Đọc truyện Công Chúa Lạnh Lùng – Chương 23
Chap 18 (chap cuối)
Ba năm sau…
Trong văn phòng giám đốc tập đoàn Pink.
– Anh hai, chuyện này là thế nào?_ một cô gái tầm 20 tuổi khuôn mặt tức giận, đập tờ báo xuống nhìn chàng trai bên cạnh
Chàng trai cười cười, tay vẫn đang nhâm nhi tách cà phê nhàn nhã trên ghế salong, chờ cơn tức của cô gái qua đi mới cất giọng nói:
– Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Em ko thấy vậy sao?
Cô gái vẫn lườm lườm chàng trai đang cực kì thoải mái ấy, trong bụng một cục tức:
– Tốt? Anh nghĩ vậy sao? Tốt mà thông báo cho cả thế giới này biết em là chủ tịch Pink và em đã quay lại điều hành ư? Hả?
Đến lúc này chàng trai thu lại vẻ nhàn nhã lúc trước, nhíu mày nói với cô gái, giọng mang đầy vẻ tức giận:
– Thế em nghĩ định giấu tới bao giờ nữa? Một năm, mười năm hay cả đời? Em ko thể trốn tránh bất cứ điều gì mà phải đối mặt với chính nó chứ! Điều em thật sự muốn giấu là điều gì đây, Băng Băng?
Nó- Nguyễn Hàn Băng Băng đang tức giận bỗng nhiên sầm mặt xuống, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên đôi mắt. Điều đó ko qua khỏi mắt anh, Quân liền tiếp tục công kích nó:
– Em xem em hiện tại mình như thế nào đi! Ba năm nay em như một cái máy ko cảm xúc, chỉ biết công việc và công việc thôi! Em tự coi mình là cái gì vậy Băng Băng? Là con người hay rôbốt biết nói và hành động theo ý mình? Ba năm nay hai nhìn em như vậy quá đủ rồi!_ hít một hơi dài, Quân nói tiếp_ Ngay chuyện trở về Mĩ và làm việc em lại ko nói cho ai biết, kể cả cô bạn Ana thân nhất của em và người đang rất y… À ko, Minh Tuấn. Em có biết họ rất lo cho em ko? Ko thư từ, ko email, ko lấy một cuộc gọi tới. Em có nghĩ tới cảm xúc của mọi người ko hả?!?
Nó vốn rất hoảng loạn, bây giờ lại nhắc cái tên
“Minh Tuấn
” khiến nó càng hoảng loạn hơn. Ở trước mặt anh hai của mình, nó ko kiềm chế được cảm xúc mà cứ thể hiện hết ra. Bề ngoài, nó là một con người mạnh mẽ nhưng thực chất nó có một tâm hồn rất yếu đuối, cần sự bảo bọc che chở mà thôi.
Nó hơi lắp bắp nói với Quân, tinh thần ko hề tốt chút nào:
– Em… Ko có chuyện gì giấu mọi người cả. Chỉ là…
– Chỉ là sao?_ Quân hỏi ngược lại pha chút bực tức.
– Ko, ko. Chỉ là… Em muốn tự lập ko liên quan tới ai thôi_ nó ngoái đầu ra chỗ khác, ko dám nhìn thẳng vào mắt Quân.
– Vậy sao?_ Quân cười khẩy_ Em nghĩ với lý do đó hai sẽ tin lời em hả? Em đã tự lập và sống từ năm 11 tuổi rồi đó thôi. Thành lập Pink cùng với Ana và đưa nó trở thành tập đoàn rất lớn mạnh như…
– JS_ nó cười nhạt cắt ngang lời Quân_ từ khi thành lập công ty, thực ra Pink lúc đầu phải dưới sự bảo hộ của JS mới tồn tại được. Mặc dù ko nói nhưng em hiểu tất cả. Họ ko nói với em vì biết em sẽ từ chối nhận sự giúp đỡ. Chỉ vậy thôi!
– Cho dù là thế đi_ Quân hạ giọng, nhưng rồi cứng miệng nói tiếp_ Nhưng chỉ nhờ sự bảo hộ đó làm sao công ty phát triển như ngày nay chứ? Em có suy nghĩ điều đó ko?
– Tất nhiên là có_ nó nhàn nhạt thở dài_ Đúng!
– Thì vậy_ Quân trầm giọng nói tiếp_ Đó ko phải là lý do em trốn tránh.
