Đọc truyện Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên – Chương 35: Tướng công phúc hắc
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn
“Đây là cái gì?” Bảo Nhi ngửi một cái.
“Đây là rượu hoa quế thẩm thẩm cất mấy ngày trước, đúng lúc có thể mở niêm phong được rồi, khách tới nhà, sao có thể thiếu rượu được! Không có cái khác, cái này cũng có thể đủ bổ sung cho số thiếu sót.” Nương Hà Hoa mở niêm phong ra, mùi rượu nhàn nhạt lập tức bay ra ngoài.
“Thẩm thẩm, thẩm thật lợi hại, cái gì cũng biết làm!” Bảo Nhi giơ ngón tay cái lên.
Nương Hà Hoa cười vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai, lúc này lần đầu tiên Bảo Nhi mới tỉ mỉ quan sát nương Hà Hoa, tuy nói tuổi đã hơn bốn mươi rồi, nhưng vẫn mang theo phong vận không giống với nông phụ bình thường.
Bảo Nhi để lại cho Hà Hoa và thẩm thẩm chút thịt gà, bưng cái rổ ôm cái vò rượu trở về phòng nhỏ Trà viên.
Nhạc Mặc vội vàng đứng dậy nhận lấy đồ, dọn thức ăn lên bàn, Bảo Nhi vào chạn bát trong bếp lấy bát đũa ra.
“Wow, còn có rượu! Thật đúng là không ngờ á”, Học Minh giúp đỡ bày đũa ra.
“Đây là rượu hoa quế nhà thẩm thẩm cất, mùi thơm lắm!” Bảo Nhi vội đáp.
“Nàng uống rượu?” Vẻ mặt Nhạc Mặc tức khắc liền khẩn trương.
“Không có, không có, ta ngửi thấy” Bảo Nhi khoát tay, cũng căng thẳng lên. Chẳng lẽ thân thể này không chạm được rượu? Không thể á, lần trước ta còn dùng rượu lau thân thể cho Hà Hoa!
Nhạc Mặc gật đầu một cái. Mộc công tử vẫn ngồi như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người kia đối đáp qua lại.
Nhạc Mặc và Học Minh đều lần lượt ngồi xuống, Bảo Nhi vừa định ngồi, đột nhiên nghĩ đến vừa nãy thẩm thẩm nói bảo nàng quay lại cùng ăn với bọn họ, cũng ý thức được, hình như nơi này có cấm kỵ đối với việc nam nữ ngồi cùng bàn. Cầm chén đũa lên, liền chạy đi ra ngoài.
“Chuyện ta nói với ngươi, ngươi hãy suy nghĩ một chút” nam tử mặc áo tím vén rèm lên xe ngựa.
“Tử Hiên, lần sau lại tới thăm huynh, ta sẽ ở trong trấn đợi một khoảng thời gian, nếu huynh tới, thì đến thẳng tửu lâu Minh Hương tìm ta.”
“Được”
Xe ngựa chạy vào trong màn đêm, màn đêm buông xuống, bóng đêm dày đặc có chút đè nén. Trong đôi mắt lạnh nhạt của Nhạc Mặc nhuộm vẻ mông lung. Xoay người lại chôn tất cả vào trong đáy lòng.
Bảo Nhi đang cùng Hà Hoa nằm ở trên giường trò chuyện về con thỏ kia, thì nghe thấy trong sân có người nói chuyện, vội vàng nhảy lên, hẳn là tướng công tới.
“Bảo Nhi, buổi tối ăn no chưa?” Một tay dắt cô bé con, một tay kia cầm bát đũa.
“Ta mới không để cho mình đói bụng đâu, tướng công quá lo lắng”
“Ha ha, thật sao?” Nhạc Mặc xề lại gần Bảo Nhi, mùi rượu nhàn nhạt lập tức tản khắp ở bên tai Bảo Nhi.
“Chàng xê ra một chút, ” đẩy mỗ nam ra, con ngươi giống như sao đêm của mỗ nam tràn đầy vui vẻ.
“Bảo Nhi, đầu tướng công có chút choáng váng, nàng đi pha cho ta ly trà” Nhạc Mặc nửa mở vạt áo, sai bảo bé con kia. Bảo Nhi đành phải đi rót cho hắn ly trà trước, sau đó múc nước vào nồi, bắt đầu nấu nước.
“Bảo Nhi, nàng quạt cho ta một chút, có chút nóng” mỗ nam trực tiếp cởi quần áo, trần nửa thân trên.
Hình ảnh hương diễm kia, Bảo Nhi vội vàng quay đầu lại, thật sợ mình sẽ chảy máu mũi. Vóc người này, thật cực phẩm, không ngờ Nhạc Mặc lại có vốn liến như vậy. Làm như không nghe thấy, tiếp tục đốt lửa.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi” mỗ nam nhếch khóe môi, khuôn mặt mị hoặc.
“Gọi hồn hả!” Mỗ nữ không nhịn được liếc qua, cái nhìn không quan trọng, nhưng khi thấy cái tư thế mê hồn kia, thì có chút ngây dại.
Mỗ nam vẫy vẫy tay, mỗ nữ lập tức nghĩ tới bộ dạng những cô gái thanh lâu mời chào khách trong phim truyền hình kia, xì một tiếng, liền bật cười.
“Tiểu nương tử đừng vội, gia ta lập tức sẽ tới ngay” vui vẻ, cầm một cái ghế đẩu ngồi xuống mép giường.
