Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 34: Gặp lại


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 34: Gặp lại

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Thật muốn vén ống quần lên đi xuống đuổi theo, nhưng hình như nước rất sâu, nhìn không thấy đáy. Ta không biết bơi á!

Hai nam nhân ở đối diện vốn định rời đi, cứ như vậy ngơ ngác nhìn nữ nhân cầm cây gậy gỗ tức giận giơ chân kia. Bọn họ kinh ngạc đến ngây người, không ngờ còn có nữ nhân có thể chạy nhanh như vậy, dồn ép con thỏ vào trong nước luôn…

Bảo Nhi đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi, ném gậy gỗ trong tay về phía con thỏ đang chậm chạp bơi trong nước. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai nam nhân đang đứng bên bờ bên kia.

“Nè, nè, các ngươi mau giúp một chút, chận con thỏ ở bên kia giúp ta!” Bảo Nhi hô về phía hai nam nhân kia.

Nam tử áo xanh quay đầu nhìn nam tử mặc áo tím, nam tử áo tím nhếch môi cười, đứng lại bên bờ.

Bảo Nhi nâng ngón tay cái lên, khen ngợi. Cục diện hiện tại, biến thành ba người vây quanh một đầm nước, trong đầm nước có một con thỏ xui xẻo, bơi tới bơi lui.

Đầm nước không lớn lắm, ba người đều tìm một cành cây, ở trên bờ cản. Thỏ bơi mệt, từ từ men theo bên bờ, nam tử mặc áo tím nhanh chóng dùng cành cây đè lại, đưa tay từ trong nước xách nó lên.

Bảo Nhi vui vẻ ném cành cây chạy tới, “Ha ha, cám ơn các ngươi nhé!” Nhận lấy con thỏ nam tử mặc áo tím đưa tới.

Thỏ hiển nhiên đã kiệt sức, vô lực cụp lỗ tai xuống. Bảo Nhi thả thỏ trên đất, vuốt nước trên lông thỏ xuống, vuốt cũng gần được rồi, lại vội vàng xoa xoa, để lông xù lên tiếp xúc không khí, để cho nhanh khô một chút.


Nam tử áo tím và nam tử áo xanh đứng ở một bên nhìn Bảo Nhi chơi đùa. Lông thỏ quá ướt, không có cách nào ôm.

“Ngươi có thể tìm cho ta một sợi dây mây hay không” Bảo Nhi ngẩn đầu hỏi nam tử áo tím.

“Oh, được” nam tử áo tím vừa dứt lời, nam tử áo xanh liền đến bên cạnh xé một sợi dây mây đưa cho nam tử áo tím.

Bảo Nhi cười cười, nhận lấy dây mây, muốn cột cổ con thỏ, nhưng dây có chút cứng, cột không tốt lắm. Bảo Nhi bỗng nảy ra một ý, kéo dây cột tóc từ trên đầu xuống, cột cổ thỏ. Rồi lại lấy dây mây xuyên qua tóc, cột hai đầu lại với nhau. Như vậy thì có thể dắt thỏ giống như dắt chó con rồi.

“Cám ơn các ngươi nhé! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại á!” Bảo Nhi ôm quyền, chào tạm biệt hai người kia.

Nam tử áo tím thấy Bảo Nhi như thế, khóe miệng lại khẽ nhếch lên. Nam tử áo xanh vội vàng đáp lễ.

Bảo Nhi đắc ý dắt thỏ ngâm nga hát, Hà Hoa thấy Bảo Nhi dắt thỏ trở lại, vui vẻ ném cái xẻng trong tay, yêu thích sờ sờ lông thỏ không buông tay.

“Chờ lông khô sẽ dễ chơi hơn, ngươi đào thức ăn nhanh lên một chút, ta chờ ngươi.” Vì vậy, Bảo Nhi ngồi chơi thỏ, Hà Hoa cười đào rau dại. Thuận tiện đào đầy rổ cho Bảo Nhi luôn.

Lúc mặt trời sắp xuống núi bọn họ mới xách rổ đi về. Lông thỏ đã hoàn toàn khô, bồng bềnh bù xù, rất là đẹp mắt. Hai người thỉnh thoảng dừng lại sờ một cái.

“Bảo Nhi, ngày mai ta đến nhà ngươi xem thỏ, bây giờ ta phải về nhà giúp nương nấu cơm.”

“Được, ngày mai ta chờ ngươi.” Khoát khoát tay với Hà Hoa, xách theo rổ nhỏ, dắt thỏ, vui sướng về nhà.

“Tướng công, tướng công, chàng mau đến xem nè, ta bắt được con thỏ!” Mới vừa vào sân Bảo Nhi liền hô lên.

Trong nhà ba người đều đứng dậy, Nhạc Mặc sải bước nhanh ra ngoài, thì thấy bé con tươi cười đầy mặt, tóc rối bù, ôm một con thỏ trắng.

Nhạc Mặc đón lấy cái rổ trong tay nàng, thuận tay sờ sờ thỏ.”Có khách tới nhà, vào nhà trước đi.”

