Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 36: Theo Em Một Đêm.
Chương 35
Edit & Beta: Mina
Lá gan Trì Yên không lớn, hồi học Đại học trong phòng ngủ có người xem phim kinh dị, rất nhiệt tình mời cô cùng xem, Trì Yên ngay cả liếc nhìn cũng không dám.
Tim cô đập rất nhanh, trong đầu có một dây cung kéo căng, cung phản xạ cũng chậm lại, mất vài giây mới phát giác phản ứng của cô có vẻ hơi quá.
Tay anh ôm lấy cô, động tác có chừng mực, nhìn qua giống như phản ứng tự nhiên.
Bên tai là tiếng thở hổn hển của cô cùng với giọng kinh ngạc và khiếp sợ của Khương Vận: “Tiểu Trì, em làm gì vậy?”
Nghe vậy Trì Yên mới phản ứng lại, lập tức buông bàn tay đang túm tay áo của anh ra.
Cô siết chặt ngón tay, giọng hơi run, nhìn thoáng qua Khương Dịch rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, động tác giống như hấp tấp theo sau là dáng vẻ thẹn thùng chột dạ, “Xin lỗi Khương Tổng… Không phải là tôi cố ý.”
Ánh mắt Khương Dịch rơi trên người cô, hồi lâu không lên tiếng.
Cô nhóc này có đủ tố chất làm diễn viên.
Ánh mắt anh rất sâu, nóng rực, Trì Yên bị anh nhìn đến độ toàn thân không được tự nhiên, cộng thêm hình ảnh kinh dị kia cứ lượn lờ trước mắt, lúc ẩn lúc hiện.
Trì Yên nhắm hai mắt lại, rồi mở ra.
Sau đó, cô nhìn vị trí đối diện, Khương Vận dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực. Cô ấy mím môi thành đường thẳng, nheo mắt, nhìn cô một cái, lại nhìn Khương Dịch một cái.
Trì Yên nghĩ nếu cô ấy tiếp tục nhìn như thế, sớm muộn gì sẽ bị lộ, vì để chuyển hướng sự chú ý của Khương Vận, vặn chặt lông mày chưa hoàn hồn, mắt nhìn di động bị cô ném trên mặt bàn.
Quả nhiên, sự chú ý của Khương Vận rất nhanh rời đi, “Thấy cái gì?”
Cô ấy vươn tay về phía Trì Yên, “Đưa di động cho chị, chị xem chút.”
Trì Yên đưa di động tới, rất tốt bụng nhắc nhở cô ấy một câu: “Chị Khương Vận, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Khương Vận bị cô chọc cười một tiếng, mở màn hình, chỉ nhìn một lần, đôi lông mày rất nhanh nhíu chặt, thấp giọng chửi bậy một câu.
Tâm lý của cô ấy rõ ràng vững chắc hơn Trì Yên, Trì Yên chỉ cần nhìn phản ứng của cô ấy liền biết.
Khương Vận nâng mắt nhìn Khương Dịch, lại thu hồi ánh mắt, nhìn phần tên người gửi tin nhắn đến Trì Yên là ai.
Nặc danh.
Rốt cuộc Khương Dịch cũng mở miệng: “Chị, sao thế?”
“Có người gửi ảnh tới dọa Tiểu Trì.” Khương Vận đặt điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn Trì Yên, “Tiểu Trì, em cẩn thận ngẫm lại, gần đây có đắc tội với minh tinh nào trước mặt công chúng không, nên mới chọc giận fan của người đó?”
Trì Yên rất nhanh lắc đầu.
Cô không dễ bộc phát tức giận với người khác, mọi người trong đoàn làm phim cũng dễ nói chuyện, chớ nói chi trước mặt công chúng, coi như sau lưng thấy không hợp, nhưng dù sao vẫn phải để lại mặt mũi mà sống.
Hai tay Trì Yên đặt dưới bàn, Khương Dịch vươn tay qua, véo nhẹ một cái.
Trái tim nóng nảy bất an như bỗng chốc bình tĩnh trở lại.
“Nếu không thì gần đây có thân thiết với nam minh tinh nào không, fan của anh ta hoặc của em không hài lòng, thế nên gửi ảnh này tới dọa em.”
Dưới mặt bàn, lực tay của anh bất ngờ mạnh thêm, Trì Yên khó chịu hừ một tiếng, Khương Vận nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, “Sao thế?”
Trì Yên lắc đầu, “Chỉ có duy nhất một lần từng xuất hiện cùng Lục Chi Nhiên, nhưng đã là chuyện rất lâu rồi.”
Trong khoảng thời gian này, mặc dù cô quay phim cũng có những cảnh quay tình cảm, nhưng vì chưa phát sóng nên vốn không có hiệu ứng CP.
