Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 37: Chỉ Anh Mới Có Thể Bắt Nạt.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 37: Chỉ Anh Mới Có Thể Bắt Nạt.

Chương 36

Edit: Mina

Beta: Tịch & Mina

Khương Vận tưởng rằng bản thân nghe lầm.

Từ trước tới nay đời tư cá nhân của Khương Dịch luôn đơn giản sạch sẽ, mấy chuyện dùng quy tắc ngầm với nữ minh tinh cũng chưa từng xảy ra trên người anh. Khương Vận quan sát anh thêm vài lần, cố gắng tìm ra sự đùa giỡn trên mặt anh.

“Chị, em nghiêm túc.”

“Biến.” Khương Vận hận không thể tặng anh một quyền: “Em cứ để em cho Lục Cận Thanh đi, Tiểu Trì không thể.”

“Tiểu Trì mới bước vào quỹ đạo, em đừng để em ấy chịu điều tiếng không hay.”

Khương Vận mở quyển sổ ghi chép lịch trình của cô, thấy Khương Dịch không nói thêm gì nữa, cho rằng anh từ bỏ, lại quay về chuyện trước: “Chứng cứ Đỗ Vũ Nhu được bao nuôi lập tức đưa cho chị, chị nghĩ cô ta sẽ còn làm việc lén lút khác.”

Người bình thường còn may, ít ra còn có thể nói lý lẽ.

Nhưng cô ta không phải người bình thường.

Khương Vận khép quyển sổ lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Dịch.

Cô hiểu rất rõ đứa em trai này, mười phút trước cô còn cảm thấy Khương Dịch chỉ nhất thời cao hứng, nhưng lúc này, cô không thể không hỏi lại lần nữa: “Em thật sự nghiêm túc với Tiểu Trì?”

Khương Dịch cong đuôi mắt nhìn cô: “Nghiêm túc.”

“Thế thì đợi chút đi.”

Khương Vận ngưng một giây: “Theo đuổi thì có thể, nhưng quy tắc ngầm thì không được.”

“Hơn nữa, tốt nhất là để qua một thời gian hẵng theo đuổi, danh tiếng của Tiểu Trì chưa đủ lớn, xử lý không tốt sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm dựa vào kim chủ.”

Người đối diện trầm mặc một lát, đến khi Khương Vận nhịn không được muốn nói thêm vài câu nữa, anh mới “Vâng” một tiếng.

Khương Vận nhướng mày nhìn anh, chợt thấy vui mừng: “Em hiểu là được rồi.”

“Tiểu Dịch, em dụng tâm một chút, Tiểu Trì giống thỏ trắng nhỏ vậy, nhìn rất dễ dụ dỗ.”

Khương Dịch mỉm cười.

Thỏ trắng nhỏ? À, nói hồ ly nhỏ chắc sẽ đúng hơn.

·

Mấy ngày này, Trì Yên trở nên vô cùng cẩn thận.


Có số lạ gọi đến, tiếng chuông còn chưa vang hết đã bị tắt máy.

Trước kia nếu cô không muốn nấu cơm sẽ gọi đồ ăn ngoài, mấy hôm nay chưa từng mua.

Kể cả đi siêu thị mua thức ăn, cô cũng luôn chờ Khương Dịch về rồi cùng đi.

Dì trong siêu thị đã có ấn tượng sâu sắc về cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều liếc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thứ Bảy, đoàn làm phim kết thúc công việc sớm hơn bình thường.

Chiều tối tháng Sáu, hơn 5 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn tỏa nắng rực rỡ.

Những ngày gần đây nhiệt độ cực cao, hết lần này tới lần khác đoàn phim quay cảnh mùa xuân, mặt trời chói chang nhô cao, các diễn viên vẫn phải mặc áo khoác và quần dài.

Kết thúc công việc, trên người Trì Yên đổ không ít mồ hôi.

Tống Vũ mua cho cô một cây quạt nhỏ, cô ngồi trong phòng hóa trang, vừa chờ trợ lý trang điểm tháo trang sức giúp cô, vừa cầm quạt bật công tắc.

Tống Vũ ngồi cạnh cô than thở: “Yên Yên, cậu không nóng à?”

Cô ấy ôm một túi chườm đá trong ngực.

Nhưng không được, cơn nóng từ dưới lòng bàn chân tỏa lên, lan khắp toàn thân.

Trì Yên gật đầu: “Nóng.”

“Đạo diễn nói tối nay mời khách, Yên Yên cậu muốn đi không?”

Trì Yên đã nghe qua việc này.

Toàn bộ đoàn làm phim bận rộn một thời gian dài, mọi người cố gắng lắm mới có khi kết thúc công việc sớm, ra ngoài ăn liên hoan cũng không khó lý giải.

Đặc biệt là, trong khoảng thời gian này, mọi người trong đoàn làm phim hợp tác rất vui vẻ.

