Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn

Chương 3: Aiz... Ngoài Lạnh Trong Nóng.


Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 3: Aiz… Ngoài Lạnh Trong Nóng.

Chương 2

Edit & Beta: Mina

Nghe ý của cô, có phải anh nên gọi cô một tiếng “Trì tiểu thư” không?

“Trì Yên.” Khương Dịch cong khóe môi, bởi vậy đuôi mắt khẽ nhếch lên, nhìn qua như khơi gợi cảnh xuân sắc. Anh hỏi: “Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?”

Trì Yên sững sờ, sau đó trong đầu nhanh chóng suy nghĩ vấn đề này, rất nhanh có đáp án.

Tám năm.

Mười sáu tuổi cô quen Khương Dịch.

Tính toán đâu ra đấy đến bây giờ vừa tròn tám năm.

Hồi nhỏ Trì Yên sống cùng cậu, cậu cô làm cảnh sát, lần đó phải xuất cảnh thời gian khá dài, bởi vì không yên tâm về cô nên tạm thời đưa cô đến Khương gia ở vài ngày.

Khương gia sản nghiệp lớn, người trong nhà đông nên có thêm một con kiến cũng chẳng có gì khác nhau, cha Khương Dịch là người quen cũ của cậu vì thế mà Trì Yên tiến vào cửa Khương gia rất thuận lợi.

Khi đó Khương Dịch đang học Đại học, là sinh viên xuất sắc của Học viện Y học, thường xuyên đối mặt với các động vật nhỏ trong phòng thí nghiệm.

Trì Yên vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô gặp Khương Dịch chính là ở phòng thí nghiệm, khi đó anh chỉ là thiếu niên trẻ tuổi, trên gương mặt tinh xảo mang theo vài phần trầm ổn lạnh lùng khác với bạn đồng lứa.

Rất nhiều nữ sinh đứng vây quanh bên ngoài phòng thí nghiệm, Trì Yên vốn nghĩ đứng chờ ngoài cửa, kết quả chờ, lại bị xô xô đẩy đẩy chen lấn đi vào.

Lần đầu tiên Khương Dịch ngẩng đầu nhìn cô.

Nửa gương mặt của anh bị khẩu trang che kín, chỉ để lộ đôi mắt kia, anh có đôi mắt đào hoa, dưới khóe mắt có một nốt ruồi, cho dù rất đứng đắn nhìn cô nhưng bất giác mang theo vài phần mị hoặc.

Trì Yên có ấn tượng sâu sắc với đôi mắt này, về sau gặp Khương Dịch mấy lần cô đều không chú ý tới những vị trí khác trên người anh.

“Qua đây.” Anh nói.

Suy nghĩ của Trì Yên đang bay xa, trong nhất thời không thể quay trở lại ngay.

Khương Dịch xoay bật lửa trong lòng bàn tay một vòng, lên tiếng: “Trì Yên, qua đây.”

Khoảnh khắc này, Trì Yên không phân được đây là ký ức hay thực tế, cho đến vài giây sau, cô nghe thấy tiếng tách của bật lửa.

Lúc này Trì Yên mới hoàn hồn, nâng mắt, nhìn thấy Khương Dịch ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, tựa như mèo con đang khiêu khích chó vậy.

Chần chừ mấy giây, Trì Yên bước vài bước về phía trước.

Chân vừa đứng vững, khuôn mặt anh bỗng nhiên tiến đến gần, không để cho cô kịp phản ứng, Khương Dịch đã dừng lại, hai người có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, khoảng cách giữa bọn họ chưa đến 5 cm.


Ngón tay anh đặt dưới cằm Trì Yên, hơi nâng lên: “Quen biết tám năm, sao em vẫn không nhớ ra anh vậy?”

Trì Yên vô thức giải thích: “Em nghĩ anh chưa trở về…”

Huống chi, lần này cô nhận ra anh.