– Em…
Cốc cốc cốc!
– Ai đó? Vào đi_ nó trở lại vẻ mặt băng giá và giọng nói lạnh lùng nghiêm túc khiến người khác phải rùng mình ớn lạnh.
– Là tôi, thưa chủ tịch_ thư kí bước vào, mặt lấm tấm mồ hôi do sự ảnh hưởng của câu nói của nó_ Tôi muốn báo cáo lịch làm việc ngày hôm nay và đặc biệt là chúng ta có họp của hội đồng ban quản trị. Tôi…
– Được rồi. Cô ra ngoài đi!_ nó cắt ngang lời thư kí_ mang cho tôi lịch đây là được.
– Vâng_ thư kí cúi đầu rồi vội vã đi ra ngoài. Thà ở địa ngục còn tốt hơn ở đây nữa. Ko khí trong này như muốn đè chết sinh mạng bé nhỏ của cô vậy.
Quân nhìn thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
” Nguyễn Hàn Băng Băng, bao giờ em mới thoát khỏi cái vỏ bọc này đây? Lạnh lùng… Khó đoán… Đâu phải em chứ?
” Nó trở lại về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi và rất nhiều những điều ngoài ý muốn. Nó vốn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì cho sự xuất hiện của mình với toàn thể những người trong giới kinh doanh. Sở dĩ, ngoài lý do nó muốn giấu ra, nó ko muốn lộ diện vì còn rất ghét tiệc tùng với các công ty làm ăn. Nó ghét sự hào nhoáng của nó. Họ chỉ cố lấy lòng những công ty lớn để trục lợi cho công ty của chính mình mà thôi. Thật giả tạo!
Tiếng chuông biệt thự vang lên đánh thức suy nghĩ của nó. Nó hơi nhíu mày kì lạ. Giờ này ai gọi cửa chứ? Rất ít người biết được nhà nó cơ mà? Nhưng rồi nó cũng đứng dậy đi ra cổng.
– Xin hỏi là…
Chưa kịp dứt câu, nó đã bị một thân ảnh tới ôm chặt mình, kèm theo tiếng nấc não nề:
– Băng Băng… Bà đi… đâu suốt ba năm qua vậy hả? Bà có biết… tôi lo lắng lắm ko? Sao bà ko gọi cho tui lấy một cuộc gọi? Ko có lấy một cái nhắn tin bảo bà ko sao? Rốt cuộc bà có coi tui là bạn của bà ko hả? Sáu, bảy năm nay bà nghĩ tui là ai hả? BĂNG BĂNG!!!
Nó rất bối rối nhìn trân trân vào thân ảnh đang ôm mình khóc thảm thiết đó. Cuối cùng, nó chỉ có thể cất nhẹ một tiếng, giọng man mác buồn:
– Ana, xin lỗi.
Ana nghe xong, vội đẩy nó ra và thét lên:
– XIN LỖI? BÀ TƯỞNG MỘT CÂU XIN LỖI LÀ XONG SAO? BỌN TUI TÌM BÀ RÒNG RÃ SUỐT BA NĂM MÀ BÂY GIỜ CHỈ ĐỔI LẠI ĐƯỢC MỘT CÂU XIN LỖI CỦA BÀ THÔI HẢ? BÀ QUÁ ĐÁNG CŨNG PHẢI CÓ MỨC ĐỘ THÔI CHỨ!
Nó thất thần. Nó đã vô tâm như vậy thật sao? Nó đã bỏ mặc bạn bè mà chỉ nghĩ tới chính mình, ko hề quan tâm tới cảm nhận của người khác. Nhìn cô bạn Ana đang khóc mà nó thấy tự khinh chính bản thân mình. Khoé mắt rớt ra một giọt nước khẽ trôi theo gương mặt nó và
rơi xuống tạo thành một tiếng
“tách
” rất nhỏ trên mặt đất. Nó nghẹn giọng, cảm thấy khó nói hơn bao giờ hết:
– Tui… Xin lỗi… Tui có lỗi với bà… Tui ko biết. Ana lại một lần nữa chạy tới ôm nó và khóc. Nhưng khác một điều là nó cũng khóc theo mặc dù ko ra tiếng, cắn môi nhìn cô bạn có thể khóc thoải mái trong vòng ôm của mình ko chút do dự. Đôi lúc, nó cũng muốn được khóc như thế…
5 phút…
10 phút…
15 phút…
– Được rồi, đừng khóc nữa. Mau vào nhà đi_ nó dỗ Ana_ ko là tớ đi nữa bây giờ. (dỗ hay doạ đây)
Nghe thấy câu nó đi thì Ana vội nín khóc, gật đầu lia lịa rồi theo nó vào nhà. Ngồi xuống ghế trong phòng khách, nó im lặng một lúc lâu mới nói:
– Ana, bà bây giờ có thể hỏi tui mọi điều. Nhưng sẽ có một số câu tui ko thể… trả lời bà được…
– Tui biết rồi_ Ana nói nhỏ_ Ba năm nay… Bà ở đâu?
