Cưa đổ trúc mã

Chương 3


Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 3:

Chương 3: Cậu em nhỏ của anh Tô.
 
Sau khi Mộ Kiều Nghiên bị thương, Tô Hoài Chiêu dường như thay đổi thành một người khác.
 
Mỗi ngày sau khi tan học, anh đều đứng đợi cô ở cửa, sau đó, hai người sẽ ăn cơm cùng nhau, anh làm bài tập còn cô chơi ở bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mộ Kiều Nghiên khóc, anh liền dỗ.
 
Mộ Kiều Nghiên muốn ăn kẹo, anh liền lén người lớn mua cho cô.
 
Dần dần, tất cả mọi người đều nhìn ra sự thay đổi của anh.
 
Đôi khi Mộ Vân Sinh và Phương Toàn phải làm thêm giờ, chỉ cần gọi điện thoại cho nhà họ Tô thì không cần phải lo lắng điều gì.
 
Hôm nay, sau khi ăn cơm xong, hai người cùng chơi với nhau trong phòng, Tô Thiệu Lễ đẩy cửa bước vào, chuyển lời cho hai bạn nhỏ: “Nghiên Nghiên à, tối nay ngủ lại ở nhà ông có được không? Hôm nay mẹ cháu đi làm đến khuya mới trở về.”
 
“Được ạ, ông Tô, cháu muốn ngủ cùng anh Tô.” Mộ Kiều Nghiên vui vẻ vỗ tay.
 
Chuyện này…
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Thiệu Lễ trầm ngâm, dù sao cũng không phải anh em ruột, cháu trai ông thì không sao, chẳng qua ông lo lắng chuyện này đối với cô nhóc không được tốt cho lắm.
 
Đang suy nghĩ thì nghe thấy Tô Hoài Chiêu ở bên cạnh nói: “Ông nội, ông chỉ cần lấy thêm cho bọn cháu một cái chăn là được rồi.”
 
Thấy cháu trai hiểu chuyện như vậy, Tô Thiệu Lễ liền yên tâm, ông gật đầu một cái, cười nói: “Vậy bây giờ ông đi lấy.”
 
Vì vậy, tối hôm đó, lần đầu tiên Mộ Kiều Nghiên được ngủ cùng anh Tô mà mình thích nhất.
 
Cô nằm trên chiếc giường nhỏ của Tô Hoài Chiêu, cực kỳ hưng phấn, hai chân không ngừng đạp tới đạp lui.
 
“Anh Tô, anh đang làm gì vậy? Mau lên giường, nên đi ngủ thôi.” Cô thúc giục.

 
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã.”
 
Mặc dù thời tiết cuối tháng mười không quá nóng, nhưng vừa nãy khi rửa mặt, rửa chân cho Mộ Kiều Nghiên, người anh đổ không ít mồ hôi, giờ phút này, anh thấy trên người mình có cảm giác dính dính, rất không thoải mái.
 
Nghe vậy, cô bé liền hiểu gật đầu: “Dạ.”
 
Cô vùi vào trong chăn, thấy Tô Hoài Chiêu chuẩn bị ra khỏi cửa, lại không nhịn được nói thêm một câu: “Anh Tô, em cũng muốn đi.”
 
“Không được, em không thể đi theo.”
 
“Tại sao vậy?” Cô bé liên tục chớp mắt nhìn anh.
 
Tô Hoài Chiêu lớn hơn cô ba tuổi, đã biết loáng thoáng rất nhiều thứ.
 
Ví dụ như trên người con trai có rất nhiều nơi không giống con gái, khi con gái thay quần áo thì con trai không được nhìn, tương tự, khi nào con trai tắm thì con gái cũng không được nhìn.
 
Vì vậy, anh nói cho Mộ Kiều Nghiên: “Bởi vì trên cơ thể mỗi người đều có bí mật, những người khác không được xem.”
 
“Tại sao vậy?” Cô vẫn không hiểu.
 
“…”
 
Thôi được rồi, chờ cô lớn lên sẽ hiểu.
 
Vì vậy Tô Hoài Chiêu cố gắng khuyên cô ở lại còn nói sẽ lập tức quay trở về, lúc này mới chạy thật nhanh ra khỏi cửa.
 
Nghĩ tới Nghiên Nghiên bé nhỏ trong phòng, anh tắm rất nhanh, không đến vài phút đã xong.
 
Thay một bộ quần áo ngủ ngủ mới rồi trở về phòng, chui vào chăn của mình, Tô Hoài Chiêu hỏi cô: “Bây giờ ngủ được chưa?”
 
“Chưa.” Mộ kiều Nghiên lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé trở nên nghiêm túc, cô dịu dàng nói: “Anh Tô, anh vẫn chưa kể chuyện cho em nghe.”
 

Tô Hoài Chiêu không biết phải làm sao, không thể làm gì khác ngoài hỏi cô: “Em muốn nghe chuyện gì?”
 
Ừm, Mộ Kiều Nghiên nghiêm túc suy nghĩ.
 
Công chúa Bạch Tuyết, nàng tiên cá, vịt con xấu xí, cô đã được nghe ba mẹ kể rất nhiều truyện cổ tích.
 
Cô cũng không biết mình muốn nghe gì.
 
Vì vậy nói: “Gì cũng được, anh Tô kể cái gì thì em nghe cái đó.”
 