Ngón tay Khương Dịch nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên cằm cô, khoảng cách giữa hai người quá thân mật, anh còn có thể ngửi thấy mùi rượu từ khóe môi cô, mùi hương của một loại hoa tường vi thoáng qua, hô hấp của anh trầm xuống, nghiêng đầu: “Uống bao nhiêu rượu?”

Hình như hơi nhiều, bởi vì đầu cô đã hơi choáng váng.

Trì Yên thở ra một hơi, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên mặt anh tới gần, nụ hôn của anh rơi xuống, mang theo mùi rượu và mùi thuốc lá nhè nhẹ, nhẹ nhàng mơn trớn môi cô, không có động tác kế tiếp, tùy tiện lại ngây thơ.

Nhìn không giống tác phong của Khương Dịch.

Trong lúc nhất thời Trì Yên không phản ứng kịp.

Cô mở to mắt nhìn, sau đó lại càng mở to mắt nhìn.

Mặt Khương Dịch gần trong gang tấc, tinh xảo đến mức hoàn toàn không nhìn thấy lỗ chân lông, mày rậm, sống mũi cao, ngay cả đường cong gò má cũng tìm không ra được điểm xấu xí nào.

Lần đầu tiên Trì Yên quan sát anh tỉ mỉ như thế, trái tim cô đập loạn nhịp, không khí nén lại trong cổ họng, muốn thở nhưng không được, đầu ngón tay anh buông lỏng, anh cắn nhẹ môi dưới của cô.

Cô nghe thấy anh thấp giọng nói hai từ: “Phạt em.”

Phạt cô uống nhiều rượu… Hay phạt cô không nhận ra anh?

Trì Yên cảm thấy hẳn là vế sau, đại não thiếu oxi, phản xạ chậm, cách một hồi lâu cô mới nhớ tới “tin hot”hôm nay Bạch Lộ nói cho cô.

Không công bằng.

Cùng lắm cô chỉ không nhận ra anh mà thôi, còn hơn Khương Dịch đội cho cô mũ xanh to đùng như thế!

Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng.

Huống chi, cũng chẳng phải là vợ chồng hợp đồng.

Trì Yên càng nghĩ càng buồn bực, cô đè lên ấn đường (1), vừa muốn nói chuyện đã nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

(1) Ấn đường: Khoảng cách hai đầu lông mày.

Người kia chắc chắn say không hề nhẹ, tiếng bước chân hỗn loạn không có quy luật, mở miệng, giọng nói cũng bị cuốn âm: “Ồ… Khương, Khương Tổng, ngài đổi khẩu vị rồi à?”

Khương Dịch ở nước ngoài hẹn hò siêu mẫu, lần này chuyển sang loại tiểu bạch thỏ thanh thuần nên ông ta chẳng lấy làm lạ gì.


Trì Yên nghe ra, người đàn ông này chính là người vừa rồi nói luôn mồm những lời thô tục với cô.

Cô ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Khương Dịch nhăn mày.

Khóe môi anh còn dính chút son môi đỏ của cô, anh chỉ nâng tay lau nhẹ một cái, ngón tay liền xuất hiện vệt đỏ.

Khương Dịch không lên tiếng, mặc dù khóe môi hơi cong nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự không vui.

Lão tổng kia lập tức bị dọa sợ mà tỉnh rượu, ông ta không dám hỏi nhiều, xám xịt tiến vào WC, nửa ngày cũng không dám đi ra.

·

Sau đó tiệc liên hoan biến thành tiệc đón gió tẩy trần (2) về nước cho Khương Dịch, mãi đến hơn 10 giờ rưỡi đêm mới kết thúc.

(2) Tiệc đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn đi xa mới đến hoặc trở về.

Khương Dịch và Trì Yên đều uống rượu, không thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại bảo tài xế đến đón người.

Ven biển thành phố Lâm An, sương đêm ẩm ướt, lạnh buốt thấu xương.

