Cưa đổ trúc mã

Chương 2


Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 2:

Chương 2: Nhóc con bị thương.
 
Sau ngày hôm đó, đằng sau Tô Hoài Chiêu lúc nào cũng có thêm một cái đuôi nhỏ.
 
Anh đọc sách, Mộ Kiều Nghiên sẽ nằm ở trên giường anh xem truyện tranh, mặc dù trừ những hình ảnh về mấy chú chim, chú vịt đẹp mắt trên đó thì về cơ bản, cô một chữ cũng không biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ở sân vận động của tiểu khu đá bóng, Mộ Kiều Nghiên liền ngoan ngoãn ngồi trên khán đài, vừa hút thạch hoa quả vừa không ngừng vỗ bàn tay nhỏ nhắn của mình để cổ vũ anh.
 
“Anh Tô cố lên!”
 
“Anh Tô đá thật là cao!”
 
Tiểu Kiều Nghiên là đứa trẻ được mọi người trong tiểu khu rất thích, trên cơ bản thì tất cả ông bà, chú dì không ai là không thích cô.
 
Người lớn khi thấy Tô Hoài Chiêu bên cạnh cô, đều hỏi cô: “Nghiên Nghiên, đây là ai thế?”
 
“Đây là anh Tô của cháu.” Cô bé kéo vạt áo Tô Hoài Chiêu, nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, kiêu ngạo giới thiệu.
 
Lâu ngày, mọi người cũng đã quen nhìn thấy hai người dính chung một chỗ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi khi chỉ có một mình Tô Hoài Chiêu đá bóng, bọn họ sẽ hỏi một câu: “Hoài Chiêu, Nghiên Nghiên nhà cháu đâu rồi?”
 
Mỗi lần như vậy, Tô Hoài Chiêu đều lạnh lùng, giả điếc không nghe thấy.
 
Nhưng sức lực đá bóng dưới chân lại không tự chủ được tăng thêm.
 
Nghiên Nghiên nhà cháu…
 
Sao đứa con nít kia lại của nhà anh chứ?
 
Vốn tưởng rằng không ở gần bố mẹ, đi tới nhà ông nội để học thì có thể thanh tịnh một chút, ai ngờ lại gặp phải tiểu quỷ bám người như vậy!
 
Hôm nay sau khi tan học, Tô Hoài Chiêu trở về cất cặp sách rồi chạy nhanh ra ngoài.

 
Anh hẹn bạn học cùng tới quán điện tử chơi game.
 
Chuyện này không làm ở nhà được, bởi vì Mộ Kiều Nghiên nhất định sẽ ồn ào ở bên cạnh.
 
Nào biết vừa xuống được hai bậc thang thì có một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau: “Anh Tô, anh đi đâu vậy? Đợi em một chút.”
 
Tô Hoài Chiêu cau mày, im lặng không lên tiếng bước nhanh hơn.
 
Anh đã hơn sáu tuổi còn dậy thì sớm, bình thường lại thích đá bóng và chạy bộ, mặc dù cầu thang nhà Tô Thiệu Lễ là kiểu cũ nhưng đối với anh mà nói thì không là gì.
 
Chỉ cần vài bước, anh đã tới tầng trệt.
 
Quay đầu nhìn lại, ngay cả bóng dáng của đứa trẻ kia cũng không có.
 
Anh thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi đi về phía quán điện tử.
 
Tối hôm đó, Tô Hoài Chiêu chơi rất vui vẻ.
 
Anh thông minh bình tĩnh, tốc độ tay lại nhanh, trong đám bạn học chơi cùng, là cao thủ trong cao thủ.
 
Sau khi chơi xong, mọi người đều thua sạch tiền tiêu vặt mang theo, chỉ có anh là thắng được không ít.
 
Ba mẹ anh làm ăn lớn, chưa bao giờ thiếu tiền, vì vậy anh cầm toàn bộ tiền trên người mua nước ngọt cho mọi người uống.
 
Một đám trẻ con chơi một mạch đến hơn chín giờ tối mới kết thúc, mỗi người một ngả quay về nhà.
 
Lên tới tầng năm, Tô Hoài Chiêu theo thói quen liếc nhìn cánh cửa phía đối diện, chỉ thấy nhà Mộ Kiều Nghiên tối thui, cũng không nghe thấy tiếng tivi, trong đầu phỏng đoán có lẽ hôm nay nhà họ ngủ sớm.
 
