dịu dàng.
Nhưng anh không hề dịu dàng với cô tẹo nào.
Nhất là, bản kiểm điểm ba nghìn từ của cô xét cho cùng cũng là tại anh.
Trì Yên nhíu nhíu mày: “Khương Dịch, anh viết giúp em đi…”
“Anh chưa từng viết.”
Đương nhiên Trì Yên biết anh chưa từng viết.
Cô là học sinh giỏi, vậy thì Khương Dịch chính là học sinh xuất sắc.
Trì Yên còn mắc sai lầm, nhưng đoán chừng Khương Dịch lớn như vậy cũng chưa từng khiến người khác lo lắng.
“Thế nên mới bảo anh viết.” Trì Yên mở to mắt nói dối: “Anh viết mới biết được cảm giác viết kiểm điểm chứ.”
Dứt lời, Khương Dịch chuyển tầm mắt, nhìn vào mắt cô.
Weibo của Trì Yên được anh thuận tay đăng lên, rồi di động lại bị anh tùy ý đặt một bên, anh cười như không cười nhìn cô, ngữ khí mang theo ý cười: “Anh không muốn biết.”
Trì Yên “…”
Trì Yên là một cô gái độc lập, lập tức muốn tự lực cánh sinh, duỗi tay gạt cánh tay đang ôm eo cô ra.
Nhưng sức của cô không so được với anh, ngay cả một ngón tay của anh cũng không tách ra được.
Trì Yên cũng tức giận rồi, cất cao giọng, nhưng giọng điệu như đang làm nũng: “Anh buông em ra, em đi viết bản kiểm điểm.”
“Thật ra, cũng không phải không thể viết.”
Trì Yên lập tức im lặng.
Bàn tay ấm áp của anh bắt đầu không an phận chui vào từ vạt áo của cô: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Trì Yên nhìn đồng hồ, không hiểu, nói: “Gần 7 giờ.”
“Ba nghìn từ.”
Trì Yên bắt đầu lo lắng: “…Vâng.”
Yếu ớt.
“Vậy thì ba tiếng.”
Một giây sau, nội y của Trì Yên bị anh cởi ra, cô xoay người, vừa mới xoay đã bị Khương Dịch vươn tay giữ lấy cằm, cúi đầu hôn cô.
Không dịu dàng.
Như mưa rền gió dữ, công thành đoạt đất.
Trên người anh có mùi hương sạch sẽ, trong miệng cũng không có mùi thuốc lá và rượu.
Mang theo hương thơm mát lạnh thuần túy.
Trì Yên bị anh đẩy ngã trên sofa, đầu quay cuồng như có hàng ngàn ngôi sao tung bay, nhưng người trước mắt lại nhìn rõ đến lạ thường.
Cô nuốt nước miếng, càng làm anh hôn sâu hơn.
Trì Yên bị hôn có chút khó thở, hô hấp khó khăn, cô đưa tay đẩy Khương Dịch, anh biết cô hít thở không thông nên hơi rời môi để cô hít không khí.
Đầu lưỡi anh liếm khóe môi cô, Trì Yên thấy ngứa, khẽ hừ một tiếng nghiêng đầu đi.
Hình như Khương Dịch cười một tiếng.
Trì Yên nhìn đồng hồ, thời gian trôi rất chậm.
Cô bắt đầu giãy giụa giữa “Ba ngàn từ” – “Ba giờ”, hai chọn một, cán cân liên tục biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả.
Một mặt Trì Yên tự thấy mình không có khí phách, mặt khác tự an ủi chính mình, có khí phách cũng không có lợi ích gì.
Kiểm điểm là bóng đen trong lòng cô, nhìn thôi cũng đã thấy phiền.
Khương Dịch dừng động tác, không tiếp tục nữa.
Trì Yên còn tưởng lương tâm của anh trỗi dậy, vừa muốn chui ra từ phía dưới người anh, đã nghe thấy tiếng Khương Dịch gọi cô.