Tửu lượng của Trì Yên không tồi, nhưng uống nhiều như vậy cũng có chút không chịu nổi, lúc ra cửa bị gió lạnh thổi qua, đầu dường như phát đau. Cô xoa xoa áo khoác ngoài, trong khi chờ xe đến, cô nhàm chán đứng ở quầy bán báo bên đường lật xem mấy cuốn tạp chí.

Rất nhiều tin tức trước kia Bạch Lộ từng nói cho cô, nhưng nghe người ta nói không giống tự mình xem, Trì Yên lật vài trang, toàn bộ tin tức nổi bật đều liên quan đến Khương Dịch.

Người viết bài ba hoa chích choè, Trì Yên nhìn đến nhập thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bíp sau lưng vang lên.

Quay đầu nhìn, là xe của Khương gia.

Trì Yên khép cuốn tạp chí lại, lấy ra một tờ tiền giấy, cầm theo cuốn tạp chí ( Danh Ưu ) lên xe.

Trong xe không chỉ có cô và Khương Dịch.

Sau khi Trì Yên đóng cửa xe mới phát hiện ra có người ngồi ghế lái phụ, người kia nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái: “Chị dâu, chào.”

Đèn đường từ bên ngoài hắt vào, lờ mờ, Trì Yên nhìn không rõ nhưng vẫn có thể nhận ra người này là ai – ông chủ Câu lạc bộ.

Vừa rồi, trên bàn tiệc, anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

Người kia tự giới thiệu: “Lục Cận Thanh.”

Trì Yên mỉm cười, đơn giản chào một tiếng, sau đó cúi đầu lật xem cuốn tạp chí.


Trước khi tài xế khởi động xe, hỏi cô: “Phu nhân, cần bật đèn không ạ?”

“Không…”

“Bật.”

Trì Yên nghiêng đầu, mắt nhìn Khương Dịch, ánh mắt anh rời từ cuốn tạp chí lên đến mặt cô, sau đó nâng tay tháo lỏng caravat.

Chuyện này người đuối lý rõ ràng là Khương Dịch, kết quả bị anh nhìn như vậy, Trì Yên lại cảm thấy không được tự nhiên.

Đèn phía sau được bật lên, Trì Yên biết có mấy lời không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, bèn lật đến mấy trang có gương mặt của Khương Dịch, sau đó đưa tới trước mặt anh.

Cô hất cằm, vẻ mặt tràn đầy tự tin, còn kém dùng mũi hừ lạnh với anh.

Khương Dịch liếc mắt vài cái đã có thể hiểu sơ qua nội dung, lông mày nhíu chặt.

Nghi ngờ cùng cô gái trẻ đi du lịch bãi biển.

Nghi ngờ cùng nữ minh tinh Hollywood đến bệnh viện phụ sản.

Hẹn hò với nữ ca sĩ nổi tiếng từ tháng Một, đến nay nghi ngờ tình cảm tan vỡ.

Lại nhìn xuống phía dưới ký tên biên tập viên: Sở Sở.

Con bé Khương Du Sở này thật đúng là có bản lĩnh lớn, dám viết những chuyện linh tinh như vậy, nói anh ra nước ngoài không làm việc, toàn đi hẹn hò với bạn gái.

Khương Dịch khép tạp chí lại, vừa rồi uống khá nhiều rượu vang nên đầu anh hơi đau, xoa xoa trán nhưng không mở miệng giải thích.

Thật sự không biết nên giải thích sao, bởi vì những cô gái trên hình, anh vốn chẳng nhớ rõ ai với ai.

Mấu chốt là, dù anh có giải thích thì Trì Yên cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.

Trì Yên nghĩ anh phản ứng như vậy là vì chột dạ, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.

Dãy ngô đồng Pháp hai bên đường nhanh chóng biến mất phía sau, tài xế tay lái rất vững nhưng đến ngã tư đường trước mặt, vô – lăng đột nhiên lệch hướng.

Theo quán tính, Trì Yên không hề đề phòng ngả về một bên, may mắn được Khương Dịch đỡ mới không bị té ngã.

