Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 33: Khách bên ngoài thôn tới


Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 33: Khách bên ngoài thôn tới

Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

“Tướng công, chàng cũng cảm thấy rất tốt phải không?” Mỗ nữ vui vẻ bổ nhào vào trong ngực mỗ nam.

Đối diện với cặp mắt phượng nóng hừng hực kia Bảo Nhi cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Sườn xám vốn là vật hấp dẫn ưu nhã, nam nhân nhà nàng định lực tốt như vậy cũng cầm giữ không được, vậy nếu mặc đi ra ngoài có phải mê đảo chúng sinh hay không á! Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, ừ, có triển vọng!

Bảo Nhi khẽ kéo vạt áo của Nhạc Mặc, rất là kiều mỵ đá lông nheo, bộ dạng khơi gợi này, mỗ nam đã muốn ngừng mà ngừng không được rồi.

“Tướng công, chàng nói ta có đẹp hay không hả?” Mổ nữ vểnh môi, nhẹ giọng hỏi, ánh mắt lúng liếng đưa tình.

“Đẹp” mỗ nam đã hoàn toàn bị bắt sống, không muốn nhiều lời thêm một chữ, hoàn toàn đắm chìm trong cám dỗ kia.

“Vậy sau này người ta mặc như vậy có được không?” Mỗ nữ mị hoặc ở dưới cằm mỗ nam nỉ non.

“Được” mỗ nam mới vừa nói xong, mới giật mình, “Chỉ có thể mặc cho ta xem”

“Trời quá nóng, sẽ làm Bảo Nhi nóng hỏng mất” mỗ nữ tiếp tục vẽ các vòng tròn.


“Vậy Bảo Nhi cũng không cần ra ngoài, tướng công ở nhà cùng nàng” tay của mỗ nam đã bắt đầu không an phận rồi.

Mỗ nữ nhanh chóng bắt được cái tay trêu chọc kia, “Không ra ngoài, vậy không phải bị ngột ngạt hỏng hơn sao!” Lập tức thay đổi sắc mặc, đẩy nam nhân kia ra, tiếp tục cúi đầu sửa sang quần áo.

Mỗ nam mất tự nhiên nuốt nước miếng một cái, muốn hành động lần nữa, thì bị tiếng huyên náo ngoài cửa làm ngừng lại.

Nhạc Mặc trực tiếp cầm áo ngoài phủ thêm cho Bảo Nhi, kéo rèm cửa ra mở cửa.

Một ông cụ chừng năm mươi tuổi trong tay cầm một phong thư, tâm tình vui sướng bừng bừng bày tỏ, “Cử nhân lão gia, Mộc Đầu nhà ta gửi thư cho ta, ngài có thể đọc giúp ta không?”

Lúc Mộc Đầu mười mấy tuổi đã theo cữu cữu đi ra ngoài làm ăn, từ ban đầu chuyển hàng các nơi, đến bây giờ đi theo đội tàu ra biển, càng làm càng lớn. Một năm cũng chỉ có thể trở về hai ba lần, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, còn chưa muốn ổn định. Trong nhà đã nói rất nhiều mối, nhưng Mộc Đầu đều không đồng ý, nhàn tản thành thói quen. Trong nhà phía trên có ba người ca ca, chuyện khai chi tán diệp bớt đi hắn cũng không phải là chuyện gì lớn, người lớn trong nhà cũng không còn lý do ép buộc.

Tuồi tác Mộc Đầu và Nhạc Mặc cũng tương đương, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, còn từng cùng đến học đường. Kiến thức bên ngoài nhiều, cũng chỉ có thể có chung đề tài với Nhạc Mặc. Mỗi lần trở lại nhất định phải tìm Nhạc Mặc tâm sự một phen. Cho nên mỗi lần viết thơ về, ông cụ đều tới tìm Nhạc Mặc đọc.

Nhạc Mặc và ông cụ ngồi ở trong sân, một người nhẹ nhàng đọc, một người mặt mày hớn hở.

“Ha ha, tiểu tử ngu ngốc kia, rốt cuộc đã muốn trở về rồi. Xem trở về ta có lấy ba đế giày đánh nó hay không, để cho nó ngày ngày không làm việc đứng đắn, lớn già đầu rồi, còn để cho chúng ta lo lắng.” Mặc dù ngoài miệng ông cụ nói như vậy, nhưng trên mặt lại không che giấu được vui mừng.

Nhạc Mặc gấp thư lại xong, đưa tới tay ông ấy. Ông cụ xem như bảo bối vuốt ve mặt thư, sợ có một chút nếp nhăn.

Từ trong cửa sổ Bảo Nhi nhìn thấy một màn kia, trong lòng cảm động không nhỏ. Phụ mẫu còn, không đi xa được.

Buổi chiều, Hà Hoa xách theo cái rổ nhỏ tới gọi Bảo Nhi, Bảo Nhi đang dựa vào Nhạc Mặc xoắn xuýt những miếng vải kia. Nghe tiếng Hà Hoa gọi, vội xuống giường, nói với Nhạc Mặc một tiếng, Nhạc Mặc còn chưa kịp dặn dò, đã xách rổ lên chạy lấy người rồi.

Không thể không nói, mùa hè ở đây rất là thoải mái, không nóng lắm. Trong núi càng mát mẻ hơn, tràn ngập các loại hương hoa, thỉnh thoảng kèm theo tiếng chim hót, giống như ở trong tiên cảnh vậy.

