Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 39: Bị Người Ta Chơi Xấu.
Chương 38
Edit: Mina
Beta: Tịch & Mina
Là ngày cô đăng kí kết hôn với Khương Dịch.
Ban đầu Trì Yên quả thật không nghĩ tới, vốn cô không coi ngày đó là một ngày lễ đặc biệt, hoặc bởi vì đó là ngày thứ hai sau sinh nhật 24 tuổi của cô nên cô không có nhiều ấn tượng.
Giao diện điện thoại của Khương Dịch đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Trì Yên vào thẳng album – Đáng tiếc album cũng cài mật khẩu.
Cô hăng say đoán mật khẩu.
Sau đó liên tục bị sai mật khẩu.
Cô thử hết tất cả những ngày liên quan đến cô và Khương Dịch, kết quả vẫn không đúng.
Điều đáng mừng nhất là, lần này không cần chờ thử lại sau năm phút nữa.
Trì Yên mở lịch ra, cô không ôm bất cứ hy vọng nào với ngày live stream đó, nhập vào xong, ngay sau đó, màn hình xuất hiện một tấm hình gần đây nhất.
Người này… Quả nhiên biến thái.
Thế mà có thể chọn ngày này làm mật khẩu.
Đó là một bức ảnh có kích thước hơi lớn một chút, nhưng lại không phải là một bức ảnh rõ nét.
Trong hình là một cô gái, hai cánh tay thon dài trắng nõn ôm chăn mền để bên ngoài, hiện ra đường cong xương quai xanh rất gợi cảm.
Trì Yên ngay lập tức nghĩ đến câu “Dáng người không tồi” Lục Cận Thanh nói.
Cô gái mà trước đó anh ta nói với Khương Dịch, hẳn là Đỗ Vũ Nhu.
Trì Yên rời ánh mắt lên trên, lại rời lên trên.
Sau đó nhìn thấy gò má cô.
Phía dưới còn ghi chú mấy từ: Lần đầu tiên.
Chắc hẳn là ngày hôm đó chụp Trì Yên sau khi ngủ.
Góc chụp rất tốt, tránh đi tất cả những dấu vết ái muội, nhìn qua giống như đã được căn góc rồi mới chụp.
Tai Trì Yên nóng lên, tiếp tục lướt xuống.
Bạch Lộ bên kia vẫn đang nói, thấy cô không nói lời nào, cho rằng cô bị Đỗ Vũ Nhu dọa sợ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Yên Nhi, ngày mai có cần tớ đi cùng cậu không?”
“Không cần…”
Trì Yên tạm dừng, nói tiếp: “Nếu không cậu đi với tớ đi, nhớ mang theo camera siêu nhỏ với bút ghi âm.”
Từ việc Đỗ Vũ Nhu gửi cô tấm hình kia, có thể nhìn ra trạng thái tinh thần của cô ta rất không ổn.
Lần này thấy cô, nói không chừng sẽ lại làm ra hành động quá đáng nào đó.
Trì Yên nói thêm vài câu với Bạch Lộ, nên dặn dò cũng đã dặn dò xong, sau đó nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rưỡi.
Album ảnh chụp trong máy Khương Dịch không nhiều, từng ảnh, từng ảnh, hầu như đều là cô.
Trì Yên theo thói quen trượt từ dưới lên.
Những hình ảnh sau đều là ảnh chụp tám năm trước.
Độ phân giải không cao nhưng vẫn có thể nhìn ra người trong hình là cô.
Dưới mỗi bức hình đều có một câu nói, số chữ, nhiều hoặc ít.
Lần đầu tiên cô bị anh bắt nạt khóc, lần đầu tiên ngồi đối diện anh làm bài tập rồi ngủ quên mất, lần đầu tiên bị anh hôn… Có vẻ Khương Dịch đều ghi chép hết những gì cô cùng anh trải qua.
Lật xem hết, mắt Trì Yên hơi kệnh, nhắm mắt một cái cảm thấy thật khó chịu.
Cuối cùng Trì Yên vẫn không thể tìm thấy ảnh chụp Đỗ Vũ Nhu, cô chỉ có thể tắt máy, rót một ly nước uống rồi mới lên tầng.
·
Trì Yên còn nhớ buổi tối cô ôm Khương Dịch ngủ nhưng đến sáng hôm sau, trong ngực cô chỉ còn lại chiếc gối ôm.
Có lẽ Khương Dịch đang trên đường đi công tác.
7 giờ sáng.
Dưới tình huống mệt mỏi như vậy, hiếm khi cô dậy sớm như thế.
Trì Yên nằm lỳ trên giường trong chốc lát, sau đó gọi điện thoại cho Khương Dịch, trong dự đoán tắt máy.
Quay MV tuyên truyền chính thức là vào buổi chiều, tuy nhiên quá trình thử trang phục phức tạp hơn nên trước 11 giờ đã phải đến studio.
Trì Yên tiếp tục ngủ nướng mà vẫn chưa đến 8 giờ.