Cũng không biết cố ý hay vô ý, đôi môi mỏng của anh sượt qua gò má cô, mềm mại và nóng ẩm.

Một giây sau, Trì Yên nghe thấy Khương Dịch mở miệng, là nói với tài xế.

“Không muốn tiền lương nữa sao?”

Trì Yên ngồi vững lại, nhịp tim vẫn chưa ổn định lại cô đã nói giúp tài xế một câu: “Em không sao.”

Ghế lái phụ.

Lục Cận Thanh khẽ Xuy một tiếng, vừa rồi khi Trì Yên ngã về phía Khương Dịch, trong khoảnh khắc đó anh ta thấy rõ khóe môi Khương Dịch cong lên.


Aiz.

Ngoài lạnh trong nóng.

Lục Cận Thanh liếc mắt xem thường.

···

Về đến nhà đã là đêm khuya.

Trong nhà không có đàn ông, chỉ có một người giúp việc sớm nhận được điện thoại của cô nên bây giờ đã về nhà nghỉ ngơi rồi, cả biệt thự càng thêm trống trải yên tĩnh.

Trì Yên vừa mệt lại mỏi, sau khi thay dép đi trong nhà, lấy một đôi dép đi một lần từ trong tủ giày cho Khương Dịch, cô ngáp một cái, lúc nói chuyện nghe ra giọng nghẹt mũi: “Ngày mai đi mua, đêm nay dùng tạm đi.”

“Cảm mạo?”

Trì Yên khẽ gật đầu, những ngày gần đây thời tiết chuyển giao, cô lại luôn phải diễn cảnh ngoài trời nên đã cảm mạo mấy hôm.

“Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

Mẹ Khương Dịch là Phó viện trưởng bệnh viện tư nhân, vì vậy luôn chú ý dược phẩm trong nhà, hơn nữa sẽ đổi thuốc theo định kỳ.

Trì Yên nấu hai bát canh giải rượu, đưa cho Khương Dịch một bát, sau đó tự mình bưng một bát bước chậm từng bước lên tầng.

Đầu cô hơi nặng, cơ thể cũng không thoải mái, vào phòng tắm tắm nước ấm rồi đi ra mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Đèn phòng ngủ vẫn bật sáng, Khương Dịch đang đứng trước tủ đầu giường, Trì Yên híp mắt nhìn, chú ý tới hòm thuốc đặt trước mặt anh.

Như thể anh biết cô đi ra nên ngay cả mắt cũng không nâng lên một lần: “Nằm sấp trên giường đi.”

“Làm, làm gì?”

Trì Yên suy nghĩ lệch lạc, giọng nói run lên.

Mặc dù biết rõ sớm muộn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại… Có phải tiến độ hơi nhanh rồi không?

Khương Dịch quay đầu liếc nhìn cô, vươn tay kéo cô qua, Trì Yên đang cảm mạo nên không có sức lực, dễ dàng bị anh đẩy ngã xuống giường.

Đầu óc cô quay cuồng, trước mắt tung bay mấy vì sao, sau đó Trì Yên nghiêng đầu nhìn sang.

Dưới ánh đèn, Khương Dịch đang dùng ống kim tiêm bơm nước thuốc từ trong lọ thủy tinh trong suốt, đôi mày hơi chau lại, từ từ trùng khớp lên dáng vẻ thật lâu trước đây mỗi khi anh giải phẫu chuột bạch.

Hiện tại, cô biến thành con chuột bạch kia.

Trong lòng Trì Yên lộp bộp một cái, vừa định chống cánh tay muốn đứng dậy, thắt lưng đã bị anh giữ chặt cưỡng chế nằm xuống.

“Trì Yên…” Anh gọi cô, sau đó ném lọ thủy tinh vào thùng rác, lạch cạch vài tiếng: “Em muốn bị anh tiêm một mũi, hay muốn được anh làm một lần?”

• 20/01/2018 – 30/06/2018 •


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.