“Trì Yên.”
Gọi cả tên lẫn họ, xem ra tinh trùng chưa chạy lên não, vẫn còn tỉnh táo.
Trì Yên quay đầu nhìn, ánh mắt anh âm u không thấy đáy, mắt anh rất đẹp, dưới khóe mắt có nốt ruồi nhỏ càng thêm phần dịu dàng.
Nhất thời, Trì Yên chìm trong đôi mắt ấy, không thể thoát ra, cho đến khi nghe câu tiếp theo của Khương Dịch: “Em chủ động một chút.”
Ngay lập tức, Trì Yên khôi phục tinh thần, trên phương diện này chủ động, đối với cô mà nói, không phải là một ký ức đẹp.
Tai cô nóng lên, sau đó cảm giác cả khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, bây giờ cô rất cần một ly nước lạnh để hạ nhiệt.
Trì Yên giãy dụa vài giây: “Không thì em tự viết…”
Việc này, cô quả thật không thể làm được mà.
Trì Yên muốn đứng dậy, lại bị anh ấn bả vai lại, anh khẽ cắn vành tai cô: “Nể mặt chồng em giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy, chủ động một lần, được không?”
Mặt Trì Yên càng đỏ hơn.
Bình thường Khương Dịch không hay nói thế này, trong lòng Trì Yên mềm mại rối tinh rối mù, lại như đang giẫm lên bịch bông, có cảm giác không chân thật.
Cự tuyệt không được, cũng không muốn cự tuyệt.
Trì Yên nhỏ giọng, âm thanh thực nhẹ, yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, nâng tay lên cởi từng cúc áo sơ mi của anh.
Một nút lại một nút.
Xuống dưới chút nữa là thắt lưng.
Ngón tay Trì Yên run run, các kẽ ngón tay ra không ít mồ hôi, cô hít sâu, kéo phựt ra không hề có chút kĩ xảo nào.
Khương Dịch cúi đầu nhìn, giọng khàn, hơi thở khô nóng: “Em cố ý phải không?”
Đương nhiên không phải rồi!
Trì Yên chưa từng tháo thắt lưng cho ai bao giờ.
Huống hồ vốn dĩ cô bị cận, thật sự không còn cách nào, dứt khoát sát lại gần để tháo.
Cố gắng mãi mới nghe hai tiếng “Cạch”, thắt lưng được cởi ra, Trì Yên như bị điện giật rụt tay về, “Anh tự cởi đi.”
“Không được.”
“Khương Dịch, không phải tay anh dài sao…”
Trì Yên còn chưa dứt lời, dưới thân đột nhiên đau nhói, cô khép chặt hai chân, cắn chặt môi dưới.
Anh mở miệng: “Dài không?”
“Dài, dài…” Trì Yên gần như run sợ không thể phát ra tiếng.
“Nhanh lên.”
Ngón tay anh dùng sức đâm vào bên trong, Trì Yên kêu rên một tiếng đau đớn, bất đắc dĩ tiếp tục.
Bây giờ là mùa hè, thời tiết không thể so với hai tháng trước, nếu không mở điều hòa, cả biệt thự đều nóng ran.
Vốn dĩ Trì Yên đã nóng, lại bị Khương Dịch giày vò càng thêm khó chịu.
Dưới tầng không có áo mưa, cô bị Khương Dịch bế lên tầng bằng tư thế khó diễn tả, Trì Yên vừa hưởng thụ, vừa buồn bực mà xem đồng hồ.
9 giờ hơn, Trì Yên kêu dừng.
Ngày mai cô phải đóng phim, còn phải tham gia cuộc họp báo của Love Jewelry, cho nên không thể ngủ muộn.
Huống chi, ngày mai chắc chắn Khương Dịch vẫn phải đi làm.
Khương Dịch cũng thấy cô mệt mỏi, ôm cô đi tắm, lại lau khô tóc cho cô rồi mới thả lên giường.