“…”
 
Tô Hoài Chiêu suy nghĩ một lúc lâu, anh chưa bao giờ đọc truyện cổ tích, gần đây nhất mới đọc “Thần điêu hiệp lữ” của Kim Dung.
 
Tuy rằng có nhiều chữ anh không biết, nhưng vẫn có thể hiểu được nội dung đại khái.
 
Vì thế anh bắt đầu kể cho cô: “Có một chàng trai tên là Dương Quá, là một cô nhi…”
 
“Cô nhi là gì?”
 
“Cô nhi chính là người mà ba mẹ họ đều lên thiên đường, không có người thân nào khác.”
 
“Ưm, hắn thật là đáng thương.”
 
“Có một ngày, hắn gặp được huynh đệ kết nghĩa của ba hắn, tên là Quách Tĩnh, là một đại anh hùng…”
 
Anh vừa nhớ lại tình tiết trong truyện vừa từ từ kể cho cô nghe.
 
Nửa tiếng sau, bên cạnh truyền tới tiếng thở khe khẽ.
 
Tô Hoài Chiêu chắc chắn cô đã ngủ, thở phào nhẹ nhõm, kéo lại chăn cho cô rồi mới nhắm mắt ngủ.

 
Trải qua một đêm ngon giấc, sáng ngày hôm sau, Tô Hoài Chiêu bị tiếng động trong lòng mình đánh thức.
 
Anh cảm thấy có vật gì đó không ngừng chuyển động, còn có thứ nào đó đang bóp cậu em nhỏ của anh.
 
Chờ một chút! Nghiên Nghiên!
 
Anh lập tức tỉnh ngủ, vội vàng vén chăn lên.
 
Cảnh tượng trước mắt khiến anh cứng họng, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
 
Mộ Kiều Nghiên đang nằm trên người anh, bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy cậu em nhỏ của anh, bóp tới bóp lui.
 
Tô Hoài Chiêu không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
 
“Nghiên Nghiên, em đang làm gì vậy?”
 
“Em đang tìm bí mật của anh Tô.” Mộ Kiều Nghiên không ngẩng đầu lên đáp lại.
 
Nghe vậy, Tô Hoài Chiêu kinh hãi, mồ hôi chảy đầy người.
 
Tối hôm qua anh chỉ nói bừa một câu, không ngờ rằng cô bé này lại làm thật.
 
Ngay trước mắt, cậu em nhỏ hồng nhạt của anh đang bị cô cầm trong tay, mềm nhũn, tội nghiệp nhìn chủ nhân của mình.
 
Tô Hoài Chiêu không được tự nhiên ho khan hai tiếng, hỏi cô: “Vậy… Vậy em tìm được chưa?”
 
“Tìm được rồi!” Mộ Kiều Nghiên vui sướng đáp lại.
 
Sau đó, cô nhéo cậu em nhỏ của anh một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Tô, bí mật của anh là cái này sao? Em chưa có cái này.”
 
“… Ừ, em buông tay trước đi.”
 
“Vâng.”
 
Mộ Kiều Nghiên nghe lời buông lỏng tay.
 
Nhưng ngay sau đó, động tác tiếp theo của cô làm Tô Hoài Chiêu giật mình.

 
Bỗng nhiên cô tự cởi quần lót của mình, để cho anh xem nơi mà cô dùng để đi tiểu: “Anh Tô, em đã nhìn thấy bí mật của anh rồi, vậy anh cũng nhìn bí mật của em đi.”
 
Nơi đó của cô bé trắng nõn giống như bánh bao, Tô Hoài Chiêu mới chỉ liếc mắt nhìn một cái liền giống như bị điện giật vậy.
 
Anh nhanh chóng quay đầu đi, vội vã la lên: “Nghiên Nghiên, mau mặc quần lót vào!”
 
“Anh Tô, anh thật hung dữ ~”
 
Mộ Kiều Nghiên mới bốn tuổi, còn chưa biết phân biệt được sự khác nhau giữa nóng nảy và trách cứ, nghe thấy giọng nói của anh Tô không dịu dàng như bình thường, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được muốn khóc.
 
Đêm qua mẹ không ngủ cùng cô, anh Tô còn hung dữ như vậy, hu hu ~
 
Tô Hoài Chiêu nhìn vẻ mặt muốn khóc của cô còn sợ hơn.
 
Nhỡ đâu ông nội nghe thấy, đi vào nhìn thấy bộ dáng bây giờ của bọn họ thì phải làm sao?!
 
Vì vậy anh vội vàng ôm cô vào lòng, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Anh không hung dữ, chẳng qua là nơi để đi tiểu kia không thể tùy tiện cho người khác nhìn.”
 
Cô bé vẫn có chút ấm ức, cô bĩu môi nói: “Nhưng mà, anh Tô không phải người khác.”
 
“Haizz…”
 
Tô Hoài Chiêu bảy tuổi như một ông cụ non thở dài một cái.
 
Bây giờ cô vẫn còn nhỏ, anh phải nói với cô như thế nào đây?
 
Suy nghĩ một lúc lâu, anh đành phải nói: “Dù sao, anh Tô sẽ không lừa Nghiên Nghiên, em phải nhớ kỹ, trừ ba mẹ ra, không được để bất kỳ người nào nhìn thấy nơi bí mật của em, chờ đến khi em nào em lớn thì sẽ biết.”
 
“Vâng.”
 
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh Tô, Mộ Kiểu Nghiên khó hiểu gật gật đầu.
 
Cô muốn lớn lên thật nhanh nha.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.