Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 2
Chương 1
Edit & Beta: Mina
Bạn diễn nữ cùng cô lại quên lời thoại.
Lần thứ 5 cô ta nói sai lời kịch bản, đạo diễn rốt cuộc không nhịn được nữa, mặt đen như đáy nồi nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Nghỉ giải lao 10 phút!”
Đầu mùa xuân, tiết trời bắt đầu ấm dần lên, mặt trời tỏa nắng rực rỡ bên ngoài phim trường, từng tia nắng hắt vào phòng cơ hồ khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Không khí khoan khoái mát mẻ, Trì Yên mặc bộ đồ mỏng, cánh tay mảnh mai và đôi chân lộ ra ngoài không khí hơn nửa, lúc cô mặc thêm áo khoác ngoài, theo bản năng rùng mình một cái.
Có một trợ lý phim trường tốt bụng phát lần lượt mỗi người một cốc giấy, Trì Yên ồm ồm nói cám ơn, sau đó nhổ viên đá trong miệng vào cốc.
Một tiếng “Cộc” rất nhỏ, Trì Yên nhìn viên đá xoay tròn dưới đáy cốc rồi mới rời ánh mắt đến trên mặt người đứng bên cạnh như thể lúc này cô mới chú ý tới bạn tốt Bạch Lộ đang oán hận nói: “Người ta có chỗ dựa quả thật không giống nhau, tớ đến đây thăm cậu gần nửa ngày, bốn năm lần NG đạo diễn cũng không dám hô to gọi nhỏ cô ta; nhìn lại cậu xem, nửa năm nay đều diễn vai diễn quần chúng, giờ mới được nhận một vai như này…” Bạch Lộ đứng bên cạnh, châm chọc đếm đếm đầu ngón tay: “Nữ số 6, nếu như cậu bị NG, có lẽ cậu sẽ bị Mặt đen bao công mắng nhiếc chết!”
Mặt đen bao công, là chỉ đạo diễn kia.
Đầu lưỡi Trì Yên tê cứng, cô mở to mắt, từ chối cho ý kiến.
Nữ diễn viên kia có chỗ dựa vững chắc, cô khẳng định không có loại đãi ngộ đó.
Bạch Lộ đụng cổ tay cô, biết rõ còn cố hỏi: “Lạnh không?”
Trì Yên không trả lời vấn đề này, trong miệng cô đang ngậm nước ấm, nhổ vào trong cốc giấy rồi mới nói: “Cậu thì sao, lấy tin tức về Biên Giác Liệu sao rồi?”
Bạch Lộ và cô quen biết nhiều năm, hai năm trước tiến vào một tòa soạn báo làm paparazzi, Trì Yên luôn nghe được những tin tức mới nhất từ cô ấy.
Hôm nay đến đây, nhiệm vụ chủ yếu của Bạch Lộ là khai quật những tin tức của Biên Giác Liệu – nam diễn viên chính trong đoàn làm phim bên cạnh, nhiệm vụ thứ yếu mới là đến thăm Trì Yên.
Cô ấy kéo Trì Yên vào trong góc, nhìn bốn phía không có người nào mới thấp giọng nói: “Có tin hot, muốn nghe không?”
Trì Yên không cự tuyệt.
“Chồng cậu lại lên trang nhất ( Danh Ưu ) rồi.” Dừng vài giây, Bạch Lộ nói thêm một câu: “Lần này là siêu mẫu, dáng người siêu đẹp!”
( Danh Ưu ) là tạp chí hàng đầu trong nước, ôm toàn bộ tin tức trong và ngoài nước, mấy năm gần đây còn đăng các bài báo trên Internet, đã chiếm vị trí cố định trong lòng bạn đọc.
Loại chuyện này mỗi tháng một lần, Trì Yên nghe xong vô cùng bình tĩnh. Cô chống cằm suy nghĩ, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Bạch Lộ, cô đáp: “Khương Dịch à… Anh ấy trông thế nào?”
Bạch Lộ: “…”
Vẻ mặt và giọng nói của Trì Yên không giống đang nói đùa.
