Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 38: Trái Tim Đàn Ông, Như Mò Kim Dưới Đáy Biển.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 38: Trái Tim Đàn Ông, Như Mò Kim Dưới Đáy Biển.

Chương 37

Edit: Mina


Beta: Tịch & Mina

Khương Dịch nói chuyện với Lục Cận Thanh xong, chưa đến vài phút sau, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, nhỏ dần rồi biến mất.

Lúc này Trì Yên mới đi ra từ trong góc tối.

Không biết người nào thiếu đạo đức vứt lon rỗng trên ban công, Trì Yên cúi đầu, mím môi đá nhẹ lon nước về phía trước – cô nhớ đằng trước có một thùng rác.

Tóc Trì Yên xõa đến ngang eo, cô không buộc tóc mà thả xõa bên vai, bởi vì hơi cúi đầu nên có vài sợi trượt xuống, che khuất tầm nhìn.

Lẽ ra cô không cần thiết phải trốn trong góc nghe lén, Trì Yên buồn bực nghĩ, cô hoàn toàn có thể quang minh chính đại đi ra hỏi rõ ràng với Khương Dịch.

Về câu cuối cùng mà anh nói.

Trì Yên liếc mắt, sau đó không cẩn thận đá lon đến gần người anh.

Cô đá lon đến cạnh thùng rác, Trì Yên không có tâm trạng nhặt nó lên ném vào thùng rác.

“Trì Yên?”

Anh rũ mắt nhìn cô, âm cuối cao lên, giống như không nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây.

Hốc mắt Trì Yên đầy hơi nước, nhìn ướt nhẹp, Khương Dịch nhìn phía sau cô, khẽ nhăn mi.

Vẻ mặt anh, khiến Trì Yên tạm thời quên chuyện tìm anh tính sổ.

Cô còn tưởng sau lưng có cái gì đó không ổn, hai chân run lên, vô thức muốn quay đầu lại nhìn.

Giọng anh vang lên trước một bước: “Đừng quay đầu.”

Trên ban công có gió thổi qua, mặc dù mang theo gió nóng nhưng Trì Yên vẫn thấy lạnh.

Hai chân Trì Yên lộ ra ngoài, run sợ.

Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu, rất nhanh muốn khóc toáng, cũng bất chấp vừa nãy Khương Dịch nói gì, không hề quay đầu lại, bổ nhào lên người anh.

“Đằng sau có cái gì?”

Trì Yên bị tấm hình Đỗ Vũ Nhu gửi cho dọa sợ.

Anh duỗi tay ôm cô, cúi đầu ghé bên tai cô nói: “Đằng sau tối.”


“…”

Trì Yên cứ như vậy bị anh đùa giỡn.

Cái gì mà “Anh còn chưa từng dám dọa cô ấy”…Haha.

Trì Yên chui ra từ trong ngực anh, lùi nửa bước, không cẩn thận dẫm lên vật gì đó phát ra âm thanh, cô mới sực nhớ tới cái lon kia, cúi người nhặt lên ném vào thùng rác.

Cảm xúc mãnh liệt dâng trào, cô “Hừ” một tiếng, nhấc chân phải rời đi, vừa mới bước được một bước, anh đã nắm lấy cổ tay cô.

“Tức giận?”

Trì Yên cứng đầu “Hừ” một tiếng.

Khương Dịch lại rất hưởng thụ một tiếng này, cười khẽ một cái: “Uống bao nhiêu rượu?”

“Không muốn nói cho anh biết…”

Trì Yên còn chưa nói xong, tay anh dùng sức, kéo cổ tay cô lại gần: “Không nói anh cũng có cách để biết.”

Có vẻ hôm nay Khương Dịch không chạm vào rượu, trên người có mùi hương sạch sẽ mát lạnh, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Ngay khi anh cúi đầu, Trì Yên nghiêng đầu đi: “Ba chén.”

Không cho hôn.

Cô phải giữ khí thế mạnh mẽ.

Khương Dịch cũng không ép cô, giữ nguyên tư thế này hôn lên sườn mặt cô: “Uống say?”

“Không say, em nghìn chén cũng không say.”

Lời này mặc dù hơi khoa trương, nhưng vài chén rượu, cô thật sự không say được.

Trì Yên tức giận nhưng không đùa quá trớn, cô không phải người tùy hứng, trước kia chỉ thỉnh thoảng mới nũng nịu với Bạch Lộ.

Còn số lần đùa với Khương Dịch rất ít, mười ngày nửa tháng cũng không quá một lần, một lần ít thì vài phút, nhiều thì mười mấy phút.

Ai cũng hiểu nên có chừng mực.

