Bạn đang đọc Cưng Chiều Tận Tim [ Thời Câm ] Hoàn – Chương 4: Anh Trai… Khương Dịch.
Chương 3
Edit & Beta: Mina
Trì Yên không lên tiếng, hai chân tự động khép chặt lại. Cô không thích tiêm.
Giống như một số người từ khi sinh ra đã không thích bệnh viện.
Tay Khương Dịch rời thắt lưng cô, rủ mắt đẩy khí ra khỏi ống xi – lanh.
Trì Yên nằm sấp trên gối nhìn sang, vừa vặn trông thấy khóe môi anh khẽ mấp máy, sau đó mặt không biến sắc mà nói: “Tự cởi đi.”
Khương Dịch quá bình tĩnh; so ra thì cách suy nghĩ vừa rồi của Trì Yên thật bỉ ổi.
Đẩy khí chỉ mất mấy giây, lúc Khương Dịch ngẩng đầu, Trì Yên vẫn không nhúc nhích, trên người cô chỉ mặc váy ngủ, bởi vì ban nãy giãy giụa nên vạt váy đã trượt lên tới bắp đùi, khiến cho đôi chân thon dài lộ ra ngoài không khí.
Hô hấp của Khương Dịch trở nên loạn nhịp.
Trì Yên thấy anh chuyển tầm mắt, khẽ cau mày, đôi mắt híp lại, giống như sự kiên nhẫn của anh dành cho cô đã hết, cô cũng không dám tiếp tục chống đối nữa, vén toàn bộ vạt váy lên, quay đầu lại vùi mặt sâu trong gối đồng thời kéo nội y xuống một nửa.
Đối mặt với Khương Dịch và bác sĩ là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Trì Yên đỏ mặt tới tận mang tai, ngay cả hơi thở cũng khô nóng, khiến cho gối đầu bị nhiễm tăng nhiệt độ lên không ít, chỗ bị mũi dán lên vô cùng nóng.
Cô có thể cảm nhận rõ cồn lạnh buốt tiếp xúc da thịt, Khương Dịch không cho cô thời gian phản ứng, trên mông đột nhiên đau nhói, cô nhịn không được rầu rĩ hừ một tiếng, tay nắm thật chặt ga giường.
Chờ tiêm xong, Trì Yên lập tức chỉnh quần áo ngay ngắn ngồi dậy, mông đụng phải giường phản xạ có điều kiện đứng dậy, mông bị tiêm đau, cô đau đến mức nhăn nhó mặt mày lại.
Vừa rồi Khương Dịch quả thật xuống tay hơi mạnh, đôi mắt nhìn thấy mông trắng nõn mềm mại của cô nên nhất thời không có khả năng khống chế.
Anh nhìn qua chỗ Trì Yên vừa nằm sấp, sau đó xử lý ống kim tiêm sử dụng một lần, đột nhiên hỏi câu: “Đau bụng không?”
“Mông của em…”
Trì Yên nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác bụng dưới có một dòng chất lỏng chảy ra, sắc mặt cô trắng bệch, mặt chưa kịp hồng đã bỏ chạy vào phòng tắm.
Kinh nguyệt tới rất không đúng lúc. Trì Yên từ phòng tắm đi ra đã là 15 phút sau.
Mông đau, bụng đau, ngay cả đầu cũng đau.
Khương Dịch đã thay ga giường khác, Trì Yên thở dài, thả người xuống giường, đôi chân theo đó hất văng đôi dép xuống sàn.
Lúc Khương Dịch đi vào, Trì Yên không nhúc nhích nằm lì trên giường, nếu không phải cô không ngừng hừ nhẹ thì còn tưởng rằng cô đã ngủ.
Mặt Trì Yên gối lên cuốn tạp chí, trang bìa lạnh ngắt, khó khăn lắm mới khiến nhiệt độ trên mặt cô dịu đi không ít.
Mí mắt rõ ràng đã nặng trĩu nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Mấy giây sau, Khương Dịch đi đến gần, một cốc nước được đưa tới trước mặt, cô hít mũi ngửi, mùi đường đỏ gừng cay xộc vào mũi, cô cầm lấy cốc nước, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.
Có vẻ Khương Dịch rất bận rộn.
Trì Yên trông thấy laptop của anh vẫn sáng, một hàng ký tự in đậm, cô liếc mắt nhìn thấy bốn từ: “Giáo sư khách mời”.