Im lặng mấy giây, Bạch Lộ hỏi: “Yên Nhi, anh ta thật sự là chồng cậu sao?”
Vợ chồng hợp pháp, công chứng giấy trắng mực đen.
Nhưng mà…
“Lộ Lộ, chúng tớ đã nửa năm chưa gặp nhau.”
Ý Trì Yên là, tạm thời cô không nhớ ra là chuyện rất bình thường.
Bạch Lộ trả lời cô bằng một tiếng cười lạnh.
Trì Yên: “Cậu biết đấy, gương mặt đẹp có rất nhiều, không quá khác biệt, tớ không nhớ ra được cũng rất bình thường.”
“Được rồi, đừng dùng cái bệnh Alzheimer của cậu nói thản nhiên như vậy nữa.” Bạch Lộ dừng lại, hỏi tiếp: “Khi nào anh ta về nước?”
Kỳ thật trí nhớ của Trì Yên không tệ, nhưng bởi vì số lần cô gặp Khương Dịch rất ít; sau khi kết hôn lại sống cách nhau nửa bán cầu, cả hai đều không quan tâm lẫn nhau, hơn nửa năm qua, cô chỉ nhớ kỹ đôi mắt kia.
Rất đẹp, nhưng đa tình.
Bạch Lộ vươn tay quơ quơ vài cái trước mặt cô.
Lúc này Trì Yên mới hoàn hồn, bởi vì cắn ống hút, giọng nói mềm mại trầm trầm phun ra từ giọng mũi: “Chắc còn gần nửa năm nữa.”
Bạch Lộ nghiêng đầu liếc nhìn cô, đã nhìn nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn cảm thấy kinh diễm.
Trì Yên xinh xắn, có một đôi mắt giống hồ ly, trong suốt linh động vô hình trung lộ ra sự quyến rũ, sống mũi cao vừa phải, chóp mũi nhỏ nhắn rõ nét, có thể nói một từ chính là tinh xảo.
Chỉ tiếc… luôn phải đóng những vai diễn phụ.
Trì Yên không để ý đến ánh mắt phức tạp của Bạch Lộ, cô cúi đầu mở di động, cố gắng tìm kiếm trên Internet gương mặt của Khương Dịch, kết quả nếu không nhìn thấy mỗi cái gáy thì cũng chỉ có non nửa gò má; thêm nữa, độ phân giải hình ảnh rất thấp.
Bên cạnh là bạn gái scandal khá rõ nét.
Tổng cộng có năm tấm hình, mỗi bức hình là một người phụ nữ khác nhau.
Cho nên nói, cô thậm chí không có cơ hội nhớ ra gương mặt của Khương Dịch.
Bạch Lộ giải thích: “Ảnh chụp không rõ lắm là vì đã qua xử lý, có vẻ Khương Dịch không thích lộ cả gương mặt thế nên tòa soạn mới không dám đăng ảnh rõ nét.”
“Cái này dùng hiệu ứng làm mờ ảnh, sau đó bọn họ nói là Khương Dịch, vậy có phải là Khương Dịch không?”
Sao có thể chứ!
Bạch Lộ: “Nội bộ ( Danh Ưu ) có người biết chuyện, người đó nói, nếu một ngày nào đó Khương Dịch phản bác nói người trên hình không phải anh ta, cô ta sẽ lập tức cuốn gói rời đi, còn thuận tiện bôi đen danh dự của Khương Dịch để bồi thường tổn thất tinh thần… Lại nói, Tiểu Yên, làm việc không cẩn thận trên địa bàn Khương gia, cậu cảm thấy bọn họ dám viết bừa?”
Nói cho cùng, còn không phải bởi vì Khương Dịch không làm sáng tỏ sao.
Loại tin tức này, chỉ cần người trong cuộc không làm sáng tỏ, dần dà, tất cả mọi người đều mặc định cho là đúng.
Trì Yên không lên tiếng.
Trợ lý phim trường gọi tên cô, Trì Yên bên này đáp một tiếng, ném cho Bạch Lộ một câu “Lần sau nói tiếp” sau đó đứng dậy đi qua.