Trì Yên nghĩ không ra.
Khương Vận gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, gọi một cú điện thoại cho người tra IP gửi tin nhắn này.
Kết quả rất nhanh gửi đến, người nọ dùng phần mềm chuyển IP.
Như vậy, thân phận người kia hoàn toàn ảo.
Tuy nhiên, Khương Vận đã từng gặp những chuyện này không ít, cô ấy đã từng dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, hơn nữa phần lớn danh tiếng đều khá lớn, thấy đủ loại fan cuồng biến thái cũng như thường xuyên nhận được tin nhắn đe dọa.
Nghiêm trọng nhất chính là một lần, nữ minh tinh đi theo cô ấy nhận được một con búp bê phương Tây ngâm trong máu.
Nữ minh tinh kia ngay lập tức sợ đến bất tỉnh.
Cuối cùng điều tra rõ mới biết, nguyên nhân đe dọa chỉ bởi vì trong thời gian quay phim, nữ minh tinh kia ngăn cản fan của idol khác chụp ảnh.
Khương Vận nghiêng người về phía trước: “Tiểu Trì, cẩn thận nhớ lại xem, nhớ lại mấy ngày gần đây.”
“Không được bỏ qua bất kỳ ai, chẳng hạn em lơ đễnh giẫm chân ai đó, đều phải một năm một mười nói ra.”
Cô ấy nói xong mắt nhìn Khương Dịch, lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Dịch, nếu em bận rộn thì có thể rời đi trước.”
“Em không bận rộn.”
“…”
Khương Vận dứt khoát không để ý đến anh nữa, đặt toàn bộ sự chú ý vào chuyện này.
Trì Yên chỉ còn chưa nói ra mấy ngày nay ăn cái gì, vắt hết sức suy nghĩ cũng nghĩ không ra chính mình đã làm gì với ai.
Cô cùng Khương Vận mắt to trừng mắt nhỏ.
Vẫn là Khương Dịch ngồi bên cạnh nói: “Weibo.”
Trì Yên quay đầu nhìn anh.
Đúng lúc anh cũng nhìn cô, đôi mắt sâu hút sáng ngời, Trì Yên sợ Khương Vận nhìn ra manh mối, vội vàng nhìn đi chỗ khác, Khương Vận đưa di động của cô tới: “Tự em nhìn xem có gì khác thường không.”
Trì Yên muốn đưa tay nhận nhưng hai tay đều bị Khương Dịch giữ chặt, mười ngón tay đan xen, Khương Dịch không có ý buông ra.
Cô rút tay về nhưng bị kéo trở lại.
Đến khi Khương Vận gọi cô lần nữa thì Khương Dịch mới rốt cuộc buông lỏng tay, Trì Yên mặt không đổi sắc nhận lấy di động, ngựa quen đường cũ mở Weibo, mở trang cá nhân của cô kéo xuống dưới.
Nhìn thấy bài đăng gần đây nhất, cô liền sững sờ.
Trì Yên khẩn trương, miệng đắng lưỡi khô, khẽ liếm khóe môi, đúng lúc thấy một chén nước trà đẩy về phía cô.
“Chị Khương Vận, có lẽ em biết là ai rồi.”
Trì Yên càng cảm thấy khát nước, cầm chén trà kia nhấp một ngụm.
Khương Vận ho khan một tiếng, không lập tức hỏi cô là ai, chỉ nhíu mày nhìn Khương Dịch: “Khương Dịch, em đàng hoàng chút đi.”
Dứt lời, cô ấy quay đầu hỏi Trì Yên: “Người đó là ai?”
“Chị Khương Vận, chị còn nhớ lần trước có một người mới cùng em ký hợp đồng chứ?”
“Hai người quen biết?”
Khương Vận vẫn nhớ, lần trước hai người họ không nói lời nào với nhau.
Trì Yên gật đầu: “Bạn học Cấp ba.”
Cô cũng hiểu có một số việc không lừa gạt được, hời hợt dùng bốn từ “Bạo lực học đường” khái quát khoảng thời gian kia, cô xoay ngang điện thoại đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ gõ màn hình điện thoại: “Lần trước gặp nhau, cô ta bảo em đừng nói việc này ra ngoài.”
Trì Yên cũng không có ý định nói, ít nhất trước khi biết rõ mấy người kia là ai thì sẽ không nói ra.
Nhưng khéo ở chỗ, tối hôm qua cô chia sẻ đường link trên trang cá nhân.
Chắc là Đỗ Vũ Nhu nhìn thấy.
Khương Vận hỏi cô: “Gọi cái gì Đỗ?”
“Đỗ Vũ Nhu.”