Nhất là Trì Yên nghĩ thường xuyên bộc phát đùa giỡn sẽ khiến người khác thấy phiền phức, cho dù có thể miễn cưỡng bày ra vẻ thích thú.

Trì Yên để mặc anh ôm, yên tĩnh lại nghe lời.


Một lát sau, cô mới mở miệng hỏi Khương Dịch: “Vừa rồi anh với Lục tổng nói ảnh chụp, là ảnh chụp gì?”

“Muốn biết?”

Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh rồi gật đầu một cái.

Khương Dịch buông cô ra, thọc tay vào túi quần lấy điện thoại, sau đó đưa tới.

Lần đầu tiên anh phối hợp như thế, thật hiếm lạ, Trì Yên nghĩ thầm.

Trì Yên duỗi tay lấy, còn chưa đụng đến vỏ ngoài di động, tay anh đã giơ cao, qua đỉnh đầu. Trì Yên ngẩng đầu, tầm mắt di chuyển theo bàn tay cầm điện thoại kia.

Chiều cao nam nữ chênh lệch rất lớn, hôm nay Trì Yên không đi giày cao gót, chỉ mỗi việc ngẩng đầu nhìn lên đã thấy chiếc điện thoại kia cách cô quá xa.

“Khương Dịch!”

Trì Yên chỉ có thể kiễng chân tới lấy, cố gắng chạm đến cổ tay anh, vừa muốn tiếp tục vươn lên trên, bàn tay anh dùng sức giữ chặt thắt lưng cô.

Trời đất quay cuồng, Trì Yên bị anh ôm xoay người, cô chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lên lan can.

Anh cúi đầu hôn.

Mùi thuốc lá trong miệng anh nồng hơn trên người, xen lẫn hương vị rượu vang đỏ trong miệng Trì Yên, giống như hương vị ngày thường Khương Dịch hôn cô.

Trì Yên uống vài chén rượu dù còn tỉnh táo nhưng vẫn bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho chóng mặt.

Bên tai có gió thoảng qua, dưới kia còn có tiếng vòi phun nước, Trì Yên mở to mắt, rất biết phá hư bầu không khí mà cắn một cái xuống môi dưới của anh.

“Em nên về rồi.”

Trì Yên nghiêng đầu, gò má ửng hồng, hô hấp hỗn loạn, cô quơ quơ di động: “Có người trong đoàn làm phim gọi em.”

Màn hình điện thoại di động sáng lên, trên màn hình quả nhiên lóe sáng một cái tên.

Khương Dịch nặng nề hít thở, anh đè lên ấn đường, khó chịu “Ừ” một tiếng: “Lát nữa về với anh.”

Anh giống như đã quen bị dừng khi đang làm chuyện này, trừ giọng nói không lớn như bình thường, nhìn qua vẫn là bộ dáng chính nhân quân tử.

Trì Yên tỉ mỉ quan sát vẻ mặt anh, cố gắng tìm sóng ngầm ẩn nấp trong vẻ ngoài bình tĩnh không gợn sóng của anh.

Không tìm thấy.

Vừa nãy cô không khống chế lực, không cẩn thận suýt cắn nát môi Khương Dịch.


Trì Yên liếm môi, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, có mùi máu nhàn nhạt.

Tống Vũ cúp điện thoại.

Trì Yên cúi đầu nhìn, đúng lúc thấy Tống Vũ gửi tin nhắn đến: “Yên Yên, bữa tiệc kết thúc tốt đẹp, không thấy Lục Tổng đâu, đạo diễn nói mọi người có thể về nhà, tớ không đi về cùng cậu được, chú ý an toàn nhé, bảo bối nhỏ!”

Trì Yên nhìn mấy từ cuối mà nổi một trận da gà.

“Đạo diễn nói có thể đi về.”

Trì Yên cất di động, ngẩng đầu nhìn Khương Dịch, khóe miệng cô cong thành độ cong rất nhỏ, đôi mắt trông còn sáng hơn những vì sao và đèn đường sau lưng cô.

Khương Dịch: “Ừ.”

“Thế thì đi thôi…”

Trì Yên bị ánh mắt anh hù dọa đến mức chân nhũn ra, hai chân run đi chưa được vài bước, anh ở sau lưng đẩy cô đến bên tường.

“Khương Dịch… Anh không thể bắt nạt em.”

“Không bắt nạt em.” Tay anh từ vạt áo dưới của cô tiến vào, lướt qua eo mảnh mai lại nhạy cảm của cô, tiếp tục di chuyển lên trên, đẩy nội y của cô lên: “Đây không phải là thương em sao?”

Trì Yên không chịu nổi, nhưng lý trí vẫn còn.

Tại nơi này khiến cô không hiểu sao thấy xấu hổ, cô giữ chặt tay Khương Dịch, cắn răng bật ra hai từ.