***
Quay phim liên tục tới lúc mặt trời lặn, sau khi nữ diễn viên có chỗ dựa vững chắc kia cố gắng thuộc lời thoại mới kết thúc.
Buổi tối, đoàn làm phim tổ chức liên hoan, vừa vặn cần 5 nữ diễn viên đi để làm bầu không khí thêm sôi động.
Vốn dựa theo thứ tự sẽ không đến lượt Trì Yên, kết quả nữ số 2 cảm thấy trong người không thoải mái, vì vậy nữ số 6 cũng chính là cô đã bị gọi tên.
Địa điểm liên hoan được đặt tại một Câu lạc bộ cao cấp, ông chủ Câu lạc bộ này là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim lần này, ra tay xa xỉ, hào phóng bao hết toàn bộ Câu lạc bộ.
Như vậy, tối nay trong Câu lạc bộ này, trừ nhân viên phục vụ ra cũng chỉ có khoảng mười người bọn họ.
Ông chủ Câu lạc bộ ngồi đối diện Trì Yên, nhìn qua tuổi không lớn, dáng người không tồi, dù cho trái ôm phải ấp cũng không gây trở ngại đến việc anh ta như có như không liếc mắt về phía đối diện.
Toàn bộ quá trình, Trì Yên vô cùng yên tĩnh, nên đáp sẽ đáp, nên uống rượu sẽ uống rượu.
Qua ba tuần rượu, vài nữ diễn viên bỏ xuống sự cẩn thận, nhóm nhà đầu tư lại càng không cần phải nói, cởi xuống bộ mặt chính nhân quân tử, bên trong là cái dạng gì ai cũng có thể hiểu rõ.
Trong phòng vui đùa ầm ĩ, Trì Yên không nói một lời duỗi tay nhéo lỗ tai.
Bên cạnh có một nhà đầu tư, đôi mắt ông ta gần như dính chặt lên người cô, từng ngấn từng ngấn mỡ trên mặt, thật không đành lòng nhìn thẳng.
Chịu đựng đến hơn 9 giờ, có người đẩy cửa vào.
Tâm tư của Trì Yên đều đặt trên người ông chủ đầu tư béo mập, đợi cô phản ứng lại, ghế bên trái đã bị kéo ra.
Người kia ngồi xuống bên cạnh cô.
Bên phải, ông già kia xoa xoa đôi bàn tay, bắt đầu nói với cô bằng những lời ngày càng thô tục.
Trì Yên liếc mắt nhìn sang chỗ khác, bất giác liếc về phía người ngồi bên tay trái – trên người mặc bộ Âu phục tinh tế, mười ngón tay thon dài cân xứng, tự phụ lại không mất đi sự mạnh mẽ.
Không cần nhìn mặt cũng biết là đàn ông.
Trì Yên thu hồi ánh mắt, Ực một hớp rượu, chậm rãi đặt chén rượu lên bàn.
Nửa phút sau.
Cô thoáng nhìn người đàn ông kia nâng chén rượu của cô lên.
Động tác của anh rất tùy ý, giống như chỉ là cử chỉ vô ý nhưng Trì Yên vừa nâng mắt lại trông thấy rõ đôi môi mỏng của anh đúng lúc đè lên dấu son môi trên chén thủy tinh chỗ cô vừa uống.
Anh uống cạn sạch một hơi rượu vang đỏ, trên chén rượu sót lại màu đỏ ít ỏi, lộ ra vết son môi không hoàn chỉnh, tràn đầy ái muội.
“Vị tiên sinh này.” Trì Yên nhíu mày, tận lực đè thấp giọng nói: “Mời ngài tự trọng.”
Cô là người đã có chồng!
Lời vừa nói ra, Trì Yên liếc mắt nhìn sang – Cô cho rằng lại đụng phải một sắc lang khoác áo quân tử.
Người kia đúng lúc cũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, không ai rời đi trước.
Người đàn ông có một đôi mắt đẹp, đào hoa, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ nâu nhạt, anh hơi híp mắt lại, dường như đáy mắt có đóa hoa đào từ từ nở rộ.
