Đọc truyện Cưa đổ trúc mã – Chương 1:
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Sau khi biết nói, Mộ Kiều Nghiên ngày nào cũng quấn lấy Phương Toàn làm nũng, câu mà cô nói nhiều nhất chính là: “Mẹ, khi nào thì con có anh trai? Mẹ có thể sinh cho con một người anh trai được không?”
Nhìn đứa con gái đáng yêu của mình, Phương Toàn chỉ có thể mỉm cười bất lực đáp lại: “Nghiên Nghiên, mẹ chỉ có thể sinh em trai hoặc em gái cho con thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại sao lại như vậy ạ?” Cô cau mày hỏi.
Cô thấy mọi người trong phim hoạt hình ai nấy đều có anh trai mà.
Có anh trai làm bạn khiến cô rất hâm mộ nha.
Bạn mới Ni Ni của cô ở nhà trẻ cũng có anh trai đó.
Nhưng mà tại sao cô lại không có.
Vì vậy mà đứa trẻ không vui, chu cái miệng hồng phấn ra, từng giọt nước mắt như hạt đậu nhỏ khẽ rơi xuống.
“Oa ~ mẹ ~ con muốn có anh trai ~ hu hu ~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn con gái khóc đáng thương, Phương Toàn đau lòng không thôi.
Đúng lúc không biết phải làm như thế nào, Mộ Vân Sinh đã đi làm về.
Ông nghe thấy tiếng tiểu bảo bối của mình khóc từ đằng xa, vừa vào cửa liền ôm Mộ Kiều Nghiên vào trong lòng, luôn miệng hỏi: “Ôi chao, sao Nghiên Nghiên lại khóc? Mau, nói cho ba nghe nào.”
Nhìn thấy chồng mình, Phương Toàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nó lại hỏi về anh trai.” Bà nói với chồng mình.
Con gái nói muốn có một người anh trai đã lâu rồi, mặc dù vợ chồng hai người đã nói với cô rằng anh trai có trước còn em gái có sau, nhưng cho đến khi gần bốn tuổi rồi mà cô vẫn không hiểu.
Cũng may hôm nay Mộ Vân Sinh cuối cùng đã có cách.
Ông ôm con gái, cười hỏi: “Nghiên Nghiên muốn có anh trai phải không?”
“Vâng.”
Mộ Kiều Nghiên hít hít cái mũi nhỏ, nặng nề gật đầu.
“Vậy bây giờ mau lau nước mắt đi, ba đưa con đi gặp anh trai.”
“Thật sao? Ba có nói thật không?”
Đứa trẻ nghe vậy, những hạt đậu nhỏ lập tức ngừng rơi, cô mở to đôi mắt ngập nước nhìn ba mình.
“Dĩ nhiên, ba chưa bao giờ lừa Nghiên Nghiên.”
Mộ Vân Sinh lau nước mắt cho con gái rồi sửa sang lại váy công chúa, lúc này mới bế cô ra ngoài.
“Đi, chúng ta đi tìm anh trai.”
Nói là tìm anh nhưng ông lại đi tới gõ cửa căn nhà phía đối diện.
Mộ Kiều Nghiên ôm cổ ông, không hiểu hỏi: “Ba, tại sao lại tới nhà ông Tô? Chúng ta mau đi tìm anh trai đi.”
“Nghiên Nghiên đừng nóng vội.”
Mộ Vân Sinh vừa nói vừa bế con gái đi vào.
Người ra mở cửa là Tô Thiệu Lễ, ông là giáo sư đại học đã về hưu, đã ở cạnh nhà họ Mộ được vài năm.
Tính tình ông hiền hậu, mỗi lần thấy Mộ Kiều Nghiên đều sẽ ôm một lúc, trong nhà có gì ngon, cũng giữ lại cho cô một phần, vì vậy, Kiều Nghiên bé nhỏ rất thích ông Tô.
“Nghiên Nghiên đến rồi sao?”
Ông Tô nhìn thấy cô bé, híp mắt cười theo thói quen.
“Chào ông Tô.” Kiều Nghiên dựa vào ngực ba, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Ôi, ngoan quá ~ ”
Tô Thiệu Lễ đáp lại một tiếng rồi quay về phía phòng ngủ kêu: “Hoài Chiêu, cháu mau ra đây một chút.”
Sau khi ông dứt lời, rất nhanh liền có một bé trai đi từ trong phòng ra.
Cậu bé ước chừng năm, sáu tuổi, mặc áo sơ mi kẻ caro, quần jean, đeo một đôi giày thể thao trắng, bên dưới tóc mái là ngũ quan hết sức đẹp đẽ, đôi mắt giống như đá quý, rực rỡ lấp lánh.
“Ông nội.” Cậu bé đi đến bên cạnh Tô Thiệu Lễ, quy củ gọi một tiếng.