– Ở đây_ nó thản nhiên nói_ làm việc ở đây luôn.
– Tui ko đùa_ Ana cau có_ Bà đâu có ở đây. Tui tìm hiểu rồi mà! – Ko hề đùa và cũng ko muốn đùa_ nó nhàn nhạt nói, tay cầm cốc trà_ Tui có cho phép ai nói đâu mà họ dám hó hé. Mất việc như chơi!
– Bà…!_ Ana định nhảy dựng lên, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại_ Câu tiếp theo… Tại sao bà đi mà ko nói cho ai biết? Muốn đi cũng phải nói chứ?
– Tui có nói!_ nó nhún vai, nhìn bộ mặt ngơ ngác con nai vàng của bạn mình ý hỏi ai thì nó suýt phì cười_ Anh hai! Về sau còn có papa của tui nữa!
– C.á.i… G.ì_ Ana điên tiết_ thế mà cũng nói cho được hả?
– Bà hỏi thế nào tui trả lời vậy_ bình thường như cân đường hộp sữa (=.=
“)
– Ok ok! Câu tiếp theo_ Ana tức đến run hết đôi vai, tự nhủ cố nhịn, rồi sắc giọng bắt đầu trầm xuống, hơi lấp lửng_ Lý do… tại sao cậu bỏ đi… trong ba năm qua? Nó im lặng ko trả lời. Cái vẻ mặt khá thoải mái của nó lúc nãy bây giờ đã biến sắc thành gương mặt tối tăm và mang cái gì đó rất u buồn. Nhưng chỉ thoáng qua trong vài giây, sắc mặt của nó trở lại vẻ bình thường.
– Câu này… Cho phép ko trả lời_ nó hơi lạnh giọng pha chút buồn bã.
Ana thấy rất khó hiểu nhưng cũng ko muốn nó buồn nên cũng đành cho qua.
“Làm sao tui nói cho bà biết được. Lý do đó… Là hắn… Minh Tuấn… Tui thích hắn… Nhưng hắn đã thích người khác… Một cô bé rất dễ thương… Tui phải quên hắn… Muốn trốn tránh hắn… Vì thế, tui đã biến mất để quên hắn… Nhưng ba năm nay… Tui vẫn chưa thể thoát được cái hình ảnh hắn trong đầu mình. Tuy vậy, tui cũng sắp đối diện với hắn rồi… Đến đâu thì đến…
”
– Được rồi! Câu cuối cùng… Mấy năm vừa rồi, bà cảm thấy mình như thế nào? Vui? Buồn? Cô đơn? Mệt mỏi? Câu hỏi khiến nó bần thần suy nghĩ. Cảm giác thế nào ư? Là thế nào?
– Câu này… Mạn phép ko trả lời_ nó nhàn nhạt lên tiếng, nhanh chóng đổi chủ đề_ Ana, Key và Ken sao rồi?Ana vẫn mải suy nghĩ về câu nói của nó mà ko trả lời. Nó có nói điều gì khó hiểu đâu? Thật là…
– Ana! Ana!
– À, hở?_ Ana giờ mới định thần lại, ngơ ngơ mặt lên ý hỏi nó.
Nó đành thở dài nhắc lại câu và nhân tiện bổ sung:
– Key và Ken đâu? Họ thường hay đi cùng bà cơ mà? Sao qua bà qua Mĩ ko thấy mặt họ? Và còn…_ nó lấp lửng nhưng rồi lại bỏ qua_ À thôi hết rồi!