Ánh mắt này, như có vật gì đó nhanh chóng nổ tung trong đầu cô, răng rắc một trận vang rền.
Tim Trì Yên đập lỡ một nhịp, sau đó tần số nhịp tim tăng lên nhanh chóng.
Ông chủ đầu tư béo mập ngồi bên cạnh đã lên tiếng trước, khoảng cách gần, Trì Yên nghe thấy ông ta thăm dò nói ra hai từ.
Khương Tổng.
Cùng lúc đó, Trì Yên chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của người đàn ông.
Hình thức chiếc nhẫn cực kỳ đơn giản, ánh đèn chiếu xuống tinh thể kim cương phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Đó là nhẫn cưới của cô và Khương Dịch.
Trì Yên hít sâu một hơi, chợt ngửi thấy trong hơi thở tràn ngập mùi rượu say lòng người.
Không thể tin, nhưng không phải do cô mà không tin.
Não bộ nhanh chóng hoạt động, có tật giật mình và tâm tình ảo não cùng nhau xông tới, Trì Yên thở hắt một hơi, “Tôi đi WC.”
Trì Yên không nghĩ tới Khương Dịch sẽ trở về sớm như vậy.
Sau khi vào phòng WC, cô hối hận cuống quít nhắn tin gửi cho Bạch Lộ.
( Lời hôm nay nói cho cậu đã hết hiệu lực. )
( Câu nào? )
( Toàn bộ. )
Đầu óc Bạch Lộ cũng nhanh hoạt động, rất nhanh gọi điện thoại đến, “Nhớ ra chồng cậu trông như thế nào rồi?”
Há có thể chỉ là nhớ ra.
Trì Yên nhìn bản thân trong gương, hồi lâu mới thở hắt một hơi, “Nhìn thấy.”
Không gặp sẽ không nhớ rõ.
Tướng mạo giống như Khương Dịch, vốn chẳng phải loại khiến người ta không nhớ nổi, cho dù trước kia Trì Yên hoàn toàn không nhớ, nhưng chỉ cần nhìn lại một lần thì cô có thể nhớ ra ngay.
Bạch Lộ hỏi tiếp: “Không phải gương mặt được làm mờ đó chứ?”
Trì Yên tự động bỏ qua vấn đề này, “Vừa rồi tớ nhận ra anh ấy, đầu nóng lên liền chạy ra ngoài…”
“Thế chờ đầu cậu lạnh đi rồi chạy trở về.”
Nói thì rất dễ dàng, mấu chốt là, trước khi cô rời đi còn nói mời Khương Dịch tự trọng…
Biết rõ nói với Bạch Lộ cũng không được gì, tán gẫu thêm vài câu sau đó Trì Yên bực bội cúp điện thoại.
Mười mấy phút sau, cô dùng nước rửa tay rửa thật kỹ từng ngón tay, lại soi gương chỉnh lại bộ dáng, việc gì có thể kéo dài thời gian cô đều làm hết, xong xuôi Trì Yên mới chuẩn bị trở về phòng.
Tầng này khá vắng vẻ, tiếng giày cao gót của cô giẫm trên sàn nhà như được phóng đại, nghe rất rõ.
Bên ngoài WC, Trì Yên bất ngờ nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào hành lang đối diện.
Anh cúi đầu, tư thế châm lửa duy trì chưa đến nửa giây, thấy Trì Yên, tay anh cầm bật lửa chếch đi vài centimet.
Ánh lửa màu lam chợt lóe lên, không xuất hiện khói.
Khương Dịch không lên tiếng nhưng ánh mắt rơi lại trên người Trì Yên.
Cười như không cười, mang theo tầng thâm ý mờ mịt.
Rất hiển nhiên, anh đang đợi cô lên tiếng trước.
Thật lâu sau đó Trì Yên mới hé môi, cố làm ra vẻ lạnh nhạt chào hỏi anh, “Khương… Tổng.”
Ồ.
“Khương, Tổng?”
• 19/01/2018 – 29/06/2018 •