Là thật sự vui vẻ, ít nhất Trì Yên có thể nhớ được tên từng nam diễn viên.

Trì Yên tắt quạt đi: “Tớ không đi được…”

Gần đây là thời kì rất nhạy cảm, cô không thích hợp tham gia mấy loại hoạt động này.

“Yên Yên, hôm nay cậu có hẹn với người khác rồi à?”

“Không.” Trì Yên lắc đầu.

Hôm nay không có hẹn.

Nhưng ngày mai có – cô phải đi quay video tuyên truyền cho Love Jewelry.


“Đi đi mà, Yên Yên…” Trong đoàn làm phim này, Tống Vũ chỉ có thể tán gẫu với Trì Yên, cô ấy kéo cái ghế xê lại gần, tránh hai người trợ lí, ghé sát bên tai Trì Yên, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn có nói, thuê phòng bao ngay cạnh phòng Lục Tổng.”

Đạo diễn đề cử diễn viên với nhà đầu tư, cũng rất hay gặp mặt nói chuyện.

“Ông ấy chắc có ý đề cử người với Lục Tổng, tớ thấy đạo diễn rất hài lòng về cậu, không đi, ông ấy sẽ không đề cử được, đúng không, Yên Yên cậu suy nghĩ một chút, chị như vậy có phải rất thiệt thòi không?”

Trì Yên vẫn lắc đầu, hơn nữa còn không hiểu: “Cậu đi cũng là vì muốn được đề cử?”

“Tớ là loại người nông cạn như vậy à?”

Tống Vũ giơ ngón trỏ lắc lắc, híp mắt cười cười, bên tai ửng đỏ, gác đầu bên vai Trì Yên nhỏ giọng nói một cái tên.

Là tên của nam số 2 trong đoàn phim.

Bởi vì Trì Yên luôn đối diễn cùng anh ta, nên có ấn tượng về anh ta.

Cô ngẩn người, cũng không thể nào không nhìn ra Tống Vũ đang xuân tâm nảy mầm.

Tống Vũ kéo cánh tay cô quơ quơ: “Yên Yên cậu đi đi, giúp tớ một lần, sau này phải làm trâu làm ngựa cho cậu, tớ cũng đồng ý.”

Trì Yên: “Thế thì trước hết cậu học tiếng bò kêu đi.”

Tống Vũ: “…Beeee?”

Trì Yên nghiêng đầu, “Phụt” một tiếng, không chừa lại chút mặt mũi nào cho Tống Vũ.

Tống Vũ nói đến mức này, Trì Yên không có cách để cự tuyệt.

Trước khi đi cùng cô ấy, Trì Yên nhắn tin cho Khương Vận báo cáo tình hình.

Khương Vận cũng không có ý kiến, bảo Trì Yên gửi cô ấy phương thức liên lạc với Tống Vũ, dặn dò cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, có vấn đề gì nhớ phải liên lạc với cô ấy, sau đó hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Lần này đạo diễn chọn phòng bao tại hội sở của Lục Cận Thanh.

Hội sở tráng lệ, sàn nhà soi rõ bóng người.

Tống Vũ kéo Trì Yên đi vào bên trong, lần này cô không uống rượu, luôn trong trạng thái tỉnh táo, nhưng cô càng có cảm giác đang đi trong nhà kính, hơi cúi đầu, còn có thể miễn cưỡng nhìn ra mấy người.

Tống Vũ không chớp mắt nhìn chằm chằm nam số 2, nhất là sau khi tiến vào phòng bao, nam số 2 ngồi xuống bên cạnh Trì Yên, Tống Vũ hận không thể dính đôi mắt lên người anh ta.

Trì Yên ngồi cạnh cô ấy, giống như bóng đèn khổng lồ vậy.

Bởi vì đều quen biết, trên bàn tiệc rất nhanh náo nhiệt.


Uống ba chén rượu, Trì Yên thể hiện mắt nhìn tinh ý và hơi say, đổi chỗ cho Tống Vũ.

Trì Yên cũng uống rượu, hai chén, trong phạm vi cô vẫn có thể chống đỡ.

Ý thức của cô tỉnh táo nhưng mặt hơi nóng.

Trong phòng bao vẫn rất náo nhiệt, Trì Yên nói vài câu với Tống Vũ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí.

Cô gái này là điển hình cho việc thấy sắc quên bạn, cười tủm tỉm nhìn cô gật đầu một cái, còn không bằng nam số 2 quan tâm cô: “Chú ý an toàn.”

Trì Yên cong môi cười, cầm di động ra ngoài.

Cô đến Hội sở này hai lần nên biết rõ mỗi tầng đều có một ban công ngoài trời.

Nhưng vị trí cụ thể cô không nhớ rõ.

Không phải hướng Đông, thì chính là hướng Tây.