Trì Yên vẫn còn sức, dùng chút sức lực cuối cùng này đi theo Khương Dịch đến thư phòng viết bản kiểm điểm, cô ngồi bên cạnh nhìn anh viết.
Nét chữ của anh rất đẹp, không phải quá tinh tế nhưng có thể thấy mỗi nét đều có lực và thành thạo, nhìn vô cùng thuận mắt.
Nhìn không biết đến khi nào, Trì Yên bất giác ngủ gục trên bàn.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã treo trên cao.
Trước khi cô tỉnh Khương Dịch đã đến Công ty rồi, trên bàn đặt một ly nước, Trì Yên duỗi tay sờ, vẫn còn ấm.
Sau khi rửa mặt Trì Yên cầm ly nước, đi chậm xuống tầng.
Hôm nay 9 giờ cô có cảnh quay, 3 giờ chiều có buổi họp báo.
Sau khi chuẩn bị xong, lúc Trì Yên ra khỏi nhà chỉ mới 8 giờ.
Hôm qua cô ngủ sớm, lúc thức bị Khương Dịch quấn quít nên không để ý Weibo đã đăng lên có gây ảnh hưởng gì không.
Thậm chí Trì Yên còn sắp quên mất chuyện này.
Nếu không phải sau đó bởi vì Khương Vận liên tục gọi điện đến.
Cách nói chuyện của Khương Vận luôn ngắn gọn đủ ý, vừa mở miệng đã nói thẳng vấn đề: “Về người trong bức ảnh kia, hiềm nghi về em đã không còn.”
Trì Yên thở phào.
“Đỗ Vũ Nhu thì sao?”
“MIA không có ý định giúp cô ta nữa, dù sao cũng chỉ là diễn viên mới, bớt một người, sau này vẫn còn nhiều người tốt hơn.”
Khương Vận nhẹ nhàng nói: “Trước mắt Công ty không có ý dùng quan hệ xã hội, có vẻ sẽ loại cô ta.”
“Cố ý dùng dư luận bôi đen em, chen chân vào gia đình của người khác, kỹ thuật diễn không tốt lại muốn làm lớn chuyện, trong vài tiếng tới chắc cô ta sẽ không thể nổi tiếng nữa đâu.”
Trì Yên không có ý kiến, cũng không muốn bình luận.
Dù có nói thế nào cũng là Đỗ Vũ Nhu tự làm tự chịu, không thể đồng tình với cô ta được.
Khương Vận hỏi: “Phải rồi, bản kiểm điểm của em đâu?”
Mặt Trì Yên hơi ửng hồng, nói chuyện không chút tự tin: “Chị Khương Vận, ngày mai em đưa cho chị nhé?”
“Buổi tối đưa chị là được.”
Khương Vận hỏi tiếp: “Em tự viết sao?”
Trì Yên tự trấn an bản thân: “Tất nhiên rồi.”
Khương Vận không nói gì, cười cười cúp điện thoại.
Một giờ chiều Trì Yên diễn xong.
Cơ thể có chút không thoải mái, nhất là mấy lần trước Trì Yên không ăn cơm bị Khương Dịch giáo huấn, về sau mỗi ngày ba bữa, dù ít hay nhiều cũng phải ăn cơm.
Hai giờ rưỡi, cô cùng Bạch Lộ đi đến buổi họp báo.
Love Jewelry là một thương hiệu lớn, đến tham dự có không ít phóng viên, hiện trường đông đúc, quét mắt có thể thấy toàn là đầu người.
Trì Yên lách qua đám người, dễ dàng nhìn thấy Khương Du Sở đã lâu không gặp.
Trên mặt cô ấy mang theo tinh thần phấn chấn, đưa micro đến bên miệng Đỗ Vũ Nhu: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư, gần đây trên mạng xuất hiện tin đồn giường chiếu, cô có ý kiến gì không?”
• 02/03/2018 – 06/07/2018 •