“Bảo Nhi, có phải hội chùa trong trấn rất náo nhiệt hay không?” Hà Hoa ngước đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Không có gì mới lạ, chính là rất nhiều người, rất chen chúc. Nếu Hà Hoa muốn đi, lần sau chúng ta cùng đi tìm xe bò của Trương Đại Thúc, đi vào trấn dạo một chút.” Bảo Nhi còn chưa có dứt lời, thì thấy trên mặt Hà Hoa thoáng hiện vẻ bi thương.

“Nương ta không cho phép ta đi vào trấn” rất là thất vọng, ánh mắt cũng theo đó ảm đạm đi.


“Tại sao? Là sợ ngươi tốn tiền sao?”

“Ta cũng không biết, lần trước xem bệnh, là lần đầu tiên ta đi vào trấn, chỉ là còn chưa kịp xem thử trông như thế nào.” Tiểu nha đầu ngừng lại, nhìn thấy một bụi cây tề thái đào lên.

“Chờ lần sau ta đi tìm thẩm thẩm nói thử xem, dẫn ngươi cùng đi”

“Thật?” Mắt tiểu nha đầu sáng ngời.

“Đương nhiên rồi, cho dù không được, chúng ta cũng có thể lén đi á, ha ha”, luôn ngốc ở địa phương nhỏ này, không thấy được thế giới bên ngoài, hẳn là khốn đốn cùng đè nén biết bao.

“Không ngờ, một cái trấn nhỏ như vậy còn có một chỗ tuyệt vời thế này.” Một nam tử chừng hai mươi tuổi, mũi thẳng, môi mỏng, mặc trường sam màu tím tay áo rộng, thêu hoa văn tơ vàng. Bên cạnh là một nam nhân hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mặc trường sam màu xanh.

“Những nơi tuyệt đẹp ở Đào Hoa Trấn này còn rất nhiều, công tử phải ở thêm mấy ngày đấy nhé” nam tử mặc đồ màu xanh đáp.

“Xem tình hình đi, những địa phương khác hiện tại đang nóng đến đáng sợ, nơi này vẫn mát mẻ khoan khoái như cũ, thật đúng là không nỡ rời đi.” Nam tử mặc áo tím vốc nước suối lên, uống một hớp.”Đúng rồi, ngươi nói vị bằng hữu kia ở gần đây à?”

“Đúng vậy, đang ở trong thôn dưới chân núi, từ sau khi thi Hương, thì chưa từng gặp qua. Tính ra cũng được năm năm rồi. Đáng tiếc” nam tử áo xanh khẽ thở dài một tiếng.

“Nói như thế, Bản công tử càng phải gặp một lần rồi.” Nam tử mặc áo tím móc một cái khăn gấm ra, lau lau tay.

“Tài trí mưu lược của hắn cách xa Thư Minh, Thư Minh cảm thấy không bằng. Nếu không phải năm đó hoàn toàn bất đắc dĩ, có lẽ, hôm nay nhất định đã sớm công thành danh toại rồi.” Nam tử áo xanh thở dài nói.


“Học Minh quá khiêm nhường, ha ha” nam tử mặc áo tím khẽ cười nói. Nam tử áo xanh lắc đầu không nói.

“Bảo Nhi, Bảo Nhi, ngươi mau nhìn xem, thỏ, thỏ, ” Hà Hoa mừng rỡ chỉ vào buội rậm kia, Bảo Nhi vội vàng bịt kín miệng Hà Hoa, “Nhỏ giọng một chút, ta biết rồi.” Con mắt Hà Hoa mở thật to, hiểu được gật đầu một cái.

Ôi chao, lần này con này lại là màu trắng, đây thật là khó có được á. Nếu có thể bắt được, thì Tiểu Đậu Tử có bạn nhỏ chơi rồi!

Bảo Nhi nháy mắt với Hà Hoa, để cho nàng tiếp tục đi sang bên cạnh, Bảo Nhi từ từ dời đến bên kia, muốn đánh bọc sườn. Con thỏ kia phát hiện không bình thường, giật giật lỗ tai, nhanh chóng nhảy về trong chỗ sâu rừng cây. Bảo Nhi sao chịu buông tha, trực tiếp đuổi theo. Hà Hoa không chạy nổi, đành phải xách rổ ở nguyên tại chỗ chờ.

Ta cho ngươi biết, ta chính là kiện tướng thể dục thể thao, chạy cự li dài ở đại học còn chạy về nhất nữ sinh toàn trường đấy, ta có thể chia buồn với ngươi. Nhưng Bảo Nhi bỏ quên một vấn đề, thân thể này và trước kia chênh lệch rất lớn á…

Thỏ vẫn nhảy, Bảo Nhi mệt đến ngất ngư, nhưng vẫn không chịu thua chống đỡ lấy thân thể mảnh mai kia của nàng chạy theo. CMN! Cái cơ thể ốm yếu này, thật đòi mạng á.

Thỏ đột nhiên xông về phía sườn dốc, Bảo Nhi vừa vịn cây, vừa ôm bụng. Trong lúc đó, thỏ cũng chạy đã mệt, ngừng lại một chút, rốt cuộc Bảo Nhi có thể lấy hơi.

Kiếm đủ mọi cách, gia tốc chạy nước rút. Thỏ vội vàng chạy xuống dưới, tũm một tiếng nhảy vào trong nước. Ha ha, lần này ngươi xong đời nhé!

Bảo Nhi đắc ý đứng ở mép nước, vốn muốn đi vớt thỏ, không ngờ thỏ lại đang bơi lên. CMN, thỏ biết bơi sao? Bảo Nhi trợn tròn mắt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.