“Về nhà.”

Khương Dịch không uống rượu nên có thể lái xe.

Rõ ràng người có ý xấu là anh, kết quả cuối cùng, nhịn không được lại thành Trì Yên.

Anh lái xe rất ổn, giống như tác phong thường ngày, hoặc giống như cố tình.

Trì Yên hận không thể thò đầu ra ngoài cửa xe, để gió đêm thổi qua làm tâm trạng bình tĩnh một chút, không biết do cồn rượu phát tác, hay do thủ đoạn của Khương Dịch cao siêu, trong lòng Trì Yên nóng ran khó chịu tăng vọt, dù làm thế nào cũng không hạ xuống.

Cô còn nhớ kết quả lần trước cô chủ động, lần này dù thế nào cũng không dám chủ động, ở trong phòng tắm hồi lâu chờ tỉnh táo, đến cùng vẫn bị Khương Dịch ôm ra ngoài.

Vì để bớt việc, ngay cả khăn tắm cũng không cho cô, quấn quít lấy cô từ phòng tắm đến trên giường phòng ngủ.

Mỗi lần làm việc này, Trì Yên đều không có bất kỳ khái niệm gì về thời gian.

Không biết thời gian trôi qua nhanh hay chậm, mỗi khi anh dùng sức hạ người đi vào, cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường đối diện, luôn cảm giác kim giây đang chạy ngược chiều.

Lần này Khương Dịch muốn còn mạnh mẽ hơn những lần trước, mọi lần anh luôn biết kiềm chế, lần này muốn cô còn đường hoàng cho cô một lý do.

Ngày mai đi công tác.

Trì Yên nghĩ Khương Dịch muốn bù hết khoảng thời gian đi công tác này vào đêm nay.

Ngoài cửa sổ sắc trời từ từ tối dần.


Sau khi kết thúc, Trì Yên được cẩn thận tắm qua một lần, lúc nằm trên giường, mệt mỏi không muốn mở mắt.

Hai tay anh ôm eo cô, chưa đến mấy phút sau hô hấp đã ổn định.

Cùng lúc đó, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Đèn đường tắt đúng giờ, đã 12 giờ tròn.

Trì Yên lại không hề buồn ngủ, chờ hồi phục sức, cô mới rón rén rời khỏi lòng Khương Dịch, tiện thể mặc nội y, cầm lấy di động của hai người ra khỏi phòng.

Trì Yên sợ đánh thức Khương Dịch nên quyết định đi xuống phòng khách tầngdưới.

Giờ này nói sớm không sớm, nhưng nói muộn cũng không thể tính là muộn, rất nhiều mèo đêm vẫn đang cuồng hoan.

Ví như Bạch Lộ.

Trì Yên vừa gọi điện thoại cho Bạch Lộ, vừa mở máy điện thoại của Khương Dịch.

Di động của anh cài đặt mật khẩu, Trì Yên thử ngày sinh nhật của anh, không đúng.

Thử tiếp ngày sinh nhật của cô, vẫn không đúng.

Cô thở dài với Bạch Lộ bên kia điện thoại: “Trái tim đàn ông, như mò kim dưới đáy biển…”

Bạch Lộ cười ngất tới ngất lui: “Được rồi, được rồi, nói việc chính.”

“Lần trước không phải cậu bảo tớ để ý cái người họ Đỗ kia sao? Tớ tìm được tin tức mới rồi.”

Trì Yên vẫn cố gắng đoán mật khẩu.

Còn không biết xấu hổ nhập thử ngày đầu tiên hai người gặp nhau vào, màn hình hiện lên dòng chữ.

Không phải [ Mật khẩu chính xác ].

Mà là [ Bạn đã nhập sai mật khẩu năm lần liên tiếp. Vui lòng nhập lại sau năm phút. ]

Bạch Lộ nói tiếp: “Không phải nói cô ta có kim chủ đứng sau lưng à, vai nữ chính của《 Nhiếp hồn 》cũng nhờ mối quan hệ này cô ta mới được nhận. Mấy hôm trước kim chủ của cô ta lại nhận thêm cho cô ta đại diện phát ngôn của Love Jewelry.”

Trì Yên nheo mắt. 

“Mấy hôm trước đã thử trang sức xong, nghe nói ngày mai… Không đúng không đúng, đã qua mười hai giờ, ngày hôm nay sẽ đi quay chính thức.”

Năm phút trôi qua.

Trì Yên tiếp tục điền mật khẩu vào, “Chắc cô ấy và tớ cùng quay.”

Oan gia ngõ hẹp.

Trì yên thở phào, vừa đáp lời Bạch Lộ xong, cũng đúng lúc cô mở được khóa màn hình. 

• 21/02/2018 – 06/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.