Chậc, lại còn là giáo sư.
Dạy bọn họ làm cách nào để mỗi ngày lên trang nhất tạp chí sao?
Trì Yên thu hồi ánh mắt, cô ngủ không yên, dứt khoát tựa vào đầu giường đọc tạp chí.
Nửa giờ sau, càng đọc cô càng không ngủ được.
Khương Dịch ngồi bên phải cô, tư thế giống nhau, cứ vài phút lại liếc cô một lần.
Trì Yên hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đóng cuốn tạp chí, quay đầu sang, nói: “Khương Dịch, ở bên ngoài có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ được ngủ cùng anh em cũng mặc kệ, em có thể làm như không thấy, chỉ cần đừng để ngày nào đó có người bụng lớn tới tìm em, đến lúc đó bị mẹ anh trông thấy sẽ không ổn đâu.”
Kỳ thật đều là lấy cớ.
Đừng nói mẹ Khương Dịch, ngay cả cô cũng không thoải mái.
Không có người vợ nào tình nguyện tiếp đón tiểu tam, Trì Yên cũng không ngoại lệ, mặc dù cô đối với thân phận người vợ này có chút chột dạ.
Đôi mắt Trì Yên sáng long lanh, loé sáng vài cái.
Cô nhìn Khương Dịch khẽ nhăn đôi mày, đáy mắt cơ hồ tối sầm lại, sau đó vươn tay kéo cô tới ôm ngồi trên đùi, Trì Yên nâng mắt liền nhìn màn hình máy tính trước mặt cô.
Khung chat đang mở, có một file ảnh đính kèm, Trì Yên mở lần lượt từng ảnh, rất dễ dàng nhận ra những ảnh này đều là những ảnh chụp Khương Dịch trên tạp chí ( Danh Ưu ) trong khoảng thời gian gần đây.
So với ảnh đã chỉnh sửa trên tạp chí thì khác nhau hoàn toàn, mấy ảnh này không hề có bầu không khí ái muội, bối cảnh chỉ có một, so với hẹn gặp riêng, thoạt nhìn càng giống cuộc gặp gỡ được lên kế hoạch từ trước.
Dưới file ảnh còn có lời giải thích của đối phương…
( Đều là bạn tốt của em lúc đi du học nước ngoài, anh cũng biết thành tích trong giới giải trí của em không được tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy thì bát cơm cũng không còn nên em nhờ các bạn ấy giúp, nói thứ Sáu hàng tuần anh sẽ đến chỗ đó họp… )
( Có liên quan đến anh, tin tức sẽ càng có giá trị, anh nói có đúng không? )
( Anh? )
( Anh Tư? )
( Em nói chuyện với anh đó! )
( Trước đó em muốn gọi điện thoại hỏi anh nhưng luôn không gọi được… Anh, em biết sai rồi, em không nên bôi đen danh dự của anh… )
Xem một chuỗi dài tin nhắn phía dưới, Trì Yên mới nhớ ra người nhắn tin là ai.
Ghi chú đơn giản, chỉ có hai từ: Sở Sở.
Trì Yên thở dài một hơi, suýt thì quên mất cô em chồng làm việc trong tạp chí ( Danh Ưu ).
Vốn cô còn đang nghĩ, không biết ai to gan dám phóng đại mọi chuyện như thế, còn nói nếu Khương Dịch làm sáng tỏ sẽ lập tức cuốn gói rời đi… Nếu theo như lời của Khương Du Sở thì toàn bộ mọi chuyện đều có thể hiểu.
Lấy trình độ nuông chiều Khương Du Sở ở Khương gia mà nói, loại chuyện Khương Dịch làm sáng tỏ sẽ không xảy ra.
Trì Yên đau đầu, đè lên ấn đường.
Trừ mấy câu Khương Du Sở giải thích cho Khương Dịch thì cô cũng biết điều quan trọng nhất cô ấy không nói ra là – mấy bài báo này, nói không chừng là cố ý để cô xem, sau đó khiến cô không thoải mái.
Trì Yên chỉ gặp Khương Du Sở mấy lần nhưng biết rõ nha đầu kia không thích cô, cô ấy không phải nói không thích sau lưng mà là trực tiếp biểu hiện ra mặt.