Khách? Nhà nàng từ trước tới giờ chưa từng có ai tới. Bảo Nhi mới vừa bước vào, “Ồ? Thì ra là các ngươi à!”

Hai vị kia gật đầu cười, trong mắt nam tử áo tím xẹt qua một chút tiếc hận không thể nhận ra.

“Tại sao các ngươi quen biết nhau?” Nhạc Mặc buồn bực nói

“Chính là bọn họ giúp ta bắt thỏ, không ngờ lại là bằng hữu của tướng công, thật là có duyên.” Bảo Nhi cười nói.


“Vậy hôm nay Tử Hiên phải mời chúng ta ăn thịt thỏ rồi?” Nam tử áo xanh trêu chọc cười nói. Làm như vô ý nhìn Bảo Nhi một cái, thì ra, lúc trước chính là vì nàng.

Ặc, Bảo Nhi hóa đá, đây là bắt về làm bạn với Đậu Đậu mà… muốn nói ra, nhưng nghĩ đến người ta là bằng hữu của Nhạc Mặc, chỉ có thể cười nhạt không nói.

“Chuyết kinh ham chơi, khẳng định không bỏ được, đêm nay chúng ta ăn gà đi!” Nhạc Mặc nhìn Bảo Nhi một cái, thu hết bộ dạng đáng thương vào trong mắt.

“Ha ha, được” nam tử áo tím cười đáp.

Bảo Nhi cao hứng cột thỏ vào trong tủ bát, Tiểu Đậu Tử tò mò nhìn cái thứ trắng trắng kia. Từ từ tiến tới bên cạnh ngửi ngửi, thấy đối phương không có phản ứng, lại duỗi móng vuốt khiều khiều. Thỏ trợn to mắt nhìn Đậu Đậu, vô cùng dễ thương.

Nhạc Mặc đang nói chuyện với người ta, cũng không tiện nấu cơm, Bảo Nhi khẽ kề sát bên tai Nhạc Mặc, “Tướng công, ta bắt gà đến nhà Hà Hoa nhờ thẩm thẩm làm giúp nhé, chàng hãy yên tâm đi.” Nhạc Mặc khẽ gật đầu một cái.

Bảo Nhi nhìn hai vị kia cười khẽ một tiếng, đi ra ngoài.

“Tử Hiên lúc trước là vì nàng sao?” Vẻ mặt Học Minh tràn đầy ý cười.

“Ngươi nên gọi là tẩu tử” Nhạc Mặc nâng chén bảo hai người uống trà.

“Tử Hiên trà rất đặc biệt, ta rất thích” nam tử áo tím mắt sâu thẳm bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Mộc công tử thích là tốt rồi, ” Nhạc Mặc lạnh nhạt nói.

“Nghe thấy xưa nay Tử Hiên tinh thông mưu lược, tài hoa hơn người, hôm nay ta đặc biệt tới để thỉnh giáo” nam tử áo tím sóng mắt khẽ động.


“Học Minh quá khen, Tử Hiên kiến thức hạn hẹp, chỉ có thể hái trà, trồng trọt làm ruộng mà thôi.” Trong đôi mắt phượng màu xám xẹt qua một chút suy tư.

“Ha ha ha ha” Học Minh cảm thấy không khí có chút căng thẳng, khẽ cười. Một vị uy nghiêm, một vị bình thản, thật sự không thể chung sống á. Nên nói như thế nào thuyết phục Tử Hiên đây?

Bảo Nhi bắt con gà mái bị trộm bỏ sót trong sân kia xách tới nhà Hà Hoa, Hà Hoa đang giúp thẩm thẩm nhóm lửa.

“Thẩm thẩm, có khách tới nhà ta, tướng công đang nói chuyện, ta, ta không biết làm cơm… ” Bảo Nhi càng nói giọng nói càng nhỏ.

“Chuyện có bao lớn đâu, khách khí với thẩm thẩm làm cái gì chứ” nương Hà Hoa trực tiếp ôm gà qua, cầm dao lên, cầm theo một chén nước đi ra sân, rất nhanh liền xách con gà chết vào, múc nước sôi trong nồi trên lò, chế lên gà, vặt lông. Thật đúng là thuần thục á, Bảo Nhi nhìn ngây người.

Vặt lông xong, chặt ra, cắt gừng tỏi, bỏ vào trong nồi hầm.

Thẩm thẩm lại vào vườn rau hái chút đậu cô-ve và dưa chuột, xào một đĩa đậu cô-ve, một đĩa rau trộn dưa chuột, lại lấy bốn quả trứng gà, chiên một đĩa trứng, vừa vặn làm bốn món ăn.

“Khiến thẩm thẩm tốn kém rồi” Bảo Nhi đứng ở một bên, rất ngượng ngùng.

“Bảo Nhi, ngươi lại nói với thẩm thẩm mấy lời vô dụng này, thẩm thẩm sẽ tức giận đấy” nương Hà Hoa vừa bỏ mấy món ăn xào xong vào rổ, vừa trách Bảo Nhi một câu.

“Đúng rồi, thẩm thẩm lấy cho ngươi thứ tốt.” Nói xong, liền từ trong vạc lấy ra một cái hũ nhỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.