Khương Vận: “Tiểu Dịch, em tra giúp chị…”
“23 tuổi, bằng cấp Cấp ba, sau khi nghỉ học Cấp ba thì không đi học tiếp, tâm lý và trạng thái tinh thần đều có vấn đề. Nửa năm trước được một lão Tổng họ Vương bao nuôi, trước kia nhận một kịch bản vai nữ chính.”
Khương Vận sững sờ một giây.
“Em thích cô ta?”
“Chị, chị cảm thấy có khả năng?”
Khương Dịch cười một tiếng: “Còn không bằng chị nói em thích Trì tiểu thư.”
“Chớ nói lung tung.”
Khương Vận lườm anh: “Tinh thần có vấn đề, vậy thì quả thực có khả năng là cô ta.”
Cô ấy không nghĩ tới Trì Yên sẽ gặp phải loại người này, an ủi vỗ vỗ tay Trì Yên: “Mấy ngày tiếp theo chú ý an toàn, chị sẽ thông báo trong khoảng thời gian này không sắp xếp thêm việc cho em, ngoài phim trường và nhà ở, nơi nào cũng không được đi.”
“Đúng rồi, địa chỉ nhà em ở đâu?”
Trì Yên nói địa chỉ nhà.
“Nghe hơi quen tai, được rồi, di động hai mươi bốn tiếng phải mở máy, không nên tùy tiện nhận số điện thoại lạ, có chuyện gì nhớ phải lập tức gọi điện thoại cho chị.”
Trì Yên vô cùng phối hợp gật đầu.
“Đúng rồi, em không có bạn trai à?”
Trì Yên: “…Không có.”
“Có cũng không cần gạt chị, dù có bạn trai chị cũng sẽ không để hai bọn em chia tay.”
Nghe ý của Khương Vận, sau khi qua khoảng thời gian nguy hiểm này sẽ không bắt ép bọn họ chia tay.
Trì Yên lắc đầu: “Thật sự không có.”
“Nếu không thì chị đến ở cùng em mấy ngày này?”
Trì Yên suýt sặc nước bọt, cô mở to hai mắt, nghiêng đầu, tầm mắt thoáng nhìn Khương Dịch ngồi bên cạnh, anh hơi nâng cằm, khóe môi cùng đường cong gò má đều rất đẹp, gợi cảm nhưng cấm dục.
Cô hất bàn tay anh đặt trên chân cô: “Không cần đâu ạ, chị Khương Vận, nhà em có người giúp việc.”
Nghe vậy Khương Vận mới thoáng yên lòng, cô ấy nhìn đồng hồ: “Ở lại cùng ăn cơm?”
“Hôm nay không được, chị và Khương Tổng cứ tự nhiên.”
Trì Yên muốn đứng dậy nhưng mép váy không cẩn thận bị anh cầm một góc, cô mặt không biến sắc hất ra, cầm di động muốn đi ra ngoài.
“Khương Tổng, mời ngài nhường đường chút.”
Khương Dịch đứng dậy tránh ra, khẽ nhếch một bên khóe môi nhìn cô cười một tiếng.
Trì Yên nói tạm biệt với hai người, bị nụ cười tà ác của Khương Dịch dọa sợ, chạy nhanh trối chết.
Cửa mở trong chớp nhoáng rồi khép lại, lúc này Khương Vận mới hơi dùng sức gõ mặt bàn: “Tiểu Dịch, nhìn em thông suốt, thân là chị gái dù rất vui vẻ, nhưng em không nên có tâm tư với Tiểu Trì.”
“Chị không thể nào để những nghệ sĩ trong tay chị vì lên giường với người khác mà thành danh.”
Khương Vận ngụ ý là: Em giết chết cái ý niệm này đi.
Đương nhiên Khương Dịch biết ý của cô ấy, anh cũng không giải thích gì thêm.
Trì Yên muốn diễn, vậy anh sẽ cùng cô diễn thêm vài ngày.
Khương Vận đang nhíu mày lại dãn ra, nhưng dãn ra mấy giây lại cau chặt: “Em nói trạng thái tinh thần của Đỗ Vũ Nhu không ổn, có chứng cứ trực tiếp không?”
Khương Dịch: “Vương Tổng nói nhìn thấy bản bệnh án của cô ta nhưng nhìn cô ta ngoại hình không tệ lại biết nghe lời nên trước kia không để chuyện này trong lòng.”
Khương Vận gật đầu: “Còn chuyện cô ta được bao nuôi thì sao?”
Khương Dịch cong môi cười, đáy mắt đen như mực xoay tròn: “Chị, nếu em lấy được chứng cứ…”
Đáy mắt anh hiện lên sự vui vẻ, nhìn càng sâu không thấy đáy: “Chị nói xem, để báo đáp, Tiểu Trì sẽ không đồng ý theo em một đêm?”
• 18/02/2018 – 05/07/2018 •