Hẳn là do uống rượu, vẻ mặt Nhạc Mặc có chút ửng hồng, tóc dài màu mực buông xuống phân tán ở trên vai màu mật ong, mắt phượng có chút mơ màng. Nhưng chỉ cần tỉ mỉ một chút, là có thể phát hiện khóe mắt kia chứa đầy vui đùa.
“Bảo Nhi”
“Gia ở đây”
“Ngủ với ta”
“Chàng chờ một chút á” mỗ nữ lấy cánh hoa đào còn sót lại trên tủ nhỏ ra. Tà ác cười một tiếng, nhào nặn mấy cánh hoa, bôi chất lỏng lên giữa lông mày Nhạc Mặc. Mỗ nam không có phản ứng gì, nàng thích thì để cho nàng chơi.
Nhưng màu chất lỏng không đậm lắm, không có hiệu quả rõ rệt, mỗ nữ trực tiếp cầm một cánh hoa, liếm liếm, sau đó dán vào trán mỗ nam…
“Tướng công, I LOVE YOU!” Mỗ nữ ôm lấy gương mặt tuấn tú, yêu thích vô cùng. Mỗ nam cũng không ngồi không trực tiếp ôm người lên giường.
Cắn lên đôi môi anh đào kia, giày xéo một phen.
“Ưmh, còn chưa có tắm”
“Xong việc rồi tắm”
“Ưmh, không muốn, chàng quá hôi”
“Nàng dám ghét bỏ ta!”
“Chàng làm đau ta, khốn kiếp”
“Vi phu không có lỗi với hai chữ này mới được” mỗ nam càng ra sức.
Mỗ nữ lại một lần nữa trầm luân, kế hoạch đè trên người khác của nàng lại một lần nữa bị vỡ tan, chẳng lẽ không có ngày trở mình sao?
Xe ngựa chạy gấp trên mặt đường không bằng phẳng, nam tử áo tím khép hờ đôi mắt, sắc mặt có chút trong trẻo lạnh lùng. Học Minh vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy trạng thái công tử không tốt lắm, cúi đầu, đếm trái cây trên bàn trà nhỏ bên trong xe.
“Lúc trước tại sao hắn không tham gia thi hội?” Ngừng một chút lại nói, “Đừng nói với ta, là bởi vì gia cảnh bần hàn, một chút sức thuyết phục cũng không có.”
“Ừhm, chính là gặp phải ông cụ qua đời, vô tâm thi nữa” Học Minh lau mồ hôi một cái.
“Vậy cái câu ‘ lúc trước chính là vì nàng ’ kia của ngươi là có ý gì?” Nam tử áo tím chống cằm, liếc xéo Học Minh.
Học Minh bỗng cảm thấy hơi lạnh từ bốn phương tám hướng kéo đến, nhịp tim cũng vượt ra khỏi tần số bình thường.”Công tử, Học Minh chỉ là hỏi thăm một chút thôi.”
“Oh, không biết thì ra Quách đại nhân còn có tâm lung linh như thế, thú vị thật!” Nam tử áo tím nhíu mày. Áp lực vô hình bao phủ trong buồng xe, đè nén hít thở không thông.
Học Minh không ngồi yên được nữa, sơ ý một chút trượt xuống đất. Lại vội vàng bò dậy, ngồi ngay thẳng.
“Công tử, ngài cũng đừng ép vi thần, vi thần nói là được.”
Lúc này nam tử áo tím mới thu lại nghiêm nghị, cầm nắp trà lên gạt cuống trà.
Sao dần mờ đi, một trận mưa lớn không hề báo trước trút xuống. Bên trong tửu lâu Minh Hương vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, Đoạn Thịnh Văn ở cửa ra vào nôn nóng nhìn quanh.
Tổ tông của ta ơi, có khách quý gì đâu, cũng sắp đến giờ Tý rồi, chẳng lẽ thiếu gia lại trêu chọc ông ta ư! Nghĩ đến trước khi đi ngủ thiếu gia căn dặn ông ta, đi báo cho giữ cửa thành. Thế này cũng chỉ có thể tiếp tục chờ thôi.
Không bao lâu sau, lộc cộc tiếng vó ngựa tiến đến gần, Đoạn Thịnh Văn vội vàng sửa sang lại quần áo, đứng thẳng người lên. Qủa nhiên xe ngựa ngừng lại, đánh xe quần áo mộc mạc, hai người từ trên xe bước xuống, một áo tím, một áo xanh. Nhìn khí chất đó, lúc này Đoạn Thịnh Văn mới thật sự tin tưởng, thiếu gia nhà ông ta thật đúng là liệu sự như thần á!”Hoan nghênh, hoan nghênh”.
Nam tử mặc áo tím liếc mắt bảng hiệu trên cửa một cái, sải bước đi vào, Học Minh đi theo vào. Hỏa kế dắt xe ngựa đến trắc viện bên cạnh, đó là chỗ chuyên đỗ thớt ngựa.
Đoạn Thịnh Văn dẫn hai người tới ba gian phòng Thiên Tự Các đã định sẵn trước. Thấy vẻ mặt hai người đều không tốt lắm, căn dặn hỏa kế trông chừng ở trong hành lang, nhanh lui xuống.
Không biết lần này là nhân vật lớn nào, nhưng bộ dạng thiếu gia nhà ông ta biểu hiện ra cũng không quan tâm lắm, tất cả đều giao cho ông ta. Đoạn Thịnh Văn căn dặn hỏa kế và người giữ cửa buổi tối phải thông minh cơ trí một chút, rồi đánh ngáp trở về phòng nằm xuống