Khương Du Sở vào làm việc ở ( Danh Ưu ) một năm, Trì Yên còn nhớ nửa năm trước các bài báo đều viết về Lục Cận Thanh, đến nửa năm sau cô và Khương Dịch kết hôn liền biến thành viết về Khương Dịch.
Cô nhìn sang chỗ khác, sau đó ngồi ngay ngắn về tư thế cũ.
Khương Dịch rốt cuộc mở miệng: “Sở Sở viết linh tinh, anh không biết.”
Nói như thể anh biết thì sẽ không để cô ấy viết linh tinh vậy.
Trì Yên không hỏi vấn đề này, uyển chuyển nói sang chuyện khác: “Lúc anh ở nước ngoài rất bận sao?”
“Ừ.”
Trì Yên nhớ, ban đầu cô có gọi điện thoại cho Khương Dịch mấy lần nhưng đều không có người nhận máy.
“Bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại?”
Khương Dịch khép laptop lại, nghiêng đầu nhìn sang: “Em gọi qua?”
“Mẹ nói anh ở nước ngoài nhất định rất bận rộn, mẹ không muốn quấy rầy anh nên trách nhiệm quấy rầy anh được giao cho em.”
Cô cũng biết Khương Dịch rất bận.
Xuất ngoại nửa năm, phải xử lý các loại công việc bên chi nhánh mới của Công ty ở nước ngoài, anh cũng phải tiếp tục học Y học chuyên ngành, có lẽ hận không thể mỗi ngày có 48 tiếng.
Nhưng Trì Yên không nghĩ tới sẽ bận đến vậy, bận đến không có thời gian nhận điện thoại, sau mấy lần đó thì cô không gọi nữa.
Dù sao gọi cũng không có người bắt máy.
Cô cắn nhẹ khóe môi, đôi mắt mở thật to, nhìn dáng vẻ rất giống tiểu hồ ly.
Khương Dịch cong môi, cười như không cười: “Thật sự gọi qua?”
Trì Yên bị nghi ngờ nên hơi tức giận, cô nhíu mày gật đầu, sau đó nghe thấy Khương Dịch nói thêm một câu: “Gọi lại lần nữa.”
Có bệnh!
Khoé mắt Khương Dịch liếc nhìn cô, dường như đáy mắt bay ra hai đóa hoa đào câu dẫn người khác.
Trì Yên bị anh nhìn chưa đến nửa phút đã buông bỏ vũ khí đầu hàng, mở danh bạ ấn Gọi.
Một phút trôi qua…
Hai phút trôi qua…
Đến phút thứ ba, di động của Khương Dịch vẫn không đổ chuông.
Trì Yên sững sờ mấy giây: “Anh kéo em vào danh sách đen?”
Đường cong khoé môi Khương Dịch ngày càng lớn, nhìn rất lưu manh, anh liếc qua màn hình điện thoại của Trì Yên: “Sai số.”
Trì Yên: “…”
Cô mặt không biến sắc cúp điện thoại, tròng mắt đảo qua cả căn phòng một vòng, vừa muốn ho khẽ một tiếng nhằm che giấu bản thân đang lúng túng thì cổ tay bỗng dưng nóng lên, tay anh hơi dùng sức xoay người cô lại.
Trì Yên chưa kịp phản ứng lại, mặt Khương Dịch đã tiến sát đến gần.
Lúc anh nói chuyện, hơi thở phả vào khóe môi cô, hơi ngứa còn có chút nóng.
“Trì Yên, trước kia em gọi anh là gì?”
Trì Yên khẽ nuốt nước miếng sau đó quay đầu đi, không lên tiếng.
Vì thế mà hơi thở của Khương Dịch phả vào tai cô,”Nói.”
Trì Yên vẫn không nói lời nào, bên tai ửng đỏ bắt đầu lan dần lên gò má.
“Buồn ngủ rồi?”
“Vâng.”
“Gọi xong sẽ để em ngủ.”
Trì Yên cắn nhẹ môi dưới, cô có thể cảm nhận được từng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cô.
Cô hít một hơi thật sâu: “Khương…”
Anh áp nhẹ cánh môi xuống tai trái cô, Trì Yên rụt cổ lại, run sợ, cắn răng lên tiếng.
“Anh trai… Khương Dịch.”
• 21/01/2018 – 30/06/2018 •