– Ừm…_ Ana vẫn chưa chú ý lắm_ Key à… Cậu ta đi lưu diễn bên Hàn ko được về lúc này nên chưa thấy mặt. Nếu ko thì bà biết rồi đó. Còn ông xã mình…_ nhận ra mình nói hố, cô vội sửa lại_ À nhầm Ken thì nói đang bận gì đó nên chưa thể tới. Hì. – Ừm. Ông xã?_ nó mặc kệ những câu Ana nói, để ý mỗi từ
“ông xã
” mà Ana vừa phát biểu_ Từ khi nào tên Ken làm chồng bà rồi vậy?
– Ơ… À… Thì… Thì gọi vậy thôi… Có… Có cái gì đâu!_ Ana cảm thấy sắp nguy hiểm, nhích người ra sát thành ghế.
Nó đột nhiên nhếch mép cười nham hiểm khiến Ana rùng mình méo mặt. Trở lại vẻ bình thường, nó nhắm mắt uống trà rồi nói giọng khó hiểu:
– Vậy hả? Thế sao lắp bắp như gà mái đẻ vậy? Ko khai thì tui sẽ nói bí mật của bà.
– Bí mật gì? Tui chả có bí mật gì hết á!_ Ana nghếch mặt lên nhìn… trần nhà.
– Thế sao? Chuyện hôn ước… hơn ba năm trước thế nào? Muốn tui nói ko?
– Bà cứ việc nói_ Ana cười
“chói loá
“_ tui ko cấm.
Nó nhìn thấy nghi nghi. Suy tính một hồi, nó tiếp tục
“sự nghiệp
”
– Uầy! Chà chà. Vậy thì nên khẩn trương lên mới được. Mai mình gọi điện_ nó vẫn nhìn Ana kích đểu. – Mời! Alô bây giờ cũng được_ Ana bây giờ ko để ý tới nguy hiểm cận kề trước mặt, vẫn sung sướng nói chơi nó.
– Sao vậy?_ nó cười nửa miệng chơi câu cuối cùng_ Tên Ken… Tên đó biết hả?
– Ko những rất biết mà anh ấy chính là vị hôn phu…_ nói tới đây Ana bịt miệng lại. Ôi trời ơi!
Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:
– Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!
– Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.
– Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!
– Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.
Im lặng.
– Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về VN nữa ko?
– Về VN?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – VN là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.
– Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?
– Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?
– Cho tui coi ảnh xem giống hắn ko.
Nó nhìn vào điện thoại của Ana và… Đùng! Sấm chớp nổ ra trên đầu nó. Là cô bé lúc trước tới tìm hắn. Đó là em gái hắn ư? Ko phải là người hắn yêu?
– Là… Em gái… Minh Tuấn… Thật sao?
– Đúng mà. Đâu nhầm được_ Ana nhìn nó khó hiểu.
– Tui… Biết rồi… Thôi tui lên phòng đây_ nó đi lên phòng một cách khó khăn.
– Khoan đã_ Ana gọi với lại_ Bà sẽ về VN chứ?
Nó ko trả lời mà gật nhẹ đầu. Ko hiểu sao lúc này nó lại gật đầu lúc này nữa. Nó đã quyết tâm ko về đó nữa rồi mà?
” Mình đã hiểu nhầm hắn ư? Cô bé đó là em gái? Haha. Thật nực cười. Mình đã ra đi chỉ vì nghĩ em gái hắn là người hắn yêu như thế này? Băng Băng, cũng có lúc mi lại có thể suy nghĩ rất nông cạn vậy sao. Nực cười! Thật sự mi rất nực cười.
”
Nó nằm xuống giường ngủ quên mất. Gương mặt nó lúc này thật thanh thản.
.
.
.
Cốc cốc cốc!
– Băng Băng dậy đi! Về VN thôi! Băng Băng!
Nó nhăn mày tỉnh dậy. Ana vừa phát biểu câu gì cơ? Nó mở cửa, giọng bực mình:
– Gì cơ? Ai về VN?
Rầm! Ana té xỉu. Cố ko để cho cơn tức của mình bộc phát đến phát điên, cô gầm gừ:
– Đừng giả nai. Hôm nay bà đồng ý cùng tui về VN rồi đó thôi. Cấm chối cãi!
– Hở? Bao giờ?
– Bà muốn tôi oánh chết bà hả? CÓ-ĐI-KHÔNG-ĐỂ-TUI-BIẾT-ĐƯỜNG!
– Rồi! Đi thì đi!
~