8 giờ 15 phút, cô rửa mặt thay quần áo xong.
Tối qua cô và Khương Dịch làm quá sức, không muốn tự mình lái xe, chỉ có thể chờ Bạch Lộ lái xe qua đón cô.
Dù sao cũng liên quan đến Đỗ Vũ Nhu, trước khi ra khỏi nhà, Trì Yên vẫn gọi cho Khương Vận nói sơ qua tình huống.
Trên đường đi đến studio, Trì Yên dựa vào ghế lái phụ, vẻ mặt mệt mỏi.
Bạch Lộ tràn đầy tình thương của người mẹ mà an ủi cô thả lỏng, nói một tràng dài, nói đến khi cô ấy miệng đắng lưỡi khô, rồi người vừa mới được cô ấy an ủi kia – đang dựa vào cửa sổ xe ngủ.
Đến nơi, Trì Yên như có đồng hồ báo thức, không đợi Bạch Lộ gọi dậy, cô đã tự tỉnh.
Cô dụi dụi mắt, hạ cửa kính hít thở không khí.
Địa điểm quay chụp là trong phòng, đèn sợi đốt gần như treo kín trần nhà, sáng trưng cả căn phòng.
Trong lúc quay chụp, tiếng “Tách tách” vang lên không ngừng, Trì Yên nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Đỗ Vũ Nhu đâu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lộ sắm vai trợ lý của cô, bút ghi âm và camera mini đều giấu kín, Trì Yên ngồi trong phòng hóa trang, Bạch Lộ nhận nhiệm vụ bưng trà rót nước, ngẫu nhiên sẽ cùng cô nói vài câu về tình hình bên ngoài.
Trì Yên thử ba lần trang điểm, nhưng đều không hợp.
Đến lần thứ tư, rốt cuộc cũng ổn.
Thợ trang điểm xin lỗi cô hết lần này đến lần khác, Trì Yên không biết nên nói gì, cười một tiếng chuyển sang chuyện khác.
10 giờ 30 phút sáng.
Trì Yên cầm váy dạ hội đi đến phòng thử đồ.
Bạch Lộ theo sát không rời, mặc dù phòng thử đồ chỉ có hai người bọn cô nhưng Bạch Lộ vẫn hạ thấp giọng: “Vừa rồi tớ nhìn thấy Đỗ Vũ Nhu đến, đúng là có người bao nuôi có khác, lúc đi đường kiêu ngạo hơn hẳn người khác.”
Trì Yên thay bộ váy dạ hội màu trắng, tóc cô dài, vừa rồi được thợ trang điểm dùng máy làm tóc quăn làm gợn sóng lớn, nhìn qua dễ thương hơn tóc thẳng nhiều.
Cô không đáp, nhưng vẫn không ngăn cản được câu nói “Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến”, Bạch Lộ vừa nói dứt lời chưa lâu, cửa phòng thử đồ mở ra, Đỗ Vũ Nhu đi giày cao gót bước vào.
Nếu như không chú ý tới ánh mắt u ám của cô ta thì nhìn thoáng qua trông cô ta thật sự rất bình thường.
Trì Yên không nhìn cô ta quá lâu, rất nhanh thu hồi ánh mắt, chờ Bạch Lộ kéo khóa váy sau lưng giúp cô xong liền đứng dậy muốn đi.
Bởi vì quay phim chụp hình cần nên làn váy màu trắng chạm đất, các tầng váy xếp lên nhau, Trì Yên vì để tránh dẫm lên váy, đi một đôi giày cao gót gần mười phân.
Bạch Lộ đứng cạnh cô, càng giống như một trợ lý không biết cái gì.
Có lẽ Đỗ Vũ Nhu không coi Bạch Lộ có bất kỳ lực uy hiếp nào, tự động xem nhẹ cô ấy, nhìn Trì Yên cười cười: “Mấy ngày gần đây ngủ ngon giấc không?”
Bạch Lộ thật muốn tiến lên xé miệng cô ta.
Trì Yên bình thản nói: “Rất tốt.”
“Yên Yên, những lời tôi nói với cô lúc trước, cô không quên chứ?”
Đỗ Vũ Nhu dừng một chút, giọng nhẹ bẫng: “Nếu quên rồi, lần sau chưa chắc đã ngủ ngon được như thế.”
Trì Yên rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn cô ta: “Đỗ Vũ Nhu, sao giờ lại thành ra tôi thiếu cô, bị cô uy hiếp?”
Đỗ Vũ Nhu mặc bộ váy màu đen, có lẽ bởi vì phối hợp bộ dạ hội này nên phong cách trang điểm đậm, đường kẻ mắt dài, đậm, đánh phấn mắt màu xám, ngay cả son môi, cũng là màu tím đỏ đậm.
Còn đáng sợ hơn ảnh kinh dị cô ta gửi.