Vì vậy lấy chìa khóa mở cửa, phòng ông nội cũng tối đen, Tô Hoài Chiêu không để ý, đi rửa mặt rồi đi ngủ.
 
Sáng sớm hôm sau, khi đang ăn điểm tâm, sắc mặt Tô Thiệu Lễ có chút kém, nhìn ra được đêm qua ngủ không được tốt.
 
Nhìn cháu trai đang cúi đầu ăn cháo lòng, Tô Thiệu Lễ mở miệng nói: “Hoài Chiêu à, hôm nay tan học ông nội sẽ đón cháu, chúng ta cùng đến bệnh viện một chuyến.”
 

Tô Hoài Chiêu thuận miệng hỏi: “Đi bệnh viện làm gì vậy ạ? Thân thể của ông không khỏe sao?”
 
“Không phải ông, là Nghiên Nghiên.”
 
Nghe vậy, Tô Hoài Chiêu liền căng thẳng trong lòng.
 
Anh lập tức nghĩ tới  cánh cửa đóng chặt của nhà họ Mộ tối qua, không nhịn được dừng đũa hỏi: “Em ấy làm sao vậy ạ?”
 
“Haizz, hôm qua không cẩn thận bị ngã cầu thang, vài nơi trên người đều bị trầy da, chân cũng bị sưng lên.”
 
Bị ngã?
 
Sao lại bị như vậy?
 
Chắc không phải do hôm qua đuổi theo anh chứ?
 
Tô Hoài Chiêu khẽ cau mày, anh theo bản năng hỏi: “Sao lại bị ngã vậy ạ?”
 
“Nói là do bản thân không cẩn thận. Cháu ăn xong rồi sao? Mau đi học đi, tan học nhớ đứng ở trước cổng trường đợi ông.”
 
“Vâng.” Anh lặng lẽ gật đầu.
 
Cả ngày hôm đó, bạn học Tô Hoài Chiêu xưa nay nghiêm túc nghe giảng lần đầu tiên thất thần.
 
Cặp mắt của anh hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn trên sân thể dục có một đứa trẻ đang tập tễnh đi cùng thầy giáo, trong đầu luôn suy nghĩ đến hình bóng của Mộ Kiều Nghiên.
 
Em ấy sợ đau như vậy, có phải lần này đã khóc sưng cả hai mắt rồi?
 
Anh thật sự không phải là một người anh tốt.
 
Chú Mộ, dì Phương tin tưởng anh như vậy, yên tâm giao Nghiên Nghiên cho anh, vậy mà anh lại không quan tâm đến cô, bỏ mặc cô rồi chạy đi chơi.
 
Tô Hoài Chiêu ơi là Tô Hoài Chiêu, mày đúng là tên xấu xa!
 

Ôm cảm giác hối tiếc và tự trách suốt cả ngày, rốt cuộc cũng tan học.
 
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tô Hoài Chiêu liền chạy nhanh về phía cổng trường.
 
Tô Thiệu Lễ đã chờ ở phòng bảo vệ, ông xách một túi hoa quả lớn và một cái bình giữ nhiệt.
 
“Ông nội.” Tô Hoài Chiêu kêu lên một tiếng, tự giác xách hơn nửa số đồ mà Tô Thiệu Lễ đang cầm.
 
Hai ông cháu ngồi lên xe taxi đi đến bệnh viện nhi của thành phố, trong bệnh viện ngập tràn mũi nước sát trùng gay mũi, khắp nơi đều là các bạn nhỏ đến khám bệnh, bọn trẻ nếu như không phải khóc thì là cau mày, dáng vẻ rất không vui. Tô Hoài Chiêu lặng lẽ nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác không thể diễn tả thành lời, chỉ là sự áy náy đối với Mộ Kiều Nghiên lại tăng thêm một phần.
 
Đi một vòng quanh bệnh viện mới tới được phòng bệnh.
 
Hai người gõ cửa đi vào, Phương Toàn nhìn thấy Tô Thiệu Lễ liền khách sáo nhận túi hoa quả và bình giữ nhiệt rồi vội vàng rót nước cho hai người.
 
Tô Hoài Chiêu lướt qua hai người, đi tới mép giường Mộ Kiều Nghiên.
 