“Hoài Chiêu, mau mau mau, ông nội giới thiệu với cháu một chút, đây là chú Mộ và em Nghiên Nghiên đối diện nhà chúng ta.”
Nghe vậy, Tô Hoài Chiêu quay người sang, gật đầu một cái với Mộ Vân Sinh.
“Chào chú Mộ.”
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ năm, sáu tuổi nhưng lại có sự bình thản vượt qua người thường.
Đối diện với Mộ Vân Sinh lớn hơn mình rất nhiều, biểu hiện của anh vừa khách khí lễ độ, lại hết sức lạnh nhạt.
Mộ Vân Sinh còn đang suy nghĩ phải nói chuyện thế nào với anh thì con gái bảo bối mà ông đang dắt trong tay đã mau chóng thoát khỏi tay ông từ lâu, đi từng bước nhỏ đến trước mặt Tô Hoài Chiêu.
Nhìn anh trai trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Kiều Nghiên ba tuổi nhanh chóng tươi như hoa.
Cô nở nụ cười rạng rỡ, chủ động nắm tay Tô Hoài Chiêu, cười nói: “Anh Tô, em là Nghiên Nghiên.”
Ba nói đi tìm anh trai, hóa ra là anh này.
Ánh mắt của anh Tô thật đẹp, cái mũi cũng đẹp, anh cao hơn cô nhiều như vậy, sau này nhất định sẽ bảo vệ cô, Mộ Kiều Nghiên bé nhỏ ngay lập tức liền thích anh đẹp trai trước mặt.
Cô vừa định kéo Tô Hoài Chiêu đến nhà mình, đem búp bê Barbie và rất nhiều đồ ăn vặt mà cô thích chia cho anh, nào biết được lại bị hất tay ra.
Tô Hoài Chiêu cau mày nhìn đứa trẻ mập mạp mặc váy công chúa trước mắt, nhàn nhạt hỏi Tô Thiệu Lễ bên cạnh: “Ông nội, còn việc gì không? Cháu muốn làm bài tập.”
“Ừm.” Tô Thiệu Lễ lúng túng nhìn Mộ Vân Sinh, gật đầu một cái, nói với cháu trai nhà mình: “Vậy cháu về phòng đi.”
Đến khi cháu trai vào phòng, Tô Thiệu Lễ mới hỏi Mộ Kiều Nghiên: “Nghiên Nghiên, ăn cơm chưa? Có muốn ở lại nhà ông ăn tối không? Ông nấu món sườn hầm ngô mà cháu thích nhất đấy.”
Bình thường tiểu gia hỏa này vừa nghe đến ăn thì hai mắt liền sáng lên, nhưng hôm nay lại không có chút hào hứng nào.
Mộ Kiều Nghiên mở to hai mắt, tủi thân hỏi Tô Thiệu Lễ: “Ông Tô ơi, anh Tô không thích Nghiên Nghiên sao?”
Khi cô nói những lời này, nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong hốc mắt.
Nhưng vừa mới khóc một trận ở nhà, nếu lúc này cô lại khóc nữa thì có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà, thực sự rất khó chịu nha.
Nhìn dáng vẻ cố nén nước mắt của cô bé, Tô Thiệu Lễ cũng rất đau lòng.
Ông vội vàng lắc đầu một cái, nói với cô: “Không phải đâu, bài tập của nó rất nhiều, nếu không làm xong thì thầy giáo sẽ tức giận. Bây giờ Nghiên Nghiên còn đang học mẫu giáo, khi nào cháu lên tiểu học thì sẽ biết.”
Mộ Vân Sinh hiển nhiên biết việc kết bạn giữa mấy đứa trẻ đều không dễ dàng gì, nhưng thấy con gái mình rất thích cháu trai nhà họ Tô, ông liền yên lòng.
Ít nhất, cô sẽ không còn ầm ĩ mỗi ngày đòi anh trai.
Vì vậy ông bế con gái bảo bối lên, dỗ dành nói: “Nghiên Nghiên, chúng ta đi về trước, không nên quấy rầy anh, đến thứ bảy lại tới chơi với anh Tô có được không?”
“Vâng!”
Mộ Kiều Nghiên ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.
Trước khi ra khỏi cửa, cô không ngừng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, không nhịn được hướng vào bên trong nói lớn: “Anh Tô, em về nhà đây, ngày mai em lại tới.”
Trong phòng, Tô Hoài Chiêu thả nửa chiếc mô hình phi cơ trên tay xuống nhăn mày vẻ mặt đầy bài xích.
Đứa con nít kia, nhão nhão dính dính, thật là phiền chết mất.
Dĩ nhiên, sau đó rất nhiều năm, anh lặng lẽ đem những lời này ném ra sau đầu.