Trì Yên rời tầm mắt, nghe thấy Đỗ Vũ Nhu mở miệng, lần này trong giọng nói bất giác có chút ác độc: “Cô đương nhiên không nợ tôi, chỉ là tôi không hiểu, vì sao tôi đây phải trải qua những năm tháng khổ sở như thế mà cô lại như thể chưa từng xảy ra chuyện gì?”
“Cô cũng có thể tỏ vẻ cô chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Bạch Lộ còn có tâm tư giảng đạo lý cho cô ta.
Nhưng Trì Yên có thể nghe ra, Đỗ Vũ Nhu chính là dầu muối không ăn, tư tưởng của cô ta đã theo chiều hướng cực đoan, trên mặt lộ ra hàng chữ: Tôi không tốt, cô cũng đừng mong sống tốt.
Điển hình loại tâm lý phản xã hội.
Dạng người này rất khó để kích thích.
Trì Yên cảm thấy mỗi giây đứng cạnh cô ta đều nguy hiểm, lười nhiều lời với cô ta, kéo Bạch Lộ đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Đỗ Vũ Nhu hả hê mở miệng: “Trì Yên, cô nói xem, đối với một nữ diễn viên mà nói, tin tức tối kỵ nhất, có phải là chen chân làm tiểu tam với người đàn ông đã kết hôn không?”
Trì Yên quay đầu nhìn sang.
Không hề nghi ngờ, cô và Bạch Lộ đều cho rằng Đỗ Vũ Nhu nói chính bản thân cô ta.
Đến khi Đỗ Vũ Nhu nói một câu: “Khuyên cô một câu, sớm tìm nơi quan hệ xã hội tốt nghĩ xem phải làm thế nào để tẩy trắng.”
Bạch Lộ truy hỏi nhưng Đỗ Vũ Nhu không chịu nói thêm nửa chữ, không coi ai ra gì ngồi xuống ghế soi gương.
Mí mắt Trì Yên giật liên hồi, cô cho rằng quan hệ giữa cô và Khương Dịch bị tung ra, nhưng sau khi ra khỏi phòng thử đồ cô càng nghĩ càng không đúng.
Đến gần 11 giờ, cô nhận được một cuộc gọi sau khi mặc kệ lời nói của Đỗ Vũ Nhu.
Một cái tên khiến cô bất ngờ.
Khương Du Sở.
Trì Yên tìm chỗ vắng người nghe điện thoại.
Rõ ràng là Khương Du Sở đang ở tòa soạn, bên cạnh có người đi đi lại lại cùng với tiếng nói chuyện ồn ào, cô ấy hết sức nhỏ giọng nói: “Em nói chị… Trì Trì Trì…”
Khương Du Sở kích động nên nói không rõ lắm: “Chị và cái người họ Vương Công ty Thiên Nhuận đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Hôm nay có người gửi đến tòa soạn bọn em ảnh chị với ông ta cái kia… Ảnh giường chiếu.”
Hốc mắt Trì Yên căng lớn, họ Vương, Công ty Thiên Nhuận… Cô vốn không hề quen biết.
Khương Du Sở nói tiếp: “Xương quai xanh bên phải có một nốt ruồi… Mặt cũng là mặt chị… Điện thoại của anh em không nghe máy, trước để anh Cận Thanh ngăn ảnh chụp lại.”
Cô ấy nói hơi gấp, bình thường dù cô ấy có quá đáng nhưng cũng không dám quá đáng đến mức này.
Huống chi sau khi biết Khương Dịch rất để tâm đến Trì Yên, Khương Du Sở đã biết điều hơn rất nhiều, ngay cả thời gian gặp Thẩm Ninh cũng giảm bớt rất nhiều.
Vốn yên ổn một thời gian, ai ngờ tới hôm nay lại xảy ra tin tức khủng khiếp như thế.
Trì Yên nghe vậy, đầu như muốn nổ tung, xương quai xanh bên phải cô quả thật có một nốt ruồi, trong bức ảnh ngày hôm qua cũng có.
Tuy nhiên, trên xương quai xanh có nốt ruồi không chỉ mỗi mình cô có.
Đỗ Vũ Nhu cũng có.
Bên kia, Khương Du Sở truyền tới tiếng click chuột liên tục, giọng cô ấy bởi vì sốt ruột nên bị hụt hơi: “Vương Tổng kia đã kết hôn vài năm, đứa con cũng đã đi nhà trẻ…”
“Vừa rồi tìm người phân tích thử, người P (Photoshop) ảnh chụp dùng công nghệ cao, trước mắt chưa tìm ra sơ hở nào.”
Khương Du Sở lại bắt đầu gọi điện thoại.
Trì Yên bên này cũng có thể nghe ra tiếng cô ấy điên cuồng ấn phím điện thoại bàn, thật lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sở…”
Tên còn chưa gọi hoàn chỉnh, Trì Yên đã nghe thấy Khương Du Sở bên kia ai oán kêu một tiếng: “Anh, vợ anh bị người ta chơi xấu!”
• 23/02/2018 – 06/07/2018 •