Cô mặc một bộ đồng phục bệnh nhân sọc xanh rộng thùng thình, trên trán còn dán một miếng băng gạc, cả người tái nhợt, gầy yếu, dường như chỉ cần chạm vào thì lập tức sẽ gãy vậy.
 
“Nghiên Nghiên.”
 
Đây là lần đầu tiên Tô Hoài Chiêu gọi cô như vậy, trước đây, anh luôn gọi cô là nhóc con, Mộ Kiều Nghiên, quỷ khóc nhè.
 
Ngoài dự đoán của anh, dường như Mộ Kiều Nghiên không trách anh một chút nào, thấy anh tới thì lập tức cười tươi, ngọt ngào gọi một tiếng, “Anh Tô.”
 
Điều này càng làm cho Tô Hoài Chiêu thêm áy náy trong lòng.
 
“Thật xin lỗi.”
 
Anh cúi thấp đầu, nghiêm túc xin lỗi cô.
 
Theo tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
 
Phương Toàn nhìn bộ dạng cúi đầu của Tô Hoài Chiêu, vội vàng cười nói: “Hoài Chiêu à, cháu đang nói gì vậy? Nghiên Nghiên bị ngã là do chính bản thân nó, không liên quan gì đến cháu.”
 
“Đúng vậy, anh Tô, là do em không cẩn thận, mẹ đã mắng em rồi, sau này em sẽ đi chậm lại.” Mộ Kiều Nghiên mở to đôi mắt to tròn của mình, nhanh trí vội vàng giải thích.
 
 “Nghiên Nghiên.” nhìn cô như vậy, Tô Hoài Chiêu càng thấy có lỗi, anh xoay người, nghiêm túc cúi đầu với Phương Toàn, “Dì Phương, thật xin lỗi, đều là do cháu, tại cháu đi chơi game, Nghiên Nghiên một mực muốn đuổi theo cháu, đều tại cháu, đáng ra cháu nên đợi em ấy.”
 
Đáng ra anh nên chờ cô, đưa cô đi cùng.
 

Hoặc là nói với cô, để cô đợi ở nhà.
 
Chứ không nên vô trách nhiệm chạy đi như vậy.
 
Sau khi nghe anh nói, hai người lớn trong nhà mới biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Tô Thiệu Lễ trầm mặc, khiển trách: “Tô Hoài Chiêu, việc này rõ ràng là cháu không đúng! Không phải ông nội đã bảo cháu phải quan tâm em gái sao?”
 
Nghe vậy, Tô Hoài Chiêu càng cúi thấp đầu hơn.
 
Anh nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, im lặng không lên tiếng.
 
Phương Toàn thấy vậy, vội vàng đến bên giảng hòa: “Được rồi thầy Tô, Hoài Chiêu cũng không phải cố ý, thằng bé đã biết lỗi rồi.”
 
Vừa nói vừa kéo ông ra khỏi phòng bệnh, nói muốn để cho hai đứa trẻ tự nói chuyện với nhau.
 
Sau khi mẹ và ông Tô ra ngoài, Mộ Kiều Nghiên nhìn Tô Hoài Chiêu vẫn đang một mực cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh Tô, em khát, anh có thể bóc cam cho em không?”
 
 “Được.”
 
Tô Hoài Chiêu nghe vậy, vội vàng lấy quả cam lớn nhất trong túi hoa quả rồi bóc cho cô.
 
Bóc hết phần vỏ cam bên ngoài, anh lại tỉ mỉ gỡ sạch những sợi màu trắng bên trên thịt quả, sau đó gỡ một miếng ra đưa đến bên miệng Mộ Kiều Nghiên.
 
“Ăn đi.”
 
“Dạ.”
 
Cô bé ngoan ngoãn mở miệng, ăn miếng cam anh đang cầm trên tay.
 
Ăn xong, đôi mắt cô vì cười mà nheo lại, cong lên giống như vầng trăng khuyết.
 
“Ngọt lắm, anh Tô, anh cũng ăn đi.”
 
“Anh không khát.” Tô Hoài Chiêu hờ hững từ chối, nhưng giọng nói đã dịu dàng hơn so với lúc trước rất nhiều.
 
“Ai da, rất ngọt đó, anh ăn một miếng đi mà ~ ”
 
“… Được.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.