Trì Yên đi dọc theo hành lang về hướng Đông, hướng Đông bị chặn. Cô chỉ có thể chuyển hướng, đi mấy chục mét về phía trước, quẹo khúc rẽ, tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.

Cô đẩy cửa mở một khe hở hẹp rồi lách người ra ngoài.

Gió đêm hè nóng bức, lướt qua làn da trên người, dường như mang tất cả hơi nóng của đài phun nước ở bên dưới lên.

Trì Yên dựa vào lan can nhìn về phía xa xa.

Bởi vì đứng trên cao khiến cả thành phố giống như được thu hết trong tầm mắt, bên dưới hào hoa phồn thịnh là một chút cô quạnh.

Trì Yên đứng đó mười mấy phút, cơn say không còn nữa, vừa lúc muốn quay về, bỗng nghe thấy từ xa truyền đến âm thanh nói chuyện.

Lúc cô ra ban công không đóng cửa lại nên bây giờ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Là hai người đàn ông.

Hơn nữa cả hai người cô đều quen.

Trì Yên nghĩ cô nên đi tới chào hỏi.

Dù sao trong đó có một người là chồng cô.

Trì Yên đứng chỗ không dễ thấy, ánh đèn yếu, nếu không phải nhìn kĩ về phía này thì sẽ không thấy.

Hai người kia hiển nhiên không phát hiện ra cô.

Trì Yên dễ nhận diện giọng nói, vì cô rất khó nhớ mặt người khác phái, để không đắc tội quá nhiều người, lâu dần cô dựa vào giọng nói để phân biệt.

Cũng không khác người mù nhận biết âm thanh là bao.

Cô rất nhanh nhận ra người còn lại là Lục Cận Thanh.

Lục Cận Thanh nói không nhanh không chậm, cũng không nghe ra cảm xúc gì: “Tối qua Vương tổng chụp ảnh, anh có muốn xem qua có phải cô ta không?”

Anh không đáp, không quan tâm, hỏi ngược lại: “Người thuộc Công ty cậu, cậu còn không biết?”

Lục Cận Thanh liếc anh một cái: “Chính là cô ta, không sai.”


Anh ta hỏi tiếp: “Anh không nhìn?”

“Không có hứng thú, cậu trực tiếp gửi cho chị anh đi.”

“Dáng người không tồi, anh Tư, anh thật sự không muốn nhìn?”

Lục Cận Thanh đã đưa ảnh chụp tới: “Dù sao chị dâu em không có ở đây, anh xem một chút chị ấy cũng không biết.”

Trì Yên: “…”

Cô nhích nhích khỏi chỗ tối chút, sau đó hơi ló đầu vài centimet, thăm dò.

Khương Dịch đưa lưng về phía cô, cô không nhìn thấy vẻ mặt anh, cũng không thấy anh có bất cứ động tác nào.

Lục Cận Thanh câu được câu không hỏi: “Cô ta đắc tội với anh khi nào?”

Đầu tiên bảo anh ta không ký với Đỗ Vũ Nhu; sau đó không giải thích, thay đổi chủ ý; đảo mắt lại thành thế này.

Lục Cận Thanh: “Trước kia anh muốn dùng quy tắc ngầm với cô ta nhưng bị cô ta cự tuyệt?”

Cho nên vì yêu sinh hận?

Trì Yên nghe mà buồn cười.

Ngay sau đó cô nghe thấy anh cúi đầu cười một tiếng: “Anh không biết cô ta.”

Lục Cận Thanh bỗng hiểu ra.

“Đắc tội với chị dâu?”

“Ừ.”

“Đến cùng thì cô ta đã làm gì chị dâu, khiến anh muốn đuổi cùng giết tận cô ta như vậy?”

Trì Yên như mèo con trốn trong góc, xung quanh cô vô cùng yên tĩnh, dường như phóng đại đoạn hội thoại của họ lên.

Cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng bật lửa vang lên một cái, chắc là Khương Dịch đốt điếu thuốc: “Trì Yên bị cô ta gửi tin nhắn hình ảnh hù dọa.”

“Cô ấy nhát gan, anh còn chưa bao giờ dám dọa cô ấy.”

Lục Cận Thanh “Chậc” một tiếng.

Trì Yên bên này phảng phất ngửi thấy mùi thuốc lá, nhàn nhạt, nhưng rất nhanh có làn gió thổi tan.

Giọng anh lại vang lên lần nữa: “Cô ấy tốt như vậy, ai cũng không thể bắt nạt.”

Trì Yên là người đa cảm, bị cảm động sắp rơi hai giọt nước mắt, lại nghe thấy giọng Khương Dịch trầm thấp cùng tiếng cười khẽ: “Chỉ anh mới có thể bắt nạt.”

“…”

Mẹ kiếp, quả nhiên cảm động chưa đến ba giây.

• 19/02/2018 